Rất nhanh, mèo mun và gà ngốc lại tới.
Trận đấu pháp lần đầu tiên trong Tam Thủy Quan chính thức bắt đầu.
Người tham dự gồm có: Trần Hạo, mèo mun, gà ngốc, Lam hồ điệp.
Không có Bạch Lộ vì nàng đang bế quan.
Không có Tiểu Tiểu Hắc, Tiểu Tiểu Bạch vì chúng vẫn còn nhỏ, ở một bên làm khán giả.
Không có rùa lửa, vì nó bị mèo mun chơi chán rồi ném cho Tiểu Tiểu Hắc và Tiểu Tiểu Bạch thay phiên nhau chơi, trước mắt đang ở dưới vuốt của Tiểu Tiểu Bạch, trở thành công cụ mài răng.
Khổ tu mấy ngày, mèo mun và gà ngốc đều hăng hái, đối với trận đấu pháp này, bọn chúng tràn đầy lòng tin.
Lam hồ điệp rất bình tĩnh, đạo hạnh của nó cao nhất, mấy ngày nay lại khắc khổ suy nghĩ cách dùng thần thông, cho dù không thể đứng thứ nhất, cũng nhất định không bị đội sổ.
Trần Hạo đương nhiên cũng tự tin mười phần.
Lôi pháp của hắn đã đại thành, ca xem các ngươi có sợ hay không.
Hôm nay ta muốn để các ngươi biết, ta có chỗ dựa là hệ thống, dựa vào cái gì mà trở thành lão đại của các ngươi.
- Đại sư ca ca, đấu pháp thi đấu như thế nào?
Lam hồ điệp hỏi.
Trần Hạo lấy ra mấy mảnh giấy, mở miệng nói:
- Bốn mảnh giấy này, bên trong có hai mảnh chữ màu đỏ, hai mảnh chữ màu đen, đỏ và đỏ đối chiến, đen và đen đối chiến, cuối cùng quyết thắng thua.
Nói xong, Trần Hạo vung tay lên, bốn mảnh giấy rơi xuống đất, nói:
- Đến đây, chọn một mảnh đi, lấy rồi thì không được hối hận.
Mèo mun lấy một mảnh, gà ngốc mổ một mảnh, lam hồ điệp đậu trên một mảnh giấy.
Trần Hạo nhặt mảnh giấy còn lại, cười nói:
- Nào, chúng ta mở ra xem.
Từng mảnh giấy được mở ra, theo thứ tự là, Trần Hạo đen, mèo mun đỏ, gà ngốc đen, Lam hồ điệp đỏ.
Trần Hạo nói:
- Được, hiện tại là ta đấu pháp với Tiểu Hoàng, Tiểu Hắc và Lam. . .
Hắn còn chưa nói xong, gà ngốc đột nhiên há mồm phun ra một vòng sáng.
Hưu, một vòng ánh sáng chụp trúng vào Trần Hạo.
Lần thứ nhất tự mình trải nghiệm vòng sáng thần thông của gà ngốc, Trần Hạo cuối cùng cũng hiểu đối thủ trước kia bị nó buộc bên trong, vì sao không có sức phản kháng.
Vầng sáng thần thông này, phát ra một lực lượng quỷ dị, nhìn như không cường đại, nhưng đặc biệt cổ quái, nhập vào thân thể, pháp lực của mình trong nháy mắt bị chặn trong đan phủ, giống như thần thông bị chặn mất, khiến Trần Hạo không có cách nào điều động một chút pháp lực.
Ngạc nhiên nhìn về phía gà ngốc, Trần Hạo hỏi:
- Tiểu Hoàng, chiến đấu còn chưa bắt đầu mà.
Gà ngốc đắc ý vỗ cánh.
Lam hồ điệp phiên dịch nói:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hoàng nói, ngươi nói cùng nó đấu pháp.
Trần Hạo chán nản:
- Ta đang tuyên bố phương thức đối chiến, không phải nói lập tức chiến đấu, mau thả ta ra.
Gà ngốc khinh bỉ nhìn Trần Hạo, vỗ cánh kêu.
Lam hồ điệp phiên dịch nói:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hoàng nói, đấu pháp chân chính, đối thủ sẽ không cho nó thời gian, phải tốc chiến tốc thắng, không cho đối thủ thời gian phản ứng.
Trần Hạo:
- . . .
Gà ngốc lại vỗ cánh kêu.
Lam hồ điệp nói:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hoàng nói, ngươi bị đào thải.
Trần Hạo:
- . . .
Hắn không biết phải nói gì, mẹ nó ta còn chưa bắt đầu, vậy mà đã bị đào thải? Hắn đã nói là sẽ để ba tiểu yêu trải nghiệm lôi pháp mạnh mẽ cơ mà?
Ngọa tào, con gà chết tiệt kia lại âm hiểm như thế, thừa lúc ta tuyên bố phương thức lại coi thành lúc bắt đầu, mẹ nó, ngươi chơi xấu!
Thế nhưng muốn phản bác lại thì Trần Hạo lại nói không nên lời.
Nếu thật sự đấu pháp, sao còn có tuyên bố, sau đó quy củ lên đài, rồi bắt đầu ngươi tới ta đi, đây là nói nhảm, người quy củ như vậy đã sớm đi đầu thai mấy lần.
Đối thủ như gà ngốc, trực tiếp phân thắng bại, có ý thức đấu pháp sinh tử, đây mới là thật sự đấu pháp.
Mẹ nó, ta coi các ngươi là thân nhân, chỉ là so tài mà thôi, con gà chết tiệt kia thế mà lại làm bộ với ta!
Trong lòng uất ức, Trần Hạo cũng không biết nói gì, đen mặt đi đến cạnh Tiểu Tiểu Hắc Tiểu Tiểu Bạch, trở thành người xem.
Lúc này, mèo mun bắt đầu tranh đấu với lam hồ điệp.
Hai tiểu yêu thật sự rất nghiêm túc, mèo mun biến thân, đại đao khăn đỏ biến thành hơn 10 thanh tiểu đao, vây thành vòng tròn lơ lửng, khí thế bức người.
Lam hồ điệp bay múa trên không trung, dùng băng pháp hộ thân, sử dụng huyễn thuật bao phủ, thân hình của nó nháy mắt đã biến mất.
Nhưng mèo mun lại trực tiếp nhắm mắt, sau đó khống chế phi đao bay đầy trời, tốc độ kia cực nhanh, trong tích tắc đã hóa thành một cái bóng màu đen.
Lam hồ điệp không dám trực tiếp chống đỡ, lặng lẽ tránh đi.
Nhưng mà nó vừa động, mèo mun đột nhiên oa ô một tiếng, thân ảnh bay vọt lên, sau đó những phi đao đang xoay quanh kia dần hạ xuống, trở thành bậc thang để mèo mun bay lên không, đuổi theo lam hồ điệp.
Trên thân lam hồ điệp lóe lên lam quang, ngưng tụ thành mấy chục đạo băng nhận, công kích đến mèo mun như mưa to gió lớn.
Mèo mun vẫn nhắm mắt như cũ, thân ảnh chớp động, phi đao bay quanh thân va chạm với băng nhận, mỗi cái đều vỡ vụn thành từng mảnh, sau đó vuốt mèo vung lên, một thanh phi đao phá không, nhanh như thiểm điện phóng tới lam hồ điệp.
Mắt thấy mình sắp bị một đao phân thây, lam hồ điệp quá sợ hãi, vội vàng kêu to:
- Ta nhận thua.
Nghe tiếng kêu này, phi đao chỉ còn cách nửa mét nữa là chém trúng lam hồ điệp bỗng dừng lại giữa hư không, sau đó quay lại, hợp với phi đao đang xoay quanh, hóa thành đao cánh, giúp mèo mun hạ xuống.
Lam hồ điệp có chút hãi hùng, ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Hắc, tại sao huyễn thuật của ta không có hiệu quả với ngươi.
Mèo mun bình tĩnh meo ô vài tiếng.
Lam hồ điệp kinh ngạc nói:
- Ngươi nói trong truyền thừa kia có biện pháp đối kháng huyễn thuật, hơn nữa còn còn có thể khóa chặt quỹ tích pháp lực, thật là lợi hại!
Suy nghĩ một lát, lam hồ điệp tiếp tục nói:
- Ta hiểu rồi, là băng pháp của ta chưa tu luyện đến đại thành, khi thi triển, có pháp lực tiêu tán, nên mới bị ngươi cảm giác được, về sau ta nhất định cố gắng tu luyện băng pháp, tranh thủ để pháp lực không tiêu tán, còn nữa, đao của ngươi thật là lợi hại, không thể chống lại.
Mèo mun nhìn thoáng qua Lam hồ điệp, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn thán phục.
Tiểu hồ điệp này mặc dù thích ăn ngon một chút, nhưng rất thông minh, nó chỉ nói vài lời đã có thể bắt lấy mấu chốt, cộng thêm đạo hạnh mạnh hơn nó, xem ra sau này nếu tiếp tục đối đầu, có lẽ nó sẽ không đơn giản thắng được như hôm nay.
Mèo mun cũng thắng, sau đó chính là gà và mèo đấu.
Trần Hạo nhìn trận đấu ngắn ngủi mà đặc sắc giữa mèo mun và lam hồ điệp, tầm mắt được mở rộng, uất ức trong lòng cũng vơi bớt một chút, bắt đầu hiếu kì gà ngốc với mèo mun, ai mạnh hơn.
Lúc này, gà ngốc ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới giữa sân, giằng co với mèo mun.
Khi trong lòng Trần Hạo đầy chờ mong, đột nhiên gà ngốc vỗ cánh gọi, sau đó quay người rời sân.
Trần Hạo mắt trợn tròn.
Tình huống như thế là sao?
Lam hồ điệp bay tới nói:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hoàng nói, nó nhận thua.
Trần Hạo:
- . . .
- Tiểu Hoàng, không thể làm như thế được, đấu pháp có quy định, sao có thể nhận thua, nhất định phải đánh.
Trần Hạo không đồng ý, mở miệng nói ra.
Âm hiểm đánh lén ta, còn muốn nhẹ nhõm vượt qua, làm sao có thể.
Gà ngốc lại vỗ cánh kêu.
Lam hồ điệp phiên dịch nói:
- Đại sư ca ca. Tiểu Hoàng nói nó cùng Tiểu Hắc luôn ở cùng một chỗ tu luyện, đánh mỗi ngày, nhưng đánh không thắng.
Trần Hạo:
- . . .
Gà ngốc tiếp tục vỗ cánh kêu, hai mắt lóe vẻ hưng phấn.
Lam hồ điệp chần chờ một chút, vẫn phiên dịch nói:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hoàng nói, ngươi đứng thứ nhất từ dưới lên, phải mặc nữ trang.
Trần Hạo:
- . . .
Ngọa tào, hắn quên trừng phạt này, lần này sẽ mất hết mặt mũi rồi.