Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 356 - Chương 357: Huyễn Âm Thảo

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 357: Huyễn Âm Thảo

Tiếng kêu thảm thiết khiến Long đại sư và Trần Hạo đều ngây ngẩn cả người.

Cmn là ai thế?

Theo nơi phát ra tiếng thét nhìn lại, khoảng cách tới nơi tiếng kêu thảm thiết phát ra cũng không xa.

Nhìn lẫn nhau, Long đại sư hỏi:

- Trần đạo hữu, muốn đi xem một chút hay không?

Trần Hạo chần chờ một chút, nói:

- Có phải là giả hay không?

Long đại sư kinh ngạc:

- Cái này còn có thể giả?

Trần Hạo bĩu môi nói:

- Đừng quên đây là địa phương nào, các loại cấm kỵ đều có, không chừng là cái đồ chơi quỷ gì đó đói bụng, không có đồ ăn đưa tới cửa, phát ra tiếng kêu thảm dụ dỗ trẻ con ngu dốt.

Long đại sư mặt đen lại:

- Ý tứ của ngươi, ta là trẻ con ngu dốt à.

- Không, không phải ta nói ngươi, mà là cấm kỵ nghĩ thế.

Long đại sư:

- . . .

Cái này có gì khác nhau sao? Ngươi còn không phải là nghĩ như vậy sao.

- Được rồi, quản nó là thật hay là giả làm gì, đã tới Âm Nguyệt Sơn, vậy phải làm tốt chuẩn bị tiếp nhận tử vong, còn có thể trông cậy có người cứu? Ngươi cho rằng ai cũng giống hai ta sao, quan hệ thân thiết như thế. Chúng ta vẫn nên xem một chút, cái đồ chơi này có thể đưa chúng ta ra ngoài hay không.

Trần Hạo nói.

Long đại sư nhìn Trần Hạo, không phản bác được.

Nói hắn da mặt dày, nhưng hắn lại bất chấp nguy hiểm đến cứu mình, sự thật chính là chứng cứ tốt nhất.

Thế nhưng nếu nói hắn trọng tình nghĩa, vì sao ngươi nói tới thân thiết, ta luôn có chút khó chịu?

Nhưng mà Trần Hạo không đi, Long đại sư tự nhiên cũng không muốn nghĩ nhiều, mình không có bản sự này, không có tư cách nói tới cứu ai.

- Cái Tà Nhãn này nói đến thật sự là có khả năng đưa chúng ta rời đi, theo ghi chép, Tà Nhãn của Tam Nhãn Tà Miêu có thể khám phá hư ảo, phân thân hóa ảnh, hộ vệ chân linh, diệu dụng rất nhiều. Chỉ là muốn khống chế tà nhãn cần phải dung hợp luyện hóa.

Long đại sư nghiêm túc nói.

Trần Hạo mắt trợn tròn.

Dung hợp?

Vậy nếu ta dung hợp, chẳng phải là biến thành Nhị Lang Thần?

Không đúng, con mắt của Nhị Lang Thần là gì, đó là thần nhãn, còn cái Tà Nhãn này là sao chứ.

Hơn nữa, cái đồ chơi này ở trên thân mèo, dung hợp tại trên thân người, ai biết sẽ có biến dị gì không, nếu như khiến mình thay đổi hoàn toàn, đến lúc đó sẽ khóc không ra nước mắt luôn.

- Meo ô!

Ngay lúc Trần Hạo đang cân nhắc, mèo mun đột nhiên kêu một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo hoàn hồn, nhìn về phía mèo mun, kinh ngạc nói:

- Tiểu Hắc, ngươi sẽ không muốn cái này chứ?

Mèo mun nhẹ gật đầu.

Trần Hạo nói:

- Vậy nếu ngươi dung hợp, sẽ có chuyện gì hay không?

Mèo mun lắc đầu, meo ô một tiếng.

Trần Hạo:

- . . .

Sớm biết đã mang tiểu Lam theo, ngươi nói như thế, ta nghe không hiểu a.

- Ăn!

Lúc này, gà ngốc đột nhiên mở miệng, diễn một màn phiên dịch.

Khóe miệng Trần Hạo giật một cái, nhìn mèo mun nói:

- Ngươi muốn ăn?

Mèo mun gật đầu.

Trần Hạo im lặng.

Tiểu Hắc nhà ta lợi hại, người ta cần dung hợp, nó chỉ cần tiêu hóa.

Nhưng nếu Tiểu Hắc muốn, nói rõ là nó có nắm chắc, Trần Hạo cũng không có không bỏ được, liền đưa Tà Nhãn cho mèo mun.

Mèo mun không vội vàng, mà là nhìn Tà Nhãn, trong miệng mèo phát ra thanh âm rất nhỏ.

Dần dần, Trần Hạo liền phát hiện, tà nhãn trong tay dần biến hóa.

Đầu tiên là thi khí nồng đậm bên trong tà nhãn đang nhanh chóng tán đi, bên trong thi khí, từng cái miêu ảnh, đủ mọi màu sắc, như thật tựa ảo.

Những miêu ảnh này lít nha lít nhít, nhiều không đếm xuể, bao quanh mèo mun, nhanh chóng chạy quanh, phát ra meo meo âm thanh vui sướng.

Không bao lâu, thi khí tan hết, từng cái miêu ảnh thì biến mất trong hư không, không thấy đâu nữa.

Lúc này, tà nhãn liền phát sinh biến hóa, tà nhãn vốn trắng bệch, biến thành màu đen nhánh, sau đó mèo mun không chút do dự há mồm khẽ hấp, tà nhãn liền tiến vào trong miệng nó, cót ca cót két nhai.

Ngay lúc Trần Hạo cho là mèo mun sắp nuốt xuống, mèo mun đột nhiên há mồm phun một cái, tà nhãn đã vỡ vụn bị nó phun ra ngoài.

Trần Hạo:

- . . .

Long đại sư:

- . . .

Meo ô!

Mèo mun nhìn về phía Trần Hạo, trong mắt xuất hiện vẻ vui mừng.

Trần Hạo nhìn tà nhãn, tà nhãn sau khi bị nhai nát, tựa hồ biến thành một đồ vật phổ thông, không có chút dị sắc nào.

Mà mèo mun lại có một chút biến hóa.

Trong ánh mắt của nó, luôn cảm giác có quang trạch lưu động, tiêu tan không mất.

Bị hấp thu rồi sao?

Trần Hạo như suy nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi:

- Tiểu Hắc, ngươi bây giờ có cảm giác gì, có thể mở ra Âm Nguyệt Sơn hay không, giúp chúng ta rời đi?

Mèo mun lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu, meo ô một tiếng, xoay người chạy, sau đó quay đầu ra hiệu cho bọn Trần Hạo đi theo mình.

Một đường đi theo mèo mun, vừa đi vừa nghỉ, nó tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, không ngừng chuyển biến phương hướng.

Không bao lâu, đột nhiên một tiếng hét thảm ở bên cạnh vang lên.

Tiếng kêu thảm này hoàn toàn giống hệt với tiếng kêu lúc trước.

Trần Hạo bị tiếng kêu hấp dẫn, quay người nhìn lại, sau đó biến sắc.

Hắn thấy được người kêu thảm, thế mà chính là Khâu Chân cùng mình cùng tiến vào Âm Nguyệt Sơn.

Khâu Chân lúc này tựa ở vách núi, thân thể bị một loại dây leo màu lam quấn quanh, đầu buông xuống, không thấy rõ biểu lộ, khí tức cũng vô cùng yếu ớt.

Mà bên cạnh Khâu Chân có một đóa linh chi huyết hồng to lớn từ khe hở của vách núi mọc ra, lấp lóe linh quang.

- Âm Chi!

Trần Hạo thì thầm một câu, không nói lên lời.

- Âm Chi cứt chó gì, đây là Huyễn Âm Thảo, cùng dáng dấp của Âm Chi rất giống, lại là hai loại hoàn toàn khác biệt, nó có thể làm chi người lâm vào huyễn cảnh, sau đó vươn sợi rễ ra, hấp thu tinh huyết của con mồi, vị đạo hữu này cũng quá nóng vội, phát hiện cũng không nhìn rõ ràng, hiện tại tốt rồi, bị Huyễn Âm Thảo quấn lên, không cứu nổi nữa.

Long đại sư nói một câu, giọng điệu có chút tiếc hận.

Trần Hạo kinh ngạc:

- Không cứu nổi sao?

Long đại sư nói:

- Sự đáng sợ của Huyễn Âm Thảo nằm ở chỗ nó có một loại huyễn độc, chỉ cần bị xâm nhập vào tâm thần, sẽ đáng sợ giống như cùng tâm ma, trừ phi có thể tự phá vỡ hư ảo, nhìn thấy chân ngã, nếu không không ai có thể cứu. Ah, Trần đạo hữu biết vị đồng đạo này.

Trần Hạo gật đầu:

- Y là cùng ta tiến vào nơi này, bởi vì tuổi thọ không nhiều, cho nên mới tới nơi này tìm kiếm Âm Chi để kéo dài tính mạng.

Long đại sư giật mình, sau đó lắc đầu nói:

- Đáng tiếc, mệnh do trời định, nào có thể dễ dàng kéo dài tính mạng như thế, bên trong Âm Nguyệt Sơn này có Âm Chi tồn tại, nhưng lại quá ít, không có cơ duyên sẽ không gặp được.

Trần Hạo đang muốn nói chuyện, đột nhiên Khâu Chân phát ra tiếng kêu thảm lần nữa.

Lúc này, Trần Hạo thấy được, lúc mà Khâu Chân kêu thảm, đầu ngẩng lên, mặc dù là kêu thảm, nhưng trên mặt lại giống như đang cười, nhìn vô cùng quỷ dị.

Mà theo tiếng kêu thảm, cỏ dây leo quấn quanh Khâu Chân lại từ trên người y hấp thu một ngụm máu tươi, sau đó huyết hồng linh chi trở nên càng trở nên tươi đẹp thêm một chút.

Một màn quỷ dị này khiến trong lòng Trần Hạo thấy ngưng trọng.

Quả nhiên là cấm kỵ chi địa, nơi này bất kỳ một đồ vật nào cũng không thể khinh thường, không cẩn thận mắc lừa liền phải chết, ngay cả chính mình cũng không biết.

Phải trợn mắt nhìn một vị đồng đạo nhận tra tấn đáng sợ như thế, trong lòng Trần Hạo cũng khó chịu, suy nghĩ một chút, Trần Hạo đưa tay ngưng tụ một viên lôi cầu, phất tay, lôi cầu nổ bắn ra, trực tiếp rơi vào bên trên huyết hồng Âm Chi.

Ầm!

Lôi cầu bạo tạc, điện quang chạy tán loạn.

Huyết hồng Âm Chi phát ra một tiếng thét cổ quái, vỡ ra, một cỗ máu tươi vẩy ra, huyết hồng Âm Chi vặn vẹo, chậm rãi khô héo.

Bản thể khô héo, cỏ dây leo kia cũng trở nên lỏng lẻo, sau đó Khâu Chân từ trên vách núi rơi xuống.

Trần Hạo đang muốn cứu Khâu Chân lại, độ nhiên một cái bóng chợt lóe lên, thân ảnh của Khâu Chân cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Bình Luận (0)
Comment