Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 360 - Chương 361: Nhiệm Vụ Kỳ Hoa

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 361: Nhiệm Vụ Kỳ Hoa

- Nàng rời đi? Ngươi trở lại? Có ý gì?

Trần Hạo hỏi.

Mập lùn cười hắc hắc, giải thích nguyên nhân.

Thì ra mập lùn là một cổ nhân sống ở thời điểm hơn một trăm năm trước, tên là Tống Kính Lư, bởi vì từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, được một đầu bếp tửu lâu nhìn trúng, thu làm đệ tử, truyền thụ nghề đều bếp. Hơn mười năm cố gắng, dành dụm được một chút tiền, liền định cưới một cô vợ.

Mặc dù Tống Kính Lư bởi vì lúc nhỏ trải qua một trận quái bệnh, thân thể cũng không cao lên được nữa, lại bởi vì làm đầu bếp mà trở nên mập mạp.

Nhưng vào niên đại đó, mập mạp chính là một loại chứng minh cho thân phận, có thể cam đoan gả cho y sẽ không lo ăn uống, còn có thịt ăn, điểm này còn quan trọng hơn so với bất kỳ thứ gì khác, cho nên Tống Kính Lư thành công đạt được một mối hôn sự, định ngày tháng tốt, sau đó chờ đợi cưới vợ, sinh hài tử, sau đó mình lại mở một quán cơm nhỏ, vượt qua tháng ngày đắc ý.

Ý nghĩ tuy tốt đẹp, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.

Vào ngày kết hôn, sơn phỉ đột kích.

Lúc đó, Đồng Thành vẫn là một huyện thành nhỏ, cũng không có gì đặc biệt, đương nhiên thủ vệ cũng không tốt, sơn phỉ liên hợp tiến công liền nhẹ nhàng công phá phòng ngự của huyện thành, kết quả xảy ra không có gì bất ngờ, toàn thành bị cướp bóc đốt giết.

Nhà Tống Kính Lư đang chuẩn bị tiệc cưới tự nhiên cũng không cách nào may mắn thoát khỏi, bị giết chóc thảm thiết.

Sau khi Tống Kính Lư chết cũng không vì vậy mà oán hận cái gì, thời đại như thế, ăn bữa nay lo bữa mai, bị cướp giật đốt giết là chuyện bình thường, chết thì chỉ đơn thuần là do không may. Chỉ là y tức giận, mình chết vẫn còn là xử nam, đây quả thực uổng công làm người.

Sau khi chết cũng không lựa chọn đầu thai, Tống Kính Lư ẩn núp xuống, ngày đêm thương tâm khó chịu, lẩm bẩm vợ chưa kịp về nhà chồng kia, cũng không biết là bị sơn phỉ đoạt hay là trở thành con dâu nhà ai nữa.

Nói đến cũng cổ quái, sau khi chết không lâu, Tống Kính Lư phát hiện trên thân có quấn quanh một loại hồng khí cổ quái.

Hồng khí này ban đầu còn không biết có chỗ nào đặc biệt, nhưng dần dần Tống Kính Lư phát hiện ra, âm hồn quỷ vật khác, tồn tại không qua bao lâu liền hồn phi phách tán, nhưng y đã qua hơn một trăm năm đều không bị, không chỉ là không bị hồn phi phách tán, ngược lại còn biến thành âm linh, thậm chí nắm giữ một loại thần thông huyễn hóa, biến thành ác quỷ cao lớn hung mãnh.

Đương nhiên, niềm vui lớn nhất chính là mấy năm trước Tống Kính Lư phát hiện ra, loại khí trên người mình thế mà dễ dàng hấp dẫn nữ nhân.

Thế là Tống Kính Lư lại động tâm, chỉ cần nữ nhân bị hấp dẫn đến, Tống Kính Lư liền cầu hôn cầu ái cái gì đó, nếu nữ nhân bị hấp dẫn đến không đồng ý, Tống Kính Lư thật cũng không bắt ép, mặc dù là quỷ, nhưng mà y cũng có điểm mấu chốt của mình, sẽ không bắt buộc.

Thẳng đến có một ngày, Tống Kính Lư gặp một nữ nhân trang điểm lộng lẫy, ăn mặc hở hang, sau khi bị dẫn dắt đến hoàn thành một lần giao dịch, hết thảy đều thay đổi.

Từ đây, Tống Kính Lư bắt đầu cách một đoạn thời gian lại làm một lần tân lang chuyện tốt.

Nghe được mập lùn nói, Trần Hạo nghẹn họng nhìn trân trối.

Thật đúng là thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ, mập lùn này cũng là một loại kỳ hoa, thế mà chơi dạng phương pháp này.

Một người đưa tiền, một người cho thân thể, giao dịch công bằng, có tật xấu gì, liền xem như quỷ cũng có thể cây ngay không sợ chết đứng.

Hơn nữa, tên mập lùn này mặc dù sát khí trên thân rất nặng, nhưng không có oán khí, hiển nhiên tuy y là âm linh, nhưng quả thật là chưa từng hại người.

- Huynh đệ, ta có cái nghi vấn.

Trần Hạo mở miệng hỏi.

Tống Kính Lư nhìn thấy Trần Hạo không đánh y nữa mới thở dài một hơi, vội vàng nói:

- Gia gia nói đi.

Mặt Trần Hạo đen lại:

- Đừng gọi ta là gia gia, ta chưa già như vậy.

Tống Kính Lư yếu ớt nói:

- Vậy gọi là đại sư đi, đại sư có gì muốn hỏi, ta cam đoan biết gì nói nấy, nhưng xin đại sư đừng diệt ta, ta thật chưa làm chuyện xấu.

Trần Hạo tức giận:

- Nếu đã làm chuyện xấu, ta có thể thấy ra. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi làm những thứ kia, là dùng tiền của người sống?

Tống Kính Lư vội vàng nói:

- Chuyện này đương nhiên, dùng tiền của người chết giao dịch, đó là việc thất đức, người ta cũng không dễ chịu. Nhưng đại sư yên tâm, tiền này của ta đều có lai lịch chính đáng, năm đó ta mặc dù chết rồi, nhưng mà ta đã giấu tiền đi, vẫn chưa bị sơn phỉ cướp mất. Sau đó ta trong thành cầm cố, đổi mười mấy vạn. Haiz, nhưng bây giờ sắp dùng hết rồi.

Nói xong, Tống Kính Lư có chút buồn bực, hiển nhiên là không có tiền, về sau sẽ không làm tân lang được nữa.

Trần Hạo nói:

- Vậy ngươi và người sống làm cái kia, sẽ không tổn thương thân thể của người sống sao?

Tống Kính Lư cười nói:

- Đại sư, ta không hề đụng tới thân thể của các nàng, thuần túy chỉ là giao lưu tinh thần thôi.

- Hả. . .

Trần Hạo kinh ngạc nhìn Tống Kính Lư.

Tống Kính Lư cười khan nói:

- Đây không phải là ta sợ nhiễm bệnh sao.

Trần Hạo kém chút phun máu ra.

Đậu phộng, ngươi là một âm hồn, còn sợ bệnh cái quái gì.

Nhìn Trần Hạo không tin, Tống Kính Lư vội vàng nói:

- Đại sư, đây là thật, trước kia ta gặp được một tên tiểu hỏa tử rất trẻ trung, nói nhà rất có tiền, thế nhưng là bởi vì rất thích chơi, kết quả lại bị bệnh chết, sau khi chết còn bị bệnh khí quấn thân, chưa tồn tại tới một tháng liền bị tra tấn tới mức hồn phi phách tán, quá đáng sợ.

Trần Hạo không phản bác được.

Cmn, loại bệnh kia còn có bệnh khí sao? Liền quỷ đều sợ?

Trần Hạo trầm ngâm một lát, mở miệng nói:

- Mặc dù ngươi nói có thể hiểu, hoàn toàn chính xác không có oán khí quấn thân, nhưng. . .

Tống Kính Lư lập tức tội nghiệp nhìn hắn.

Trần Hạo nói:

- Đừng sợ, ta cũng không muốn thu ngươi, nhưng mà ngươi làm thế này cũng không phải biện pháp, nếu không như vậy đi, ngươi trước khi chết có nguyện vọng đặc biệt gì, ta nhìn xem có thể giúp ngươi hoàn thành hay không, sau đó siêu độ cho ngươi, kiếp sau làm người sống, cưới khuê nữ nhà đứng đắn, ngươi cũng không cần sợ bị bệnh.

Mắt Tống Kính Lư sáng lên, chờ mong nói:

- Thật sao?

Trần Hạo nói:

- Ta đã nói rồi, còn có thể là giả sao? Hay là nói, ngươi hàng đêm làm tân lang đã quá đắc ý, không muốn đầu thai?

Tống Kính Lư vội vàng nói:

- Ta đồng ý, đương nhiên đồng ý, ta đã lẻ loi trơ trọi một mình quá lâu, thật không có tư vị, vẫn là có nhà có hài tử tốt hơn, a, nhưng trước khi chết ta đâu có nguyện vọng gì? Ta nghĩ lại. . .

Nói xong Tống Kính Lư tự hỏi, nghĩ đi nghĩ lại, biểu lộ của Tống Kính Lư trở nên có chút lúng túng.

Trần Hạo nói:

- Sao thế? Ngươi không có nguyện vọng gì ư?

Tống Kính Lư nói:

- Có, chỉ là, có chút khó, ta muốn hoàn thành một lần hôn lễ.

Ding: Quỷ uổng mạng Tống Kính Lư, âm linh một trăm hai mươi bảy năm, hoàn thành di nguyện, ban thưởng mười năm đạo hạnh.

Tống Kính Lư vừa dứt lời, Trần Hạo liền nhận được hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ.

Ồ, hoàn toàn chính xác tên là Tống Kính Lư, chết hơn một trăm năm, còn ban thưởng mười năm đạo hạnh! Rất phong phú a!

Trần Hạo không hề vui vẻ, mà trái tim lại nhảy một cái, ánh mắt cổ quái nhìn Tống Kính Lư.

Nhiệm vụ đạt được mười năm đạo hạnh, hắn hoàn toàn hiểu độ khó của nhiệm vụ này lớn đến bao nhiêu.

Hoàn thành một lần hôn lễ sao?

Có vẻ như cũng không khó lắm.

Tìm một nữ quỷ cho y, làm đám cưới một lần không được sao?

Chẳng lẽ còn có điều kiện gì nữa?

Trần Hạo hỏi:

- Hôn lễ này, có yêu cầu gì không?

Tống Kính Lư nhìn Trần Hạo một chút, lấy dũng khí nói:

- Ta hi vọng có người, không, nữ quỷ cũng được, có thể thưởng thức tài hoa của ta, sau đó thích ta, đồng ý gả cho ta, a, tốt nhất còn có dung mạo xinh đẹp.

Trần Hạo:

- . . .

Bình Luận (0)
Comment