Mẹ nó, lại là cái quỷ gì thế?
Trần Hạo bị bóng đen làm giật nảy mình, nhìn kỹ lại liền phát hiện bóng đen kia là từ bên trong một cái huyệt động trên vách núi chui ra, tốc độ cực nhanh kéo Khâu Chân vào trong động, sau đó cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Trong lúc nhất thời, Trần Hạo có chút ngơ ngác.
Bên cạnh một thứ quỷ dị, còn có quỷ dị khác nữa, quả nhiên khắp nơi đều có hung hiểm.
Khâu Chân đạo hữu, thật không phải ta không cứu, mà là mệnh của ngưỡi thật sự đã tận rồi.
Trần Hạo bất đắc dĩ lắc đầu.
- Meo ô!
Đúng lúc này, mèo mun đột nhiên kêu một tiếng.
Trần Hạo nhìn sang, liền thấy mèo mun nâng móng vuốt lên, chỉ tới một phương hướng.
Phương hướng kia có một cỗ lực lượng như ẩn như hiện hội tụ, ẩn ẩn hiện ra một cái vòng xoáy.
Ánh mắt của Trần Hạo hơi động, vội vàng nói:
- Long ca, theo ta đi.
Nói xong, cũng mặc kệ Khâu Chân gì đó, Trần Hạo liền bay vút qua.
Nhưng khi nhóm Trần Hạo đến nơi mà cỗ lực lượng này hội tụ, cỗ lực lượng này đột nhiên tản ra, biến mất vô ảnh vô tung.
Trần Hạo:
- . . .
Mèo mun bất đắc dĩ meo một tiếng.
Mẹ nó, thế mà còn có thời gian hạn chế sao? Thật là chọc tức chết người mà.
- Thế nào rồi Trần đạo hữu?
Long đại sư lộ ra vẻ mờ mịt, hoàn toàn không biết Trần Hạo đang làm gì.
Trần Hạo bất đắc dĩ nói:
- Vừa rồi Tiểu Hắc phát hiện cửa ra vào của Âm Nguyệt Sơn, đáng tiếc thời gian quá ngắn, lối ra kia lại biến mất rồi.
- Lối ra? Tại sao ta lại không thấy. . .
Long đại sư đang muốn nói, đột nhiên chủ động từ bỏ, thở dài nói:
- Đạo hữu không cần phải nói, ta hiểu.
Trần Hạo:
- . . .
Ngươi hiểu cái gì? Ta chỉ nói phát hiện lối ra thôi mà? Ta nói những lời khác sao?
Nhưng vẫn là rời đi quan trọng hơn, Trần Hạo nhìn về phía mèo mun.
Mèo mun meo ô một tiếng, lại bắt đầu quan sát, sau đó nó hướng một phương hướng khác chạy.
Lần này Trần Hạo xem như đã hiểu.
Hấp thu lực lượng của tà nhãn, Tiểu Hắc có thể phát hiện cửa ra vào giấu ở Âm Nguyệt Sơn.
Mà cửa ra vào này cũng không phải cố định, mà là di động, thời gian xuất hiện cũng có hạn chế, phát hiện liền nhất định phải nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ bỏ lỡ.
Hiểu rõ nguyên nhân, nhóm Trần Hạo lao nhanh trong núi, tránh khỏi những bảo vật nhìn như bại lộ, nhưng kì thực tiềm ẩn các loại cấm kỵ.
Hơn nửa giờ sau, nhóm Trần Hạo đã đến bên cạnh một cái hồ nước.
Hồ này rất nhỏ, chỉ rộng khoảng mấy trăm mét, mặt nước bình tĩnh, không có một gợn sóng.
Bên cạnh hồ nước có các loại kỳ hoa dị thảo, vô cùng lộng lẫy.
Đột nhiên thấy mỹ cảnh, khiến mắt Trần Hạo sáng lên, ngạc nhiên dò xét.
Nhưng trong lúc đang nhìn, Long đại sư lại hoảng sợ nói:
- Mẹ nó, dã nhân.
Hả?
Trần Hạo sững sờ, vội vàng nhìn lại, sau đó sợ ngây người.
Chỗ ánh mắt chiếu tới, trong rừng cây cách xa khoảng hơn một trăm mét, một bóng người đi ra.
Người này để ngực trần, làn da ngăm đen, chỉ có một cái đồ vật dệt bằng dây leo bao lấy hạ thân, cầm trong tay một cây trường côn đầu nhọn.
Là người sống, sinh khí vô cùng đầy đủ, nhưng khí tức trên thân có chút bạo ngược, nhìn vô cùng hung hãn.
Cmn, đúng thật là dã nhân.
Trần Hạo có chút trợn tròn mắt.
Âm Nguyệt Sơn đều được coi là địa phương cấm địa đối với người tu hành, thế mà lại có dã nhân sinh tồn, đầu năm nay dã nhân đều trâu bò như vậy sao?
Đánh giá một chút, dã nhân mới xuất hiện kia tựa hồ là xác định an toàn, đối với rừng cây đằng sau ô ô vài tiếng, sau đó lại có mấy người từ trong rừng chui ra.
Nhìn về phía mấy tên này, Trần Hạo cùng Long đại sư hai mặt nhìn nhau.
Xuất hiện thêm hai dã nhân, một người bình thường.
Người bình thường là một nữ nhân, Trần Hạo cùng Long đại sư đều biết, chính là mỹ nữ nóng bỏng Ban Ngành Liên Quan kia.
Lúc này mỹ nữ nóng bỏng bị hai tên dã nhân nhấc theo, thỉnh thoảng còn sờ tới sờ lui trên người nàng, phát ra tiếng ô ô vui vẻ.
Sau đó, dã nhân đặt mỹ nữ nóng bỏng kia ở trên mặt đất, ô ô kêu bắt đầu xé y phục của nàng.
- Khụ khụ, Trần đạo hữu, chuyện này nhất định phải ngăn cản.
Long đại sư không đành lòng nhìn thẳng, nói với Trần Hạo.
Trần Hạo không trả lời, mà là lướt thẳng tới.
Đột nhiên xảy ra động tĩnh dọa dã nhân kia nhảy lên một cái, vội vàng đứng dậy, cầm lấy trường côn, hung thần ác sát nhìn về phía Trần Hạo đang đi tới.
Lúc tới gần, Trần Hạo liền phát hiện dã nhân này nói là người, liền có chút không đúng.
Bọn chúng rất giống người, nhưng mặt càng giống như tinh tinh, lúc nhe răng trợn mắt liền lộ ra một hàm răng bén nhọn.
Đã không phải người, thế thì dễ nói chuyện rồi.
Trần Hạo hừ lạnh một tiếng, trực tiếp động thủ.
Thiên Cương Bộ di chuyển, thân ảnh nhanh đến mức khiến tên dã nhân không thấy rõ, sau khi tới sát, trọng quyền đánh tới.
Phanh phanh phanh vài tiếng, mấy tên dã nhân liền bị Trần Hạo đánh bay, sau khi hạ xuống lại giống như là không có chuyện gì, đứng lên hung ác phóng tới Trần Hạo.
- Ồ, nhục thể rất mạnh!
Trần Hạo hơi kinh ngạc, sau đó xuất thủ nặng hơn một chút. Trực tiếp đánh trúng đầu dã nhân.
Lần này sau khi dã nhân đổ xuống, trực tiếp ngất đi, không còn dậy được nữa.
Sau khi đánh bất tỉnh ba tên dã nhân, Trần Hạo nhìn về phía mỹ nữ nóng bỏng.
Mỹ nữ nóng bỏng kia hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là thân thể không động được, trong mắt vốn bi phẫn tuyệt vọng, nhưng lúc nhìn thấy Trần Hạo đột nhiên xuất hiện, nàng lại lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
- Đạo hữu, lại gặp. . . a, thật ngại quá.
Trần Hạo vốn định chào hỏi, lại phát hiện áo của mỹ nữ nóng bỏng đã bị xé nát, lộ ra bộ phận hài hòa. Vội vàng cúi người, lần nữa mặc lại quần áo của nàng.
Mỹ nữ nóng bỏng ngược lại không bị mất tự nhiên, chỉ là ánh mắt nhìn Trần Hạo có chút cổ quái.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Trần Hạo nói:
- Đạo hữu, ta muốn nói cho ngươi, đối mặt với yêu tà bất lực thì cũng thôi đi, ngươi thế mà bị mấy tên dã nhân bắt, chậc chậc.
Mỹ nữ nóng bỏng cực kì khó khăn nói:
- Ta...bên trong...độc....
- Trúng độc? Cái gì độc? Dâm độc?
Trần Hạo hỏi.
Mỹ nữ nóng bỏng:
- . . .
"Khụ khụ, hẳn là loại độc làm tê liệt, đạo hữu ngươi thử cái này một chút, xem có thể giải được hay không.
Long đại sư đi tới, móc ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu hồng lớn cỡ hạt đậu, cho mỹ nữ nóng bỏng ăn vào.
Một lát sau, con mắt của mỹ nữ nóng bỏng hiển hiện vui mừng, nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều:
- Có tác dụng rồi, tạ ơn Long đại sư.
Long đại sư cười nói:
- Không có việc gì, nhưng Dương đội trưởng à, ngươi làm sao lại bị dã nhân bắt thế?
Nóng bỏng mỹ nữ nói:
- Đây không phải là dã nhân, là dị tộc mặt quỷ.
- Dị tộc mặt quỷ?
Trần Hạo và Long đại sư nhìn nhau, trên thế giới còn có chủng tộc như vậy sao?
Mỹ nữ nóng bỏng tiếp tục nói:
- Đúng vậy, chủng tộc này rất quỷ dị, không rõ lai lịch, số lượng cực ít, mà bọn chúng không có tam hồn thất phách như con người, chỉ có một cái sinh hồn, sau khi chết sinh hồn sẽ bị tán loạn, cũng không thích ứng ánh nắng, chúng ta đã từng bắt mấy tên, mang đi ra ngoài không đến ba ngày liền chết đi.
- Vậy ngươi làm sao lại bị dị tộc mặt quỷ này bắt? Những người khác đâu?
Trần Hạo hỏi.
Ánh mắt của mỹ nữ nóng bỏng ảm đạm xuống:
- Bọn họ bị Nguyệt Linh giết. Âm Nguyệt Sơn này ẩn tàng Nguyệt Linh, không phải là Nguyệt Linh thật sự, mà là Nguyệt Tà Linh.
A!
Trần Hạo có chút phát mộng, tại sao lại toát ra một Nguyệt Tà Linh?
Sắc mặt của Long đại sư ngưng trọng:
- Lại là Nguyệt Tà Linh? Đó quả thật rất phiền phức.
- Chờ chút, Nguyệt Tà Linh này là cái gì? Có gì khác với Nguyệt Linh không?
Trần Hạo nhịn không được hỏi.
Long đại sư nói:
- Trần đạo hữu, Nguyệt Linh ngưng tụ, chính là thiên địa Chung Linh huyền bí chi địa, kết hợp với quỹ tích Minh Nguyệt, ngày đêm hấp thu ánh trăng mới có thể thành tựu. Dạng này chính là Nguyệt Linh chân chính. Nhưng mà cũng có một loại tình huống, chính là có một nơi kỳ dị, có thể hấp thu ánh trăng, nhưng không đầy đủ ngưng tụ Nguyệt Linh, thế nên nó sẽ cưỡng ép cướp đoạt những lực lượng khác để bổ sung cho bản thân, thành tựu như thế, chính là Nguyệt Tà Linh. Cũng tương tự, Nguyệt Linh đắc đạo, là thiên địa chi linh. Nguyệt Tà Linh đắc đạo, là thiên địa chi ma.