Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 332 - Chương 333: Vu Sơn Thần Nữ

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 333: Vu Sơn Thần Nữ

- Bị bắt?

Trần Hạo bị lời nói của lam hồ điệp làm cho sợ ngây người.

Ở trong Vu Sơn, còn có kẻ có thể giam Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng sao? Ai mà trâu bò thế. . . uầy, sẽ không là Vu Sơn thần nữ chứ?

Trần Hạo hỏi:

- Vu Sơn thần nữ làm?

Lam hồ điệp hơi kinh ngạc:

- Tại sao đại sư ca ca lại biết?

Ta kháo, thật đúng là nàng, đây là chuyện gì? Duyên phận ư?

Nhưng nghĩ đến bị Vu Sơn thần nữ, Trần Hạo có chút bận tâm, mèo mun thì không quan trọng, nhưng còn gà ngốc. . . Ngạch, vị Vu Sơn thần nữ này không phải đến gà cũng không tha chứ?

Con gà kia nếu như bị làm bẩn, Tiểu Hoàng lông vũ hoa lệ kia, coi như biến thành. . . lông vũ lốm đốm vàng, a. . . hắn cũng có chút chờ mong nhìn xem.

Trần Hạo hỏi:

- Lai lịch của Vu Sơn thần nữ này là gì, tại sao lại muốn giam Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng?

Lam hồ điệp nói:

- Đầu to nói, Vu Sơn thần nữ là một cấm kỵ ở Vu Sơn, nó vốn là một đầu kim ngân mãng xà đạo hạnh trăm năm, hai năm trước không biết tu luyện cái gì, biến thành một giấc mộng linh cấm kỵ trong Vu Sơn, tự xưng là Vu Sơn thần nữ. Đầu to và Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng ở trong núi sâu tìm linh sâm, ngoài ý muốn xâm nhập vào trong mộng cảnh cấm kỵ. Đầu to đợi rất lâu cũng không thấy Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng đi ra nên chạy về xin giúp đỡ.

Lông mày Trần Hạo cau lại.

Vào được mà ra không được, má nó, Vu Sơn thần nữ kia không phải thật sự sẽ phi lễ với con gà ngốc kia chứ? Thôi đi, với tính khí kia của gà ngốc, tuyệt đối sẽ không chấp nhận giao lưu khác loài, nếu mà nó bị làm bẩn, tuyệt đối sẽ không chết không thôi.

- Tùng thử đạo hữu, phiền ngươi dẫn đường, chúng ta đi xem một chút.

Trần Hạo mở miệng nói ra.

Con sóc lông trắng nghe thế liền vội vàng gật đầu.

Đi sau con sóc, mang theo Lam hồ điệp, một nhóm đi thẳng đến phía sau núi.

Một đường trèo đèo lội suối, sau khoảng hai giờ, Trần Hạo liền thấy một cảnh đẹp như trên trời.

Bốn phía cỏ cây tươi tốt, chim hót hoa nở, nước róc rách từ vách đá chảy xuống tạo thành đầm, chảy xuôi thành sông, lan tràn đến dưới hẻm núi, hình thành lên một thác nước vô cùng hùng vĩ.

Con sóc lông trắng chỉ chỉ, giấc mộng cấm kỵ kia ở trong thủy động dưới núi này, đây cũng là nơi tiềm tu của kim ngân mãng xà.

Trần Hạo quan sát tỉ mỉ, quả nhiên phát hiện, dưới đầm nước kia có một khí tức quỷ dị ngưng tụ, giống khí tức của Tiểu Hoa đến mấy phần.

Đi tới trước cổng, Trần Hạo thoải mái bước tới, sau đó cất cao giọng nói:

- Tam Thủy Quan Trần Hạo, đến đây tiếp kiến Vu Sơn thần nữ, mong rằng có thể gặp một lần.

Tiếng nói truyền ra, khí tức cổ quái phía trên đầm nước lập tức động đậy.

Không bao lâu sau, nước trong đầm nước đột nhiên khuấy động, sau đó chậm rãi nâng lên, tạo thành một cánh cửa.

Trần Hạo thấy thế, suy nghĩ một chút rồi cất bước đi tới.

Con sóc lông trắng có chút luống cuống, nhưng nhìn thấy Lam hồ điệp không do dự đi theo, nó cũng đành phải theo ở phía sau.

Vượt qua cửa nước, trước mắt Trần Hạo trở lên rộng rãi sáng sủa, gặp được một cảnh tượng tựa như tiên cảnh.

Nơi này mặt đất phun sương mù, xoay tròn như mây, các loại kỳ hoa dị thảo cùng nhau nở rộ, tỏa ra hương khí mê người.

Ánh mắt hắn khẽ động, Trần Hạo liền thấy một đạo lưu quang bay thấp tới trước mặt, hóa thành một bóng dáng của nữ tử.

Nữ tử có bộ dáng mười sáu tuổi, mi thanh mục tú, ngũ quan tuyệt mỹ, da thịt trắng nõn bóng loáng, mái tóc đen nhánh cũng kiểu tóc đẹp mắt, dáng người thon thả, mặc váy màu trắng, duyên dáng yêu kiều, tựa như tiên nữ.

Lộ ra thân ảnh, nữ tử nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt mừng rỡ, tựa như rất kích động, không kịp chờ đợi mở miệng nói:

- Ngươi là đạo sĩ ở Tam Thủy Quan?

Hể. . .

Hai mắt Trần Hạo khẽ trợn lên.

Cảm giác này không đúng, hào phóng sáng sủa như vậy, linh động lại nhiệt tình, đây không phải tiên nữ sao? Sao hắn có cảm giác như bé gái nhà bên thế, khí chất thần tiên kia khi nàng vừa mở miệng nói đã lập tức biến mất không còn sót lại chút gì.

- Đúng vậy.

- Vậy là ngươi là người tốt sao?

- Cũng. . . tạm được.

- Ta muốn cầu ngươi giúp một chút, ngươi có thể đáp ứng hay không?

Ding: Yêu hồn Vu Tú Tú, ly hồn hai năm, hoàn thành linh nguyện, ban thưởng Hạc Giấy Điểm Linh Thuật.

Hả. . .

Đến đây lại có nhiệm vụ?

Trần Hạo có chút bất ngờ.

Ta đến đây để tìm Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng, tại sao lại có nhiệm vụ?

Mà đây là Vu Sơn thần nữ sao? Đây không giống Tiểu Hoa nói, người này nào phải người vừa gặp mặt đã nói không ngừng, hoàn toàn không có ý tốt? Chẳng lẽ do ta không đẹp trai như Tiểu Hoa ?

- Khụ khụ, xin hỏi, ngươi là Vu Sơn thần nữ?

Trần Hạo hỏi thăm.

Nữ tử nhanh chóng gật đầu, chờ mong nói:

- Ngươi sẽ giúp ta sao?

Trần Hạo dở khóc dở cười, đành phải đáp lời:

- Ngươi muốn ta giúp, cũng phải nói rõ muốn ta giúp cái gì chứ.

Vẻ mặt nữ tử lập tức trở nên tức giận, nhưng như thế Trần Hạo nhìn vào lại cảm thấy có chút đáng yêu.

- Hừ, nhân loại quá giảo hoạt, quá ghê tởm, chiếm tiện nghi xong lại bỏ chạy, làm hại ta trong lúc tu luyện mấu chốt lại bị kẹt lại, hiện tại không lên không xuống được, khó chịu chết đi thôi.

Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.

Nữ nhân này rõ ràng nói chuyện đàng hoàng, vì sao ta có cảm giác không được tự nhiên?

- Ta không rõ ý ngươi.

Trần Hạo hỏi tường tận.

Vu Sơn thần nữ đành phải giải thích rõ ràng.

Hóa ra Vu Sơn thần nữ vốn là một kim ngân mãng xà dị chủng, sống trong khe núi, thơ ngây vô tư, tự do tự tại. Gặp được cơ duyên nuốt một vật không biết tên, sau đó đột nhiên Nhập Đạo, tu luyện thần nữ nhập mộng pháp.

Hai năm trước, Vu Sơn thần nữ cuối cùng cũng tu luyện xong cơ sở thần nữ nhập mộng pháp, bắt đầu ngưng tụ thần thông của thần nữ mộng môn.

Kim ngân mãng xà đơn thuần không hiểu, không biết thần thông tu hành mấu chốt của thần nữ mộng môn này cần âm dương giao hội, mây mưa nhập mộng.

Trong lúc mơ hồ, hấp dẫn hồn phách của một người đến.

Sau khi hiểu rõ, kim ngân mãng xà cuối cùng cũng hiểu rõ, thế là thần hồn tương giao, đáng tiếc hồn phách của người kia quá yếu, bảy lần mới thành công tiến vào huyền chi cảnh giới, kết quả khi thần nữ mộng sắp thành công, hồn phách của người kia lại bỏ chạy.

Việc này không thành nên thần nữ mộng không thể viên mãn, hóa thành giấc mộng cấm kỵ.

Không chỉ có như thế, trong lúc mây mưa, một bộ phận Yêu hồn của kim ngân mãng xà còn bị hồn phách người kia mang đi, đây chính là ăn xong lau sạch còn mượn gió bẻ măng.

Dựa theo lợi dạy của Vu Sơn thần nữ, trạng thái này của nó không được kéo dài, nếu không thể tìm về một bộ phận Yêu hồn, mượn nhờ hồn phách của người kia để hoàn thành mộng cảnh sau cùng, nó sẽ xong đời, từ nay về sau phải đoạn tuyệt với đại đạo.

Nghe xong lời này, Trần Hạo dở khóc dở cười.

Vốn cho rằng chuyện của Tiểu Hoa là do Vu Sơn thần nữ hại người.

Không nghĩ tới ở trong đó còn có nguyên nhân như vậy, trời đất xui khiến, cũng không biết nói ai đúng ai sai.

Kim ngân mãng xà? Không thể nói là nó sai, dù sao nó cũng không phải hại người, ngượi lại đối với người còn có chỗ tốt.

Tiểu Hoa, càng không có, trong lúc mơ hồ hồn phách bị dẫn dắt, còn bị chơi bảy lần, sau đó chịu hai năm thống khổ của kim ngân.

Cũng may mình là một tu sĩ bình tĩnh, nếu gặp phải một tu sĩ tính tình nóng nảy, đi lên đã đánh, sợ là hiểu lầm vĩnh viễn cũng không thể giải được.

- Hóa ra là như vậy, chuyện này dễ giải quyết, ta có thể giúp ngươi, à, nhưng thần nữ đạo hữu, ta có hai linh sủng tiến vào nơi này, không. . .

Trần Hạo còn chưa nói xong, nữ tử liền gọi vào:

- Miêu yêu và Kê yêu kia là của nhà ngươi à, mau mang chúng đi đi, còn tưởng rằng bọn chúng có thể giúp ta, hầu hạ bọn chúng ăn ngon uống sướng, kết quả bọn chúng ăn uống no đủ, còn muốn ta giúp chúng nó bắt linh sâm, ta còn không thể ra khỏi nơi này được mà, quá đáng.

Trần Hạo:

- . . .

Bình Luận (0)
Comment