- Ò ó o o!
Vu Sơn thần nữ vừa mới nói xong, tiếng gà gáy đã vang lên.
Sau đó mèo mun và gà ngốc chạy ra.
Trần Hạo nhìn về phía mèo mun và gà ngốc, trên mặt lộ ra vẻ cười mà như không.
Hắn mới rời nhà hai ngày, vừa về đến nơi còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nghe được tin hai tên nhóc này bị giam, phải trèo đèo lội suối tới cứu các ngươi, lại phát hiện các ngươi sống vui vẻ đắc ý như thế, ha ha.
- Làm sao? Ta nói sai sao? Các ngươi xông vào nhà ta, ăn của ta uống của ta, còn muốn ta hỗ trợ các ngươi tìm linh sâm? Hừ, linh sâm kia tinh thông thuật độn thổ, vạn phần cảnh giác, gió thổi cỏ lay thoáng qua, nó đã trốn xa trăm dặm, các ngươi coi ta là thần tiên hả, muốn bắt là có thể bắt.
Vu Tú Tú tức giận mở miệng.
Gà ngốc trừng mắt, kêu loạn lên.
Lam hồ điệp bay đến vai Trần Hạo, nhỏ giọng nói:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hoàng nói, Vu Tú Tú lừa gạt bọn chúng, lúc chúng ăn thì không nói phải hỗ trợ nó, đợi chúng ăn xong lại nói, rõ ràng là cố ý.
Vu Tú Tú có chút xấu hổ, nhưng vẫn là hung hồn nói:
- Nhưng các ngươi cũng đã ăn mà, ta lấy ra mật hoa suối nhưỡng hai mươi năm trân quý, rất bổ thân thể, chẳng lẽ các ngươi không nên hỗ trợ một chút sao?
Gà ngốc:
- . . .
Trần Hạo đã hiểu rõ, Vu Tú Tú này chính là bị bệnh cấp tính lên chạy loạn tìm cách chữa, nhìn thấy có đồng đạo đến, không thể rời khỏi mộng linh của nó, chỉ có thể dùng mưu kế để áp chế.
Được rồi, nó có kế sách, gà ngốc cũng có đối sách, chỉ ăn thôi thì không tính, muốn nhờ giúp đỡ thì phải trả thù lao khác.
Chậc chậc, đây là học ai?
- Khụ khụ, thần nữ đạo hữu, chuyện này muốn giúp ngươi, chẳng lẽ phải đem hồn phách của người kia đến mới được sao?
Trần Hạo chen vào nói nói.
Vu Tú Tú vội vàng nói:
- Không cần như thế, đạo hữu chỉ cần mang theo mộng linh của ta tiến vào trong giấc mộng của y, thu Yêu hồn của ta về, để ta có thể tiếp tục tu hành, y cũng sẽ không xảy ra việc gì, chỉ là y bỏ lỡ cảnh giới huyền diệu sau cùng, chỗ tốt đạt được nhiều lắm cũng chỉ là sống lâu trăm tuổi, nhưng không thể mượn cảnh giới huyền diệu này để lĩnh ngộ cơ duyên Nhập Đạo.
Trần Hạo gật đầu:
- Vậy thì tốt, việc này ta tiếp nhận, trong vòng hai ngày nhất định sẽ hỗ trợ đạo hữu.
Vu Tú Tú đại hỉ, vẻ mặt chân thành mà nói:
- Tạ ơn đạo hữu, ngươi là một người tốt.
Trần Hạo:
- . . .
Thương nghị xong, Trần Hạo liền nhận lấy Vu Tú Tú cho hắn một đoàn ánh sáng như mộng như ảo, sau đó mang theo an mèo mun cùng gà ngốc sợ hãi bất rời đi.
Quay lại Đạo quan, lúc này Trần Hạo mới nhìn mèo mun và gà ngốc, ánh mắt ý vị thâm trường.
Mèo mun bổ nhào vào chân Trần Hạo, meo meo nũng nịu, gà ngốc thì co lại thành một đoàn, đáng vẻ sợ hãi.
Trần Hạo nói:
- Yên lặng.
Mèo mun lập tức trở nên nhu thuận.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Không cần lo lắng, ta sẽ không trừng phạt các ngươi.
Hai mắt mèo mun và gà ngốc sáng lên.
- Nhưng các ngươi cũng rảnh thật, cứ chạy loạn như thế thì không được, lần này còn may, nếu không may gặp phải yêu vật xấu thì sao? Các ngươi đánh không lại thì sao? Cho nên vì an toàn của các ngươi, ta quyết định bố trí nhiệm vụ tu luyện cho các ngươi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, về sau các ngươi chơi cái gì ta cũng mặc kệ.
Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía mèo mun:
- Tiểu Hắc, ngươi có thần đao hộ thân, nhưng của trình độ thần đao còn quá thấp, uy lực cũng tàm tạm, ta muốn ngươi vận dụng nó đến trình độ thiên biến vạn hóa, một đao đoạn thủy, ừ, chính là nước trong khe núi kia, ta muốn sau khi nước bị tách ra, trong vòng ba giây không thể hợp lại. Tán thì huyễn hóa vô định, khó lòng phòng bị.
Mèo mun:
- . . .
Trần Hạo lại nhìn về phía gà ngốc.
Gà ngốc run run một cái.
Trần Hạo liền mở miệng nói:
- Tiểu Hoàng, cơ duyên của ngươi không chênh lệch so với Tiểu Hắc, nhưng mỗi lần ngươi chiến đấu chỉ có thể đánh lén, chuyện này quá xấu hổ, cho nên ta yêu cầu ngươi, thần thông hóa đá kia có thể liên tục phun ra, nếu ngươi có thể nắm giữ hoàn toàn thần thông hóa đá, phát xạ như súng máy, ai đến cũng không sợ. Còn có thần thông vòng sáng của ngươi, mặc dù rất lợi hại, nhưng công kích quá đơn nhất, ta muốn ngươi tu luyện ít nhất tới mức có thể phun ra ba vòng .
Gà ngốc:
- . . .
Sau khi nói xong, Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Các ngươi cũng có thể lười biếng, nhưng ta định ra quy củ, từ hôm nay bắt đầu, Tam Thủy Quan chúng ta cứ bảy ngày sẽ đấu pháp một lần, toàn bộ đều phải tham dự, đạt được hạng nhất, nghỉ hai ngày, tùy ý chơi đùa, còn có thể một mình ra ngoài ăn tiệc, cuối năm tính tổng xếp thứ nhất, có thể một mình đi du lịch nước ngoài. Kẻ nào đứng nhất từ dưới lên, thì phải thành thành thật thật ở nhà, chỗ nào cũng không được đi.
- Đại sư ca ca, ta cũng phải tham gia sao?
Lam hồ điệp yếu ớt hỏi.
Trần Hạo nói:
- Đương nhiên, ngươi cả ngày chỉ biết ăn, ngươi có đạo hạnh trăm năm, nếu không phải ỷ vào huyễn thuật, ngươi dám nói ngươi đánh thắng được Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng sao?
Lam hồ điệp không phục nói:
- Huyễn thuật cũng là thần thông của ta.
- Đúng vậy a, nhưng nếu đụng phải người có thể phá vỡ huyễn thuật thì sao? Ví dụ ta, ngươi nói ngươi sẽ bị ta chặt mấy đao?
Trần Hạo giống như cười mà không cười hỏi.
Lam hồ điệp:
- . . .
Meo ô!
Mèo mun đột nhiên kêu một tiếng, mắt mèo sáng rực, khí thế hung hăng.
Gà ngốc cũng kêu lên, nhìn chằm chằm Trần Hạo, hai mắt nhở tựa như có chút miệt thị.
Lam hồ điệp vội vàng nói:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hoàng nói, nếu là ngươi đứng thứ nhất từ dưới lên thì sao bây giờ?
Trần Hạo nói:
- Ta đứng thứ nhất từ dưới lên, các ngươi nói cái gì thì ta làm cái đó.
Mèo mun lập tức hưng phấn kêu lên, gà ngốc lại phản bác nó.
Mèo mun kinh ngạc, meo ô vài tiếng.
Gà ngốc kêu lên.
Lam hồ điệp nói:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hoàng nói, nếu ngươi đứng thứ nhất từ dưới lên, sẽ phải mặc nữ trang.
Trần Hạo:
- . . .
Ngọa tào, Tiểu Hoàng nhà ta sao thế? Ngươi biết quá nhiều đi, ngươi muốn phát triển theo hướng gà tặc sao?
Nhìn xem ba tiểu yêu, Trần Hạo cắn răng nói:
- Được, nữ trang thì nữ trang, hắc hắc, tạo áp lực cho các ngươi, không ngờ các ngươi lại muốn hố ta, rất tốt, chúng ta đấu pháp phân cao thấp.
Gà ngốc vỗ cánh phành phạch, bộ dáng rất kiêu ngạo.
Đấu pháp? Gà đại gia ta từ trước đến nay đều không sợ.
Sau khi đạt thành hiệp nghị, mèo mun và gà ngốc liền chạy.
Hạo ca mặc nữ trang a, vô cùng chờ mong.
Vì mục tiêu này, nhất định bọn chúng phải cố gắng tu luyện, nhất định phải làm cho hắn biết, áp bức chúng ta, sẽ phải trả giá thật lớn.
Lam hồ điệp cũng không hút mật nữa, bắt đầu nghiên cứu thần thông của mình.
Vô duyên vô cớ lại tham gia một trò chơi như thế, nó cảm giác, nếu không cẩn thận tu luyện, chờ đến lúc thật đấu pháp, nó khẳng định sẽ rất thảm.
Mắt thấy mấy tiểu yêu ra sức tản ra bốn phía, trong lòng Trần Hạo rất hài lòng.
Hắn không có người nào chỉ điểm, chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Nhưng mấy tiểu yêu đi theo hắn, hắn không thể không chịu trách nhiệm, nhất định phải quản giáo chặt chẽ, nếu không chúng đi lầm đường thì phải xử lý ra sao?
Ngày thứ hai, Trần Hạo lại rời khỏi Đạo quan.
Nếu hắn đã đồng ý giúp Vu Sơn thần nữ thì nói lời phải giữ lời, hoàn thành nhiệm vụ này sớm một chút, trở về cố gắng tu luyện.
Nếu không thật sự sẽ bị mèo mun và gà ngốc đánh đến mức không có lực trở tay, như vậy sẽ rất mất mặt, dáng vẻ mình mặc nữ trang, Trần Hạo không dám nghĩ tới.
Đón xe xong, Trần Hạo gọi điện thoại cho người phụ nữ trung niên, nói rõ với bà ấy, để con trai của bà uống rượu, nhất định phải uống say.
Người phụ nữ không hiểu, nhưng sau khi Trần Hạo nói có thể trị hết bệnh cho y, người phụ nữ trung niên liền đồng ý.
Chờ Trần Hạo đến nhà người phụ nữ đó, thấy Tiểu Hoa nằm ở trên giường, mặt mũi đỏ ửng.
Cũng không cần nói nhảm, Trần Hạo trực tiếp xuất ra mộng linh dẫn Vu Sơn thần nữ.
Tia sáng mộng ảo, trực tiếp dung nhập vào trong thân thể Tiểu Hoa.
Lát sau, trên thân Tiểu Hoa hiện lên biến hóa thần kỳ, từng mảnh ban đồng tiền biến mất, hiện lên màu da bình thường.