Tốt quá!
Người phụ nữ trung niên vô cùng vui mừng, hai tay bịt miệng, trong mắt hiện lên nước mắt.
Hai năm, con trai bà đã bị thế này hai năm, cái gọi là tổn thương trên thân con, đau nhức trong lòng mẹ, con trai bà không dễ chịu, mỗi ngày trôi qua bà đều không an lòng.
Bây giờ cuối cùng con trai bà cũng có chuyển biến tốt đẹp, trong lòng bà cũng có thể an tâm rồi.
Chờ thêm một lát, mộng linh dẫn hiện ra ngoài thân tiểu Hoa, dừng lại một chút rồi phá không bay đi.
Nhìn một màn này, mắt người phụ nữ lộ vẻ ngạc nhiên.
Trần Hạo cười nói:
- Nói thật, con của dì bị thế này đúng là chịu tội nhưng cũng gặp được cơ duyên. Vu Sơn thần nữ là một người tu hành, có đạo hạnh trăm năm, âm dương kết hợp, từ nay về sau con của dì chỉ cần tu dưỡng thân thể, sẽ có thể sống lâu trăm tuổi.
Người phụ nữ nghe thế đầu tiên là rất vui mừng, sau đó sửng sốt, theo bản năng nói:
- Vu Sơn thần nữ kia đã một trăm tuổi? Vậy nàng không phải là một lão bà bà sao?
Trần Hạo:
- . . .
Ngọa tào, bà chú ý trọng điểm gì thế? Con trai sống lâu trăm tuổi tốt biết bao nhiêu, bà lại nghĩ đến Vu Sơn thần nữ một trăm tuổi. Tôi còn chưa nói Vu Sơn thần nữ kia là mãng xà đắc đạo, con của bà đã làm Hứa Tiên đó.
- Người tu hành và người bình thường không giống, tôi giải thích thì dì cũng không hiểu, dù sao Tiểu Hoa cũng đã không sao, sau này thân thể sẽ rất tốt, dì cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Trần Hạo cười ngắt lời.
Người phụ nữ trung niên miễn cưỡng lộ ra một nụ cười:
- Được, Tiểu Hoa không sao là được, việc này phiền phức đại sư.
- Chuyện lần này đã giải quyết xong, nếu dì không có chuyện khác, tôi xin cáo từ.
Trần Hạo mỉm cười nói.
Ánh mắt người phụ nữ khẽ nhúc nhích, mở miệng nói:
- Đại sư chờ một lát.
Nói xong, phụ nữ đi ra ngoài, một lát sau đã trở lại, đưa cho Trần Hạo một cái thẻ, chân thành nói:
- Đây là một chút tâm ý, đại sư đã cứu con trai tôi, tôi chỉ là một người phụ nữ ở nhà, cũng không biết phải báo đáp thế nào, chỉ có chút tục vật, mong đại sư không ghét bỏ.
Trần Hạo suy nghĩ một chút, liền nhận lấy, gật đầu nói:
- Vậy tôi không khách khí, tôi ở Tam Thủy Quan, nếu như sau này Tiểu Hoa có vấn đề gì, cứ tới tìm tôi.
Người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói lời cảm ơn rồi tiễn Trần Hạo ra ngoài cửa.
Quay lại Đạo quan, Trần Hạo không thấy mèo mun và gà ngốc đâu, thậm chí Lam hồ điệp cũng không thấy.
Nhưng lần này, Trần Hạo không lo lắng cho chúng nữa.
Ba tiểu yêu kia khẳng định là đang vụng trộm tu hành, đây là chuyện tốt, chỉ cần mọi người trở nên mạnh hơn, về sau đội ngũ này mới có thể càng ra sức, kẻ nào đến cũng không sợ.
Trần Hạo cũng không dây dưa nữa, bắt đầu tự mình tu luyện.
Trước mắt hắn nắm giữ bốn loại thần thông chủ yếu là Thiên Cương Kiếm, Thiên Cương Bộ, Chưởng Tâm Lôi, Hô Phong thần thông, những thần thông khác không phải còn chưa tu luyện đến mức đạt được hiệu quả thì chính là tiểu pháp thuật phổ thông, không có bao nhiêu tác dụng.
Mà Chưởng Tâm Lôi bởi vì cảm ngộ lôi pháp, hiện tại đã tăng lên tới cực hạn, chỉ cần thuần thục nắm giữ là được.
Trần Hạo tu luyện chủ yếu vẫn là Thiên Cương Kiếm phối hợp Thiên Cương Bộ, hiện tại hai loại thần thông này vẫn ở giai đoạn sơ cấp, đối phó tiểu yêu tiểu quỷ phổ thông vẫn được, nhưng gặp phải yêu vật lợi hại thì căn bản sẽ vô dụng.
Không phải thần thông không lợi hại, mà là người không đủ lực.
Cho nên Trần Hạo phải cố gắng tu luyện, không ngừng tìm tòi, không ngừng tiến bộ.
Khi hắn đang chuyên tâm tu luyện, đột nhiên thanh âm hệ thống vang lên.
Trần Hạo tưởng rằng nhiệm vụ của Vu Sơn thần nữ hoàn thành, tập trung xem xét.
Thế nhưng lần tập trung xem xét này làm Trần Hạo rất sửng sốt.
Ding: Quỷ tự sát Thu Ngữ, đạo linh uổng mạng, hoàn thành di nguyện, ban thưởng Mệnh Tướng Thuật.
Nhiệm vụ Thu Ngữ.
Hoàn thành?
Kia. . .
Sắc mặt Trần Hạo trở lên ngưng trọng.
Chấp niệm của Thu Ngữ chính là kim giáp cương thi kia, kim giáp cương thi bất diệt, chấp niệm của ông không tiêu tan.
Bây giờ nhiệm vụ hoàn thành, nói cách khác, kim giáp cương thi đã tan biến, thế nhưng dù sao trạng thái của Thu Ngữ cũng là đạo linh, mặc dù pháp bảo rất lợi hại, nhưng hoàn thành được chấp niệm, khả năng lớn nhất chính là đã đồng quy vu tận.
Nói cách khác. . .
Trầm mặc một lát, Trần Hạo ngẩng mặt về phương bắc, chắp tay thi lễ.
Hắn biết bản thân không làm được như Thu Ngữ, nhưng đối với loại người này, Trần Hạo vẫn tôn trọng từ tận đáy lòng.
Sau đó Trần Hạo cũng không còn tâm tư tu hành nữa, hắn ngồi xuống, bắt đầu xem xét ban thưởng của nhiệm vụ này.
Vừa động ý niệm, vô số tin tức truyền vào đại não, không ngừng bị Trần Hạo hấp thu.
Một lát sau, trên mặt Trần Hạo lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Mệnh Tướng Thuật này, thế mà có quan hệ hỗ trợ lẫn nhau với Âm Dương Nhãn.
Dùng mắt xem khí, lấy khí phán mệnh, mọi việc bình thường xem không thấu, hiện tại đều có thể xem thấu sinh tử tuổi thọ.
Có thể nói, nắm giữ Mệnh Tướng Thuật, người bình thường ở trước mặt hắn, hắn chỉ cần tùy tiện nhìn một cái sẽ không sót gì, có tai nạn gì cũng sẽ sáng tỏ.
Có thần thông này, nếu hắn không chuyên tâm tu hành, chỉ bằng thủ đoạn này, cuộc sống tuyệt đối có thể trôi qua phong sinh thủy khởi, trở thành đại sư xem tướng bậc nhất.
Nhưng. . . Trần Hạo không cao hứng.
Tuy đây là thủ đoạn rất lợi hại, nhưng có tác dụng quái gì? Bây giờ hắn chủ yếu chuyên tâm tu hành, căn bản không cần giúp người đoán mệnh để phát tài.
Nếu muốn kiếm tiền, thủ đoạn của hắn có rất nhiều, chỉ cần linh hương đã có thể để hắn kiếm đầy bồn đầy bát, nhưng làm vậy có ý tứ sao? Tiền có nhiều hơn cũng chỉ là số lượng, đối với hắn, mua không được pháp lực, cũng không mua được thần thông, tác dụng duy nhất chính là có thể sống mơ mơ màng màng qua ngày, nhưng nếu muốn trải qua cuộc sống như vậy, hắn cần gì phải tu hành khổ cực như thế, chỉ cần khả năng hiện giờ của hắn đã đủ rồi.
Lắc đầu, Trần Hạo không quan tâm đến Mệnh Tướng Thuật.
Có lẽ sau này ra ngoài hành đạo sẽ dùng tới được, nhưng hiện tại. . . hắn vẫn nên tiếp tục cố gắng tu luyện thì hơn.
Không thể thật sự bị mèo mun và gà ngốc đánh bại, sau đó mất mặt mà mặc nữ trang, sau này hắn xem như mất hết mặt mũi, không thể tỏ ra uy vũ nữa.
Thu liễm tâm tư, hắn tiếp tục khổ tu.
Thời gian như nước chảy, tu hành không để ý thời gian.
Đến một ngày, Trần Hạo cuối cùng cũng nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ Vu Sơn thần nữ, đạt được thuật Hạc Giấy Điểm Linh.
Đây chính là thủ đoạn hạc giấy đưa tin.
Dùng pháp thuật tạo hạc giấy để truyền đạt tin tức.
Đương nhiên, hạc giấy đưa tin này, chỉ có người tu hành mới có thể thu được, sau đó thu được tin tức cần truyền đạt.
Cho dù người bình thường lấy được hạc giấy, cũng không thể xem tin tức bên trong.
Nhưng hạc giấy đưa tin có một khuyết điểm, chính là chỉ dùng được trong khoảng cách ngắn.
Hạc giấy được làm phép, có thể truyền đạt tin tức trong vòng trăm dặm, vượt qua khoảng cách này sẽ không nhận được.
Đối với thần thông này, Trần Hạo thở dài, xem ra muốn liên lạc ngàn vạn dặm, vẫn phải dùng phi kiếm truyền thư, giấy và kiếm khác nhau, nhìn vào liền thấy rõ chênh lệch.
- Đại sư ca ca, đã đến giờ.
Khi Trần Hạo đang nghiên cứu hạc giấy đưa tin, Lam hồ điệp đột nhiên bay tới.
Trần Hạo sững sờ:
- Đến thời gian gì?
Lam hồ điệp nói:
- Thời gian đấu pháp đấy, đại sư ca ca nói bảy ngày một lần, hôm nay vừa vặn đã đến lúc, chẳng lẽ đại sư ca ca đã quên?
Trần Hạo im lặng.
Ta kháo, các ngươi có cần vội vã như thế không? Nhớ rõ ràng như thế. Hay là nói, các ngươi rất muốn biết, trong đội ngũ ai mới là người lợi hại nhất?
Ha ha, cái này còn cần phải nói sao, nhất định chính là ta rồi, cho dù đạo hạnh có chút chênh lệch, nhưng thần thông có thể đền bù, lôi pháp của ca đã đại thành, ai có thể tranh phong?
Muốn bị điện giật cứ việc nói thẳng, ca thỏa mãn tâm nguyện cho các ngươi.
Dứt bỏ tạp niệm, Trần Hạo cười nói:
- Được, gọi Tiểu Hắc Tiểu Hoàng tới, chúng ta chơi đùa một chút.