- Nhưng ta nói rõ trước, ăn chia đều nhau, lấy được tiền, chúng ta mỗi người một nửa.
Nam quỷ nói nghiêm túc.
Trần Hạo:
- . . .
- Làm sao? Ngươi còn không hài lòng sao, ngươi biết ta là ai không? Ta là quỷ, không ai có thể phát hiện ta, chỉ cần đi sòng bạc, cam đoan ngươi bách chiến bách thắng, gặp cược tất thắng.
Nam quỷ ngạo nghễ nói.
Trần Hạo:
- . . .
- Này lão đệ, ngươi không đúng rồi, làm người phải phúc hậu một chút, không thể quá tham, nếu không liền sẽ giống như ta, lòng tham quá độ, không có tiền còn bị dìm chết.
Nam quỷ uy hiếp nói.
Trần Hạo thở dài một tiếng.
Còn cần nói cái gì sao?
Bằng mấy câu nói đó, liền có thể nhìn ra đây là loại quỷ gì, mẹ nó chính là một con ma cờ bạc!
Mẹ nó, người đều đã chết rồi, còn nhớ thương tiền, ngươi đây là thích tiền tới cỡ nào, ngươi nói ngươi là quỷ, còn muốn tiền làm gì? Không có việc gì nhìn cho vui sao? Còn không biết xấu hổ nói ta tham, ngươi bị người dìm chết có tư cách sao?
Lười nhác nói nhảm, Trần Hạo xoay người rời đi.
- Ai. . . Lão đệ, sao ngươi lại đi, không muốn chia đều cũng được, chúng ta có thể bốn. . .
Nam quỷ còn chưa nói xong, một tiếng mèo kêu vang lên, thanh âm lăng lệ, khí tức bạo ngược.
Nam quỷ:
- . . .
Trần Hạo nhìn cũng không nhìn nó, nói với Tống Kính Lư đang đi theo:
- Kính Lư. . . được rồi, ngươi là một lão quỷ hơn một trăm năm, ta gọi ngươi lão Tống được rồi, ngươi có thể chỉ cho ta một tên quỷ tốt một chút hay không, liền loại này, giúp nó ta ngược lại phải bồi thường thêm.
Tống Kính Lư có chút xấu hổ:
- Đại sư, ta cũng không biết mà, ta chỉ biết y chết ở chỗ này.
Trần Hạo lắc đầu:
- Kế tiếp đi, hi vọng đừng gặp phải một tên lừa bịp nữa.
Nhìn một nhóm đi xa, nam quỷ kịp phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.
Trần Hạo mới vừa lên xe, nam quỷ liền đi tới trước cửa sổ xe, tội nghiệp nói:
- Đại ca, cầu ngươi giúp ta một chút, ta rất cần tiền, ta thật rất cần tiền.
Trần Hạo cười nói:
- Mỗi người đều cần tiền, nhưng cần tiền cũng phải có đạo lý, dựa vào cá cược là không được.
Nói xong khởi động xe.
Nam quỷ vội vàng nói:
- Đại ca, ta biết, ta cái gì cũng biết, nhưng con gái của ta rất cần tiền, con gái của ta bị bệnh tim, nó rất cần tiền để chữa bệnh.
Trần Hạo sững sờ, một lần nữa nhìn về phía nam quỷ, dò xét một lát sau nói:
- Đã biết con gái của ngươi rất cần tiền, vì sao còn muốn đi cược?
Nam quỷ khổ sở nói:
- Tiền của ta không đủ, cũng không có ai đồng ý cho ta mượn, nhưng mà ta cũng không thể trơ mắt nhìn con gái của mình chết đi, cho nên ta liền nghĩ đến cược, chỉ cần có thể thắng một trăm vạn, con gái của ta liền được cứu rồi. Ai ngờ. . .
Trần Hạo im lặng.
Đây coi như là lựa chọn cuối cùng của một nam nhân cùng đường mạt lộ sao? Thật là đủ bi ai.
- Nếu là như thế. . . a, ngươi chết đã hai năm rồi đi? Con gái của ngươi còn trên nhân thế?
Trần Hạo nói ra một nửa, đột nhiên ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nam quỷ.
Bởi vì nam quỷ nói ra tử nguyện, nhưng không có được hệ thống đáp lại, đây là có vấn đề, trừ phi là chuyện triệt để không làm được, nếu không hệ thống đại lão sao có thể không cho một câu trả lời chắc chắn?
Nam quỷ vội vàng nói:
- Còn, con gái của ta khẳng định còn trên nhân thế, nó sẽ không chết.
Trần Hạo nghe ra điều không thích hợp, hỏi:
- Ngươi xác định? Nếu không, đi về nhà ngươi nhìn trước một chút.
Nam quỷ lập tức chần chờ.
Trần Hạo nói:
- Ta cần xác định mới có thể giúp ngươi, nếu không cho dù có tiền, con gái của ngươi cũng đã rời đi, vậy cần tiền này làm cái gì?
Nam quỷ rốt cục mở miệng, có chút gian nan nói:
- Ta, ta đã hơn một năm không trở về, ta cũng không biết con gái của mình thế nào, nếu không như thế này, chúng ta đi thắng tiền trước, thắng tiền xong ta cũng có lực lượng trở về.
Trần Hạo tức giận:
- Thắng cái rắm, về trước nhìn đi, nếu như có thể ta liền giúp ngươi, cũng đừng cược, tiền này ta bỏ ra.
- Chuyện này không được, ta muốn. . .
Nam quỷ theo bản năng muốn phản bác, nhưng nhìn đến ánh mắt của Trần Hạo, lập tức không nói ra miệng.
Trần Hạo giống như cười mà không phải cười nói:
- Lão huynh, ta không nói tốt xấu, gặp phải tình huống cần thiết chân chính, nhất định sẽ giúp một chút, nhưng ta cũng nhắc nhở ngươi một câu, đừng gạt ta, nếu không, hậu quả ngươi sẽ không tiếp nhận nổi đâu.
Bên trong mắt nam quỷ hiện lên một tia e ngại, theo bản năng nhìn thoáng qua mèo mun đang ngồi xổm ở chỗ ngồi phía sau, trước đó một tiếng kêu kia, khiến y cảm nhận được cảm giác khắp cả người phát lạnh chưa hề xuất hiện qua từ khi làm quỷ.
- Thế nào? Có đi hay không?
Trần Hạo hỏi lần nữa.
Nam quỷ chần chờ nói:
- Đi. . . hay là không đi.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ kiếp, ngươi cùng ta diễn tiểu phẩm hả.
- Được rồi, ta cũng không hỏi nữa, hai lựa chọn, thứ nhất, mang ta đi, thứ hai, diệt ngươi.
Trần Hạo không khách khí nói.
Lão tử đúng là lần thứ nhất gặp phải quỷ hồn dám gạt ta, ngươi có khí phách nha. Bây giờ không cùng ngươi chơi đùa nữa, hoặc là chuyện thật, hoặc là lại chết thêm một lần.
Nam quỷ có chút sợ, yếu ớt nói:
- Ta thật có một đứa con gái bị bệnh tim.
Trần Hạo nói:
- Sau đó thì sao.
Nam quỷ nhỏ giọng nói:
- Không biết, sau khi ta chết, có người đi tới nhà ta đòi nợ, sau đó vợ ta chạy, cha mẹ ta mang theo con gái ta không biết đi nơi nào.
Trần Hạo:
- . . .
Đậu phộng, nói tới nói lui vẫn là lừa phỉnh ta? Đây là cầm con gái ra nói chuyện, kiếm tiền chữa bệnh cho con gái? Có biết xấu hổ hay không, ngươi mẹ nó đều không biết người nhà đi nơi nào, còn chữa bệnh cái lông à?
Trần Hạo nhìn nam quỷ thật sâu nói:
- Ta có một cái nghi vấn, ngươi nói ngươi không biết người nhà đi nơi nào, cũng không biết tình huống của con gái ngươi, ngươi vì sao vẫn muốn tiền? Ngươi là quỷ, cũng không dùng đến tiền được mà?
Nam quỷ tựa hồ không muốn nói.
Trần Hạo lập tức sầm mặt lại, quát lớn:
- Nói.
Nam quỷ giật nảy mình, vô ý thức kêu lên:
- Ta không cam tâm.
Ding: Quỷ uổng mạng Trần Đông, oan hồn hai năm, hoàn thành tử nguyện, khấu trừ hai năm đạo hạnh.
Lần này, hệ thống nhiệm vụ rốt cục phát ra.
Ồ, là khấu trừ đạo hạnh, Trần Hạo yên tâm. Sau đó cũng cười , ấn cửa sổ xuống, mở miệng nói:
- Tiểu Hắc, ăn y đi.
Mèo mun đã sớm để mắt tới y từ nãy giờ, chỉ là Trần Hạo không nói lời nào, nó cũng không tiện hạ miệng.
Bây giờ Trần Hạo rốt cục mở miệng, mèo mun không nói hai lời, linh xảo từ cửa sổ nhảy ra ngoài, một trảo cào nam quỷ thành một đoàn âm khí, há miệng hút vào, nam quỷ liền bị nó hút vào trong miệng, kẽo kẹt kẽo kẹt nhấm nuốt.
Tống Kính Lư bị giật nảy mình, trợn mắt hốc mồm nhìn xem mèo ăn quỷ, cảm giác toàn thân rét run.
Mẹ nó, không chỉ có đại sư trâu bò, mèo nhà đại sư còn hung tàn hơn a, thế mà đem quỷ làm đồ ăn?
Y rụt cổ một cái, đột nhiên có chút hối hận khi đi theo Trần Hạo.
- Ngươi sợ?
Trần Hạo cảm giác được âm khí trên thân Tống Kính Lư ba động, cười híp mắt hỏi.
Tống Kính Lư liền vội vàng lắc đầu, sau đó cố nặn ra một nụ cười nói:
- Không, không sợ, ăn ngon, ăn vô cùng hay.
Trần Hạo nói:
- Không có việc gì, sợ là bình thường, Tiểu Hắc nhà ta chuyên ăn quỷ xấu, là mèo bắt quỷ chính tông. Nhưng ngươi không làm ác, nó sẽ không ăn ngươi.
- Vậy chuyện này. . .
Tống Kính Lư chần chờ hỏi.
Trần Hạo nói:
- Y lừa ta, căn bản cũng không phải là vì con gái, y là không cam tâm thua tiền, còn muốn gỡ vốn, coi là thành quỷ liền có thể muốn làm gì thì làm, có thể thắng rất nhiều tiền, ha ha, ngươi nói loại này thua sạch gia tài, làm vợ tức giận bỏ đi, không để ý tới bệnh tình của con gái, không nên sống, sau khi chết, không nhớ thương cha mẹ và con gái, còn muốn đi đánh bạc, bị ăn có đáng hay không?
Tống Kính Lư giật mình, sau một lúc lâu, ngữ khí nghiêm túc nói:
- Đáng.