- Còn có sự khác biệt như thế sao?
Trần Hạo cảm thấy biết thêm được nhiều kiến thức.
Sau đó ánh mắt của Trần Hạo nhất động, nhìn về phía Long đại sư nói:
- Long ca, nữ tử áo trắng kia, có thể chính là. . .
Long đại sư sững sờ, có chút chần chờ.
Chắc không phải chứ, đều đã hạ tử thủ đối với Ban Ngành Liên Quan, không có lý do gì lại bỏ qua cho bọn họ chứ?
- Nữ tử áo trắng nào cơ?
Mỹ nữ nóng bỏng đã khôi phục không ít, đã có thể nhúc nhích, nghe vậy mở miệng hỏi.
Trần Hạo nói:
- Trước đây chúng ta gặp được một nữ tử áo trắng, Long đại sư nói trên người nàng có khí tức Nguyệt Linh.
Mỹ nữ nóng bỏng lắc đầu nói:
- Có phải hay không thì ta không biết, nhưng Nguyệt Linh mà chúng ta gặp phải là một con cự xà.
Trần Hạo thở dài một hơi.
Cũng may là không phải, nếu đúng vậy liền phiền toái rồi.
Mình là từ trên người nữ tử áo trắng nhận được nhiệm vụ, mặc dù không biết nhiệm vụ là gì, nhưng tóm lại hắn rất không hi vọng nàng là Nguyệt Tà Linh, nếu không trợ giúp nàng, vậy mình là gì đây? Nhân vật phản diện sao?
- Dương đạo hữu, ta thấy chúng nên vẫn rời khỏi Âm Nguyệt Sơn trước đi, ngươi trở về nói tình huống một lần, tồn tại Nguyệt Tà Linh, cho dù không cách nào tiêu diệt, vậy cũng phải phong cấm nơi này, nếu không Nguyệt Tà Linh đi ra ngoài, đó sẽ là tai nạn.
Long đại sư nghiêm túc nói.
Mỹ nữ nóng bỏng bất đắc dĩ nói:
- Cho dù rời đi, cũng phải chờ một đoạn thời gian, chúng ta giết dị tộc mặt quỷ, sợ là sẽ phải. . . ặc, đạo hữu, ngươi chưa giết mấy tên dị tộc mặt quỷ kia à?
Mỹ nữ nóng bỏng tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vội vàng hỏi.
Trần Hạo nói:
- Chưa, chỉ là đánh ngất xỉu, làm sao, giết bọn chúng sẽ có phiền toái gì à?
Mỹ nữ nóng bỏng thở dài một hơi:
- Chưa thì tốt, những dị tộc mặt quỷ này mặc dù thực lực bản thân không đủ, nhưng sức sống của bọn chúng rất đáng sợ, sau khi chết sẽ hóa thành một đạo nguyền rủa, chỉ cần bám vào thân thể, cơ bản sẽ khó giải. Lúc trước khi chúng ta bị bắt, lúc phản kháng vô ý sát hại một tên, kết quả sinh hồn nguyền rủa bám lên người, dùng hết biện pháp cũng không cách nào tiêu trừ, chỉ có thể trơ mắt nhìn một người trong chúng ta toàn thân thối rữa mà chết.
Trần Hạo hít một hơi khí lạnh.
Mẹ nó, cứu ngươi kém chút bị rơi vào bẫy a! Quả nhiên đồ vật ở cấm kỵ chi địa, không có một thứ nào bình thường, mẹ nó chứ nơi đây không thể ở lâu.
- Vậy nơi này còn có dị tộc mặt quỷ khác không? Nếu không chúng ta rút lui trước đi. Ta có biện pháp tìm kiếm cửa ra để rời đi, không cần chờ tới lúc bị Âm Nguyệt Sơn tự động khu trục.
Trần Hạo vội vàng nói.
Mỹ nữ nóng bỏng vui mừng nói:
- Đạo hữu có biện pháp? Vậy thì tốt quá.
Trần Hạo cười nói:
- Long ca, làm phiền ngươi cõng đạo hữu ấy đi.
Long đại sư theo bản năng liền muốn động thủ, sau đó sửng sốt, nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Tại sao lại là ta.
Trần Hạo cười hắc hắc nói:
- Long ca, nam nữ thụ thụ bất thân.
Sắc mặt của Long đại sư tối sầm.
Mẹ ngươi chứ, ta cũng là nam nhân mà.
Thế nhưng là Trần Hạo cũng không nói chuyện với y nữa, quay người gọi mèo mun và gà ngốc một tiếng, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.
Long đại sư bất đắc dĩ, đành phải nhìn mỹ nữ nóng bỏng nói:
- Dương đạo hữu, đắc tội.
Nói xong, Long đại sư cõng mỹ nữ nóng bỏng lên.
Mỹ nữ nóng bỏng không phản đối, chờ sau khi leo lên lưng của Long đại sư, lúc này mới lên tiếng nói:
- Long đại sư, vị Trần đạo hữu này quen biết với ngươi ư?
Long đại sư một bên đuổi theo Trần Hạo, vừa nói:
- Quen biết thời gian không lâu, coi như là có quen biết.
- Vậy có thể nói một chút lai lịch của hắn với ta không?
Long đại sư dừng lại, chợt cười nói:
- Dương đội trưởng, nếu như ta nhớ không lầm, ngươi cũng sắp bốn mươi rồi.
Mỹ nữ nóng bỏng:
- . . .
- Mà Trần đạo hữu đã có người yêu, Dương đội trưởng vẫn là từ bỏ chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp này đi.
Long đại sư tiếp tục nói.
Mỹ nữ nóng bỏng:
- . . .
Một đường chạy đi, đi quanh quẩn, rốt cục, mèo mun một lần nữa kêu lên một tiếng.
Nghe tiếng, Trần Hạo vội vàng ngưng thần nhìn lại, sau đó Âm Dương Nhãn liền thấy nguyên bản không gian đang bình tĩnh, đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng ở bát phương hội tụ lại, chậm rãi vặn vẹo, hóa thành một cái vòng xoáy.
- Long ca, nhanh lên, thông đạo sắp xuất hiện.
Trần Hạo vội vàng kêu gọi.
Long đại sư đang cõng mỹ nữ nóng bỏng tức giận trợn mắt nhìn Trần Hạo một chút, ngươi thật sự là đứng nói chuyện không đau eo, có bản lĩnh ngươi đến cõng người chạy thử một chút, Dương đội trưởng này nhìn dáng người không tệ, cũng rất thon thả, không nghĩ tới lại nặng như vậy, thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Thầm nghĩ như thế, nhưng Long đại sư vẫn theo kịp bước chân.
Rốt cục, tại lúc lực lượng hội tụ, hóa thành vòng xoáy đã kịp đến nơi.
Trần Hạo không nói hai lời, thân ảnh vọt tới.
Không gian tựa hồ có gợn sóng lưu động, thân ảnh của Trần Hạo lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó mèo mun, gà ngốc đi theo xuyên qua.
Long đại sư không dám do dự, nhanh chóng phóng tới, lúc vòng xoáy bắt đầu lờ mờ cũng xuyên qua.
Chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xóa, Trần Hạo không nhịn được nheo mắt lại.
Chờ sau khi chậm rãi thích ứng, Trần Hạo liền phát hiện mình thật đã rời khỏi Âm Nguyệt Sơn, nơi xuất hiện là chân núi của Minh Nguyệt Sơn, nhìn ra xa có một cái thành trấn.
Mà thời gian bình thường lúc này đã là giữa trưa.
Chậc chậc, cảm giác tại bên trong Âm Nguyệt Sơn cũng không lâu lắm mà? Chẳng lẽ tốc độ thời gian trôi qua giữa hai bên không giống nhau?
Trần Hạo có chút mờ mịt không hiểu.
Đang lúc nghi hoặc, có tiếng kinh hô truyền đến:
- Trần đạo hữu, ngươi từ nơi nào đi ra?
Theo tiếng nói nhìn lại, Trần Hạo kinh ngạc.
Lại là Mục Vãn Thu, trùng hợp như vậy?
Đang muốn lên tiếng chào hỏi, sau đó mèo mun và gà ngốc từ đằng sau Trần Hạo nhảy ra, sau đó Long đại sư. . . cõng mỹ nữ nóng bỏng chạy ra.
Bởi vì xông quá nhanh, Long đại sư lảo đảo một cái, té ngã trên đất, cùng mỹ nữ nóng bỏng lăn thành một đoàn.
Trần Hạo:
- . . .
Mục Vãn Thu:
- . . .
Xong, Long ca gặp phiền phức rồi.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái, nhìn về phía Mục Vãn Thu.
Quả nhiên, Mục Vãn Thu vào giờ phút này sắc mặt âm trầm, ánh mắt bốc hỏa, một đôi tay nắm chặt nắm đấm, đứng nhìn, đằng đằng sát khí.
- Ha ha, chị dâu, chị làm sao ở nơi này?
Trần Hạo vội vàng pha trò, dù sao cũng là mình bắt Long ca cõng người, cũng không thể để chị dâu hiểu lầm đi.
Mục Vãn Thu lạnh lùng nói:
- Không tìm được người, cho nên ta trở về, gọi điện thoại không kết nối được, chuẩn bị lên núi tìm ngươi, à, đây là có chuyện gì?
- Chị dâu nghe ta nói đã, là như thế này, mỹ nữ này, a không đúng, đạo hữu này là người Ban Ngành Liên Quan, chúng ta tiến vào một khu vực quỷ dị, sau đó gặp phải nguy hiểm, chúng ta trong lúc vội vàng chạy đi, bởi vì đạo hữu này trúng độc, toàn thân bất lực, cho nên liền để. . . ặc!
Trần Hạo đang giải thích, đột nhiên nhìn thấy mỹ nữ nóng bỏng đứng lên, lập tức nói không được nữa.
Ngọa tào, ngươi không phải toàn thân không có lực sao? Làm sao hiện tại không có chuyện gì? Thời điểm mấu chốt như thế này lại đứng lên?
Mục Vãn Thu cười:
- Toàn thân vô lực sao, lão Long, ông đi theo tôi.
Nói xong, nhìn cũng không nhìn mỹ nữ nóng bỏng một chút nào, Mục Vãn Thu đi đến trước mặt Long đại sư đang ngơ ngác, đưa tay thuần thục vặn chặt lỗ tai y, trực tiếp xách.
- Ai ai ai, đau đau đau, lão bà buông tay, đây là hiểu lầm, thật là hiểu lầm.
Long đại sư kêu đau giải thích.
- Có phải là hiểu lầm hay không, trở về giải thích sau.
Mục Vãn Thu hoàn toàn không buông tay, sau đó nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Trần đạo hữu, cậu cứu được lão Long, ân tình tôi ghi ở trong lòng, về sau lại đến nói lời cảm tạ, hiện tại tôi dẫn ông ta trở về trước.
Trần Hạo gượng cười, cũng không tiện ngăn cản.
Nhìn Mục Vãn Thu níu lấy lão Long rời đi, lại nhìn về phía mỹ nữ nóng bỏng, thân thể nàng lại mềm nhũn, lại đổ xuống mặt đất.
Trần Hạo trừng to mắt:
- Ngươi chưa khỏe lại?
Mỹ nữ nóng bỏng lạnh nhạt nói:
- Vừa rồi khỏe, hiện tại lại không khỏe.
Trần Hạo:
- . . .