- Không đúng, ta không phải đứng hạng bét.
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Trần Hạo mở miệng, lớn tiếng phản bác.
Nói xong, ánh mắt Trần Hạo sáng rực nhìn về phía lam hồ điệp nói:
- Tiểu Lam, hai ta phải đánh một trận, ta thua, ta mới là đứng hạng bét.
Lam hồ điệp nói:
- Đại sư ca ca, ngươi đã thua.
Trần Hạo buồn cười nói:
- Chúng ta không phải còn không có. . . hả.
Lời còn chưa dứt, Trần Hạo trợn mắt hà mồm nhìn một đạo băng nhận từ phía sau lưng chuyển đến trước mặt.
Lam hồ điệp tiếp tục nói:
- Ta cảm thấy Tiểu Hoàng nói rất đúng, đấu pháp phải nhân cơ hội đối phương không kịp chuẩn bị, không cho đối thủ thời gian phản ứng, đại sư ca ca, ngươi thua.
Trần Hạo:
- . . .
Tiểu Lam, ngươi thay đổi, ngươi không còn là tiểu hồ điệp đơn thuần đáng yêu ngày xưa nữa.
Ngươi trúng độc của con gà chết tiệt kia rồi, ngươi có biết không, ngươi như thế là không tốt.
Phành phạch!
Gà ngốc hưng phấn kêu lên.
Mèo mun cũng tò mò nhìn Trần Hạo.
Hạo ca mặc nữ trang, sẽ có hình dáng gì?
Trầm mặc một lát, Trần Hạo thở dài nói:
- Có chơi có chịu, ta nhận. Nhưng ba vị tiểu khả ái, mặc nữ trang mà thôi, không tính là gì, ta cũng không quan tâm. Chỉ là, nếu như dùng thạch nhũ để đổi nữ trang, các ngươi đồng ý không?
Gà ngốc khinh bỉ nhìn Trần Hạo.
Lam hồ điệp yếu ớt nói:
- Ta có thể chọn thạch nhũ, nhưng Tiểu Hắc là hạng nhất, nó định đoạt.
Trần Hạo cố gắng nở một nụ cười, chờ mong nhìn về phía mèo mun.
Gà ngốc vội vàng vỗ cánh kêu, như muốn mèo mun không được đáp ứng.
Chỉ là thạch nhũ, làm sao có thể so sánh với việc Hạo ca mặc nữ trang.
Mèo mun ngoẹo đầu, tựa hồ đang suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, mèo mun meo ô hai tiếng.
Gà ngốc tựa hồ bị kích thích, vỗ cánh kêu, dáng vẻ tức giận.
Lam hồ điệp thất vọng phiên dịch:
- Đại sư ca ca, Tiểu Hắc nói cự tuyệt, nhưng Tiểu Hắc nói, muốn ngươi mặc cho nó nhìn, có thể không cho Tiểu Hoàng với ta nhìn.
Trần Hạo:
- . . .
Lần đấu pháp đầu tiên ở Tam Thủy Quan hoàn mỹ kết thúc.
Kết quả là, mèo mun hạng nhất, Trần Hạo hạng bét, ở giữa hai tên là khu vực an toàn, không tính.
Sau khi đấu pháp xong, đoàn đội đổi tên, đổi thành Tiểu Hắc đoàn đội.
Phần thưởng là: Cùng mèo mun dạo chơi Vu Vân trong một ngày.
Không sai, Trần Hạo cuối cũng vẫn không phải mặc nữ trang, thân là một nhân vật lớn trong tương lai, nếu thật sự mặc nữ trang, đó chính là vết nhơ cả đời hắn.
Sau một hồi cò kè mặc cả mới có phần thưởng này.
Gà ngốc biểu thị không phục, nhưng Trần Hạo không quan tâm.
Ngươi cũng không phải hạng nhất, có tư cách gì mà không phục, muốn nhìn ca, đợi lần sau đấu pháp rồi nói, hừ, ngã một lần đã khôn hơn một chút, đến lúc đó còn muốn âm hiểm sau lưng ta, nằm mơ.
Một ngày nay đã qua một nửa, mèo mun cũng không muốn lãng phí, sau khi đấu pháp kết thúc, liền để Trần Hạo mang theo nó, lái xe mới mà hai ngày trước ông chủ cửa hàng vừa đưa tới đi đến Vu Vân.
Từ khi đoàn đội lớn mạnh, đây là lần thứ nhất Trần Hạo và mèo mun một mình ra ngoài.
Trần Hạo không có cảm giác gì, nhưng mèo mun lại hưng phấn không nhịn được.
Đã lâu mới được ở riêng với nhau.
Mặc dù ở cùng một chỗ với đồng bạn rất vui vẻ, nhưng so với lúc này, tựa hồ kém một chút cái gì.
Một đường phóng xe, đi vào Vu Vân, đầu tiên chính là đi ăn một bữa tiệc.
Sau khi ăn uống no đủ, lại đi công viên chơi trò chơi.
Ồ, những trò chơi ở công viên không cho tiểu động vật vào, mèo mun hiếm khi không nổi giận, mà lặng lẽ chui vào, quậy một trận.
Cuối cùng chính là tản bộ bốn phía.
Không phải người dẫn mèo, mà là mèo dẫn người.
Mèo mun đi phía trước, Trần Hạo đi theo, nó muốn đi đâu thì đi đó, Trần Hạo một đường phục vụ, muốn ăn cái gì, liếc mắt một cái, muốn uống cái gì, cũng liếc mắt một cái.
Trần Hạo thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của nó, không có biện pháp, ai bảo mình đứng thứ nhất từ dưới lên, cho dù là bị hố, đó cũng là thua.
Một đường chơi đến khi bóng đêm buông xuống, mèo mun còn không muốn trở về.
Trần Hạo cũng là không nóng nảy, hắn vẫn một mực tu hành, khó có khi nhàn nhã một ngày, cảm giác này cũng không tệ.
Đi đến đầu đường, nhìn dòng xe đi lại, mọi người di chuyển, cảm nhận nhịp sống ở thành thị lớn này, đột nhiên trong lòng Trần Hạo sinh ra một loại lĩnh ngộ.
Người thường bôn ba vì cuộc sống, tu hành khắp nơi cũng vì phát triển cuộc sống.
Lựa chọn không giống nhau, nhưng đều có một mục đích cuối cùng.
Phàm tục truy cầu công danh phú quý, tu hành truy cầu trường sinh đại đạo thì có gì khác biệt?
Đều là mục tiêu của cuộc đời, đều vì lựa chọn mục tiêu mà cố gắng.
Vinh hoa phú quý, có mấy người đạt được? Chúng sinh có trăm triệu, đa số đều trải qua cuộc sống tầm thường cả đời, đời đời kỳ vọng.
Tu sĩ cũng giống thế, Nhập Đạo khó, tu đạo khó, thành đạo càng khó.
Thật ra đông đảo mọi người, đều ở dưới bầu trời, không được siêu thoát, vạn vật đều là giun dế.
Lĩnh ngộ được việc này, đạo tâm của Trần Hạo lưu động, có vẻ tăng tiến không ít.
- Meo ô!
Đang chìm trong lĩnh ngộ, đột nhiên tiếng kêu mèo mun truyền đến.
Trần Hạo hoàn hồn nhìn lại, chợt híp mắt lại.
Ở phía trước không xa, có ba người đang đi đường, một nam một nữ, thân mật dựa sát vào nhau, không biết là tình lữ hay là vợ chồng.
Sau đôi nam nữ kia, một nữ nhân yên lặng đi theo, thân ảnh của nó có chút hư ảo, là một nữ quỷ.
Quan sát một lát, Trần Hạo tăng tốc độ đi theo, đi tới bên người nữ quỷ, quay đầu dò xét.
Nữ quỷ hơn bốn mươi tuổi, một mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng oán hận, chỉ là nàng không phải lệ quỷ hay ác quỷ, ngược lại thân ảnh có chút hư ảo, nhìn rất yếu.
Trần Hạo cũng đi theo, nữ quỷ vẫn không thèm nhìn Trần Hạo, chỉ nhìn chằm chằm đôi nam nữ trước mặt, đi theo họ.
Nhìn một lát, một chỗ quẹo ở đường đi, đôi nam nữ dựa sát vào nhau đã chuyển hướng.
Nữ quỷ đang muốn đi theo, Trần Hạo đưa tay ngăn cản nó.
Nữ quỷ đụng phải tay Trần Hạo, lập tức bị bắn trở về, nó hô lên một tiếng. Đáng tiếc không có người nào có thể nghe được.
Lúc này, cuối cùng nữ quỷ cũng nhìn về phía Trần Hạo, ánh mắt mê hoặc kính sợ.
Trần Hạo cười nói:
- Đại tỷ à, người và quỷ khác đường, em cảm thấy chị không nên đi theo người thì tốt hơn.
- Cậu thấy được tôi?
Hai mắt nữ quỷ sáng lên, kích động hỏi.
Trần Hạo sớm thành thói quen với vẻ ngạc nhiên của quỷ vật, gật đầu nói:
- Em nhìn thấy.
- Quá tốt rồi, cậu có thể giúp tôi một chút hay không, van cầu cậu, giúp tôi một chút.
Nữ quỷ một mặt cầu khẩn, trong mắt oán hận cùng âm lãnh đều biến mất, thay vào đó là bất lực cùng khát vọng.
Ding : Quỷ chết oan Tằng Vân Tú, oan hồn một năm lẻ ba tháng, hoàn thành di nguyên, ban thưởng Hoán Vũ thuật.
Tiếng của hệ thống không có gì bất ngờ xuất hiện, mà phần thưởng lần này làm Trần Hạo ngẩn ngơ.
Hoán vũ?
Ngọa tào, Hô Phong Hoán Vũ, ca muốn!
Không đúng, nữ quỷ này có oan khuất đến mức nào, nhiệm vụ phải khó khăn đến mức độ nào, lúc này mới có ban thưởng lớn như thế?
Sau khi Trần Hạo vui mừng, trong lòng liền ngưng lại. Sau đó mở miệng nói:
- Đại tỷ à, hỗ trợ thì dễ nói, nhưng phải xem chị muốn tem giúp cái gì, nếu em có khả năng giúp đỡ, em sẽ đáp ứng.
Nữ quỷ đại hỉ, trong mắt đều là nước mắt, hóa thành âm khí tán đi. Sau đó nó mở miệng, nói rõ tình huống.
Nữ quỷ Tằng Vân Tú, sống đến bốn mươi hai, là một người dân bình thường ở thành phố Vu Vân, chồng tên Triệu Hiểu, chỉ là một tài xế, tám năm trước xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, để lại Tằng Vân Tú và một đứa con gái sống nương tựa lẫn nhau.
Khi còn sống nữ quỷ cùng chồng rất yêu nhau, sau khi chồng mất, cô không đi bước nữa, mà một mình nuôi dưỡng con gái, hi vọng cho con gái một mái nhà mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng đầy đủ tình thương của mẹ.
Nhưng tất cả lại bị một chuyện ở một năm rưỡi trước hủy sạch.
Nguyên nhân là con gái của cô gặp tai bay vạ gió, hơn nữa còn là không được tha thứ, làm cô hận không thể hóa thân lệ quỷ, hung ác trả thù.