- Tạm biệt.
Trần Hạo xoay người rời đi.
Mẹ nó chứ không nể mặt đúng không.
Kết hôn là được rồi, còn muốn tìm kiếm chân ái?
Ha ha, tài hoa? Tài hoa cái gì chứ, đầu năm nay không cần quan tâm tài hoa cái gì đó, chỉ cần cửa xem mặt đầu tiên này, ngươi đã có xác xuất trăm phần trăm bị thất bại, cho dù vận khí tốt vượt qua cửa thứ nhất, lập tức đến cửa thứ hai, đó là tiền, không có tiền, không cần biết ngươi làm cái gì, trực tiếp cho qua. Nếu có tiền, liền xem như quỷ cũng không quan trọng.
Cmn điều chí mạng nhất là ngươi còn muốn mỹ nữ? Ha ha ha.
Được rồi, cho dù ba cửa ải này toàn bộ đều vượt qua, mẹ nó còn muốn chân ái? Đừng đùa nữa, ngươi đây là nhiệm vụ cấp sử thi luôn rồi, so với tử nguyện, không, so với nhiệm vụ Âm Nguyệt Sơn không biết nội dung kia còn quái đản hơn.
- Ấy, đại sư, ngươi đừng đi nà.
Tống Kính Lư vội vàng đuổi theo.
Trần Hạo tức giận:
- Thật có lỗi, cái tử nguyện này của ngươi quá khó, ta không làm được.
Tống Kính Lư cười khan nói:
- Thật ra cũng có thể giảm xuống một chút xíu, không cần quá xinh đẹp cũng được, nhưng phải thực tình thích ta, ngưỡng mộ tài hoa của ta.
Trần Hạo giống như cười mà không phải cười nói:
- Ngươi có tài hoa gì, nói nghe thử một chút.
Tống Kính Lư lập tức mặt mày hớn hở:
- Tài hoa của ta không phải là về thi từ ca phú, mà là ta am hiểu làm đồ ăn, không nói ta những thứ hiện tại ta biết, cho dù những món không biết, chỉ cần giảng giải một lần, ta lập tức liền có thể học được, làm thành thạo, ta còn có thể cải tạo công thức, làm ra hương vị khác, cam đoan ăn càng thêm ngon.
Trần Hạo có chút ghé mắt.
Ồ, không tệ nha, thật đúng là rất có tài, liền tay nghề này, nói ra, ngưỡng mộ thì cam đoan là có.
Nhưng ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, phải thích ngươi. . .
Trần Hạo nhìn vóc người mập mạp ngắn nhỏ của Tống Kính Lư một chút, lập tức cảm giác cho dù độ khó thấp xuống một chút, sợ cũng rất khó thực hiện.
Nhìn Trần Hạo do dự, Tống Kính Lư tủi thân nói:
- Đại sư, thật lại không thể thấp xuống nữa đâu, nói thế nào ta cũng là một nhân tài, cũng không thể chấp nhận hạ mình, nếu trong lòng ta không qua được, tử nguyện cũng không giải được.
Trần Hạo trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
- Thôi được, để ngươi lưu ở nơi này cũng không phải chuyện tốt, nếu về sau gặp phải người tu hành khác, nói không chừng liền thu ngươi, vậy cũng không được. Mặc dù yêu cầu của ngươi có chút cao, nhưng có thể thử một chút, vậy thế này đi, ngươi đi theo ta trước, chúng ta chậm rãi tìm, nhìn xem có thể gặp phải ai đó hay không.
Tống Kính Lư đại hỉ, liền vội vàng gật đầu nói:
- Tạ ơn đại sư, vậy ta đi thu thập một chút.
Trần Hạo cười nói:
- Thu thập? Ngươi là một quỷ hồn, còn có cái gì để thu dọn.
Sắc mặt của Tống Kính Lư chân thành nói:
- Ta còn có hơn sáu trăm đồng đấy, có thể dùng ở thế giới người sống, không thể ném đi được.
Trần Hạo:
- . . .
Chờ Tống Kính Lư thu thập xong, Trần Hạo rốt cục mang y rời đi, đi theo còn có một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, trang điểm lòe loẹt đang hôn mê.
Ra khỏi viện tử, Tống Kính Lư quay đầu hít một hơi, căn viện kia lập tức sụp đổ, hóa thành một cỗ âm sát chi khí bị y hấp thu.
Sau đó, cái hẻm nhỏ này liền khôi phục bình thường, đường rẽ kia cũng biến mất không thấy đâu nữa.
- Haizz, ở nơi này nhiều năm như vậy, hiện tại phải rời đi, thật là có chút không nỡ.
Trên mặt Tống Kính Lư có chút phiền muộn.
Trần Hạo chế giễu nói:
- Ngươi là không bỏ được nơi này, hay là không bỏ được chín mươi tám người vợ tạm kia.
Tống Kính Lư lúng túng nói:
- Đại sư đừng trêu ta nữa, các nàng cũng không phải là thê tử của ta, tại thời đại của chúng ta trước kia, đó chính là nữ tử lầu xanh.
Trần Hạo bĩu môi, tiểu mập mạp còn hiểu rất rõ ràng, ngươi đây coi là chưa kết hôn sao, là nam nhân phóng đãng sao?
Trước khi rời khỏi ngõ nhỏ, Trần Hạo đặt nữ nhân ở bên tường, tay nắm pháp quyết, ngưng tụ một đoàn nước trút lên trên mặt nàng.
Sau khi run một cái, nữ tử chậm rãi tỉnh lại, trong miệng theo bản năng nói:
- Lão bản, ngài còn chưa đưa tiền đấy.
Trần Hạo cười nói:
- Vị tiểu thư này, đưa tiền gì? Cô bị hôn mê ở chỗ này, đã trễ như vậy, mau về nhà đi, coi chừng cảm lạnh đấy.
Nói xong, Trần Hạo quay người trở lại trên xe, lái xe rời đi.
Nữ tử chậm rãi hoàn hồn, sau đó nhớ tới cái gì nhảy dựng lên mắng to:
- Mẹ nó, chơi xong không trả tiền, nghĩ hay lắm, còn nói cái gì giả làm tân nương năm trăm, một phân tiền cũng không thiếu.
Nói xong nàng nhìn vào ngõ nhỏ, vội vàng chạy vào, nhưng rất nhanh, nàng lại chạy ra, tỏ vẻ mờ mịt:
- Làm sao lại không thấy? Rõ ràng có một cái viện tử rất lớn mà? Còn có một tên mập mạp hèn mọn chết bầm, chẳng lẽ. . . mình uống nhiều quá?
Giờ phút này, Trần Hạo đã lái xe đi rất xa rồi, vừa quan sát xung quanh, vừa nói:
- Mập. . . Ừm, ta gọi ngươi là Kính Lư đi, ngươi hẳn là rất quen thuộc với Đồng Thành, biết nơi nào còn có âm hồn không?
Tống Kính Lư vội vàng nói:
- Cái này ta biết, có không ít đâu, đại sư muốn tìm bọn chúng làm gì?
Trần Hạo liếc qua Tống Kính Lư:
- Ngươi cho rằng ta là giúp không ngươi hả, không có chỗ tốt ta bỏ công ra làm gì. Trợ giúp quỷ vật chính là cách tu hành của ta.
Tống Kính Lư giật mình, lập tức nói:
- Vậy ta giúp đại sư chỉ đường, ngươi đi thẳng tới phía trước, đại khái hơn một dặm, lại rẽ trái , bên đó có cái hồ sen, bên trong có con thủy quỷ, hình như là chết đuối ở bên trong, đến bây giờ đã hơn hai năm, cũng không ai phát hiện y.
Trần Hạo gật đầu, sau đó nhanh chóng lái đi.
Không bao lâu, Trần Hạo liền đi tới bên cạnh một cái hồ sen.
Cái hồ sen này không nhỏ, lúc này không phải mùa hoa sen nở, lộ ra mặt nước, ở giữa còn xây dựng một cái đình nghỉ mát.
Xung quanh ao ánh đèn sáng tỏ, phát triển lối đi bộ và cửa hàng, các loại công trình cũng rất không tệ, nhìn giống như một cái quảng trường, lúc này người đến người đi, rất náo nhiệt.
Đem xe đỗ ở một khu đất trống, Trần Hạo xuống xe quan sát hồ sen.
Bên trong Âm Dương Nhãn, Trần Hạo liền thấy trong hồ có âm khí tràn ngập, ở đình nghỉ mát thấy được một bóng người có chút hư ảo đang ngồi.
Trần Hạo sau khi quan sát tỉ mỉ, phát hiện đây chính là một âm hồn phổ thông, lập tức cười.
Mặc dù ban thưởng ít một chút, nhưng mà nhiệm vụ dễ làm, cầm tới tay mới là của mình, nhiệm vụ khó khăn giống như của Tống Kính Lư, vậy sẽ phải tìm vận may, không thể cưỡng cầu.
Đi qua cầu đá uốn cong, đi tới đình nghỉ mát.
Cái đình nghỉ mát này không bật đèn, có vẻ hơi ảm đạm, Trần Hạo tới gần mới phát hiện, đang ngồi chính là một nam quỷ, nhìn tuổi cũng không nhỏ.
Đi đến bên cạnh nam quỷ, Trần Hạo rút ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa, phun ra một ngụm khói.
Vốn không hút thuốc, Trần Hạo cũng không muốn đùa nghịch, hơi khói phun ra bay về phía nam quỷ.
Thuốc lá này đã được Trần Hạo Khai Quang qua, hơi khói phun ra có thể để cho âm hồn hấp thu.
Nam quỷ lúc đầu đang đờ đẫn nhìn mặt nước, ngửi được hơi khói, lập tức khịt khịt mũi, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo cười nói:
- Lão huynh, ta có thuốc lá, ngươi có chuyện cũ gì sao?
Nam quỷ kinh ngạc nhìn Trần Hạo:
- Ngươi thấy ta?
Trần Hạo bình tĩnh nói:
- Chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là ngươi đã chết, hơn nữa còn chưa đi đầu thai, thế nào? Có muốn đầu thai hay không?
Nam quỷ kịp phản ứng, kích động nói:
- Ngươi có thể trông thấy ta?
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ nó, đầu óc của con quỷ này có vấn đề rồi, ta và ngươi nói chuyện đầu thai, ngươi làm sao lại chú ý tới vấn đề có nhìn được hay không, thấy được thì có cái gì không đúng sao?
- Ừm, ta có thể nhìn thấy.
Trần Hạo chỉ có thể trả lời trước.
- Quá tốt rồi, đi, đi với ta, ta mang ngươi đi phát tài.
Nam quỷ hết sức vui mừng.
Trần Hạo:
- . . .