- Được rồi, vậy chúng ta đi đến nơi kế tiếp.
Trần Hạo nói.
Tống Kính Lư giật nảy mình:
- Còn tìm sao?
Trần Hạo nói:
- Đương nhiên phải tìm.
Nói xong, hắn cười híp mắt nói:
- Nếu như không muốn xem Tiểu Hắc ăn quỷ, vậy thì tìm quỷ mà ngươi quen đi, nói không chừng còn có thể giúp đỡ.
Tống Kính Lư chần chờ một chút, gật đầu nói:
- Được rồi, ta có nhận biết một người, mặc dù không quá quen thuộc, nhưng hẳn quỷ là tốt.
- Đi như thế nào?
Trần Hạo gọn gàng hỏi.
Tống Kính Lư chỉ hướng.
Lái xe rời khỏi hồ sen, động tĩnh vừa rồi không có tạo thành ảnh hưởng mảy may, mọi người vẫn hoạt động như cũ, không có ai chú ý trên thế giới này đã mất đi một quỷ hồn.
Mà con ma cờ bạc này chết đi, Trần Hạo cũng không có ý định nói ra, đã làm người thất bại như thế, vậy liền tiếp tục nằm ở nơi này thối rữa đi, cũng coi là hồi báo công ơn dưỡng dục của đất mẹ một chút.
Đi dạo quanh quẩn, mười mấy phút sau, Trần Hạo đi tới một cái cư xá cũ nát ở vùng ngoại ô.
Đây là một cái nhà ngang bốn năm tầng, nhìn niên đại đã rất xa xưa, lại ở chỗ xa xôi, tối như bưng, tựa hồ không có mấy hộ gia đình ở lại.
Trần Hạo dò xét một chút, quả nhiên ở bên trong phát hiện âm khí, cảm giác ở bên trong tựa hồ không chỉ có một âm hồn.
- Ồ, bằng hữu của ngươi cũng không ít nhỉ.
Trần Hạo cười cười.
Tống Kính Lư nói:
- Không, chỉ có một người, là một lão đầu, thật đáng thương, một người cô đơn, chết không có người lo, cuối cùng là mấy người hàng xóm xử lý cho y, trước mắt hồn phách ở bên trong cư xá, trước đó đến đây chỉ có một mình y, hiện tại những quỷ hồn khác, ta không biết.
Trần Hạo cười nói:
- Không sao cả, rất nhanh sẽ biết, chúng ta đi thôi.
Xuống xe, Trần Hạo trực tiếp đi tới chỗ quỷ vật trong nhà lầu.
Một đường leo cầu thang đi tới lầu ba, sau đó Trần Hạo nói với Tống Kính Lư:
- Đi vào chào hỏi chút chứ.
Tống Kính Lư nhẹ gật đầu, thân ảnh lóe lên, đi vào trong nhà.
Trần Hạo yên lặng chờ đợi.
Một lát sau, cửa phòng mở ra, lộ ra hai gương mặt.
Một là Tống Kính Lư, người còn lại là một ông lão tóc bạc.
Trần Hạo cười nói:
- Lão bá, mạo muội quấy rầy, xin thứ lỗi.
Lão nhân vội vàng nói:
- Quý khách lâm môn, không có gì chiêu đãi, mong ngài rộng lòng tha thứ.
Trần Hạo nói:
- Ngài khách khí.
Nói xong đi vào cửa, Trần Hạo liền phát hiện trong phòng còn có năm quỷ hồn, nhìn đến Trần Hạo mới phát hiện, năm quỷ hồn này đều là người trẻ tuổi, từng người đều mặc quần áo chơi bóng.
Trần Hạo thấy bọn họ, năm quỷ hồn cũng tò mò nhìn Trần Hạo, hiển nhiên đối với người sống có thể nhìn thấy quỷ này, còn bình tĩnh khách khí như thế, bọn họ đều hết sức ngạc nhiên.
Sau khi vào nhà, Trần Hạo nhìn về phía lão nhân, hỏi:
- Lão bá, lão Tống hẳn đã nói cho ngươi một chút, ta đây là một người tu hành, trước mắt hành tẩu thiên hạ, tìm kiếm âm hồn quỷ vật, giúp các ngươi hoàn thành di nguyện, trợ giúp các ngươi đầu thai, sau đó ta góp nhặt chút công đức, phụ trợ tu hành, cho nên lão bá ngài nếu như có tâm nguyện gì chưa làm được, có thể nói với ta, nếu có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ giúp.
Lão nhân cười nói:
- Nói tới tâm nguyện, lúc chết cũng không có gì, sống hơn tám mươi năm, ngọt bùi cay đắng đều trải qua, cuộc đời không còn gì đáng tiếc cả. Chỉ là ta có một điều lo lắng, kia chính là con gái ta.
Ding: Quỷ chết già Vương Diệu Dân, âm hồn bảy năm, hoàn thành chấp niệm, ban thưởng năm năm đạo hạnh.
Trần Hạo sững sờ.
Đậu đen rau muống, lại tới một cái nhiệm vụ năm năm đạo hạnh.
CMN nhiệm vụ đạo hạnh cao cấp hiện tại dễ dàng phát động như thế sao? Hay là nói hôm nay ta bị vận may va vào đầu, gặp được chuyện tốt?
Trần Hạo cười nói:
- Lão bá, con gái của ngài như thế nào?
Lão nhân thở dài nói:
- Con gái của ta bị lạc.
Trần Hạo thản nhiên nhìn lão nhân, chờ y nói tiếp.
Nhiệm vụ năm năm đạo hạnh, khẳng định không chỉ đơn giản như vậy.
- Đó là lúc hơn sáu mươi năm trước, lúc ấy ta ở quê nhà, quen biết một nữ tử, kết hôn sinh con, liền ở lại nông thôn, mỗi ngày mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, cuộc sống cũng rất tốt. Nhưng vì vợ con, ta đương nhiên muốn để các nàng sống tốt hơn, thế là ta cố gắng học tập, tranh thủ thi đại học. Thời gian không phụ người hữu tâm, ta rốt cục thi đậu, đây đối với một nhà chúng ta mà nói chính là việc vui, nhưng cũng là chuyện tách rời thương tâm, vì để đền bù, ta mang theo vợ con đến Đồng Thành chơi. Nhưng quyết định này lại trở thành tiếc nuối và chấp niệm của cả đời ta. Ta đã lạc mất hài tử của mình.
Nói đến chỗ này, mặt lão nhân lộ vẻ bi thương, trong mắt hiển hiện nước mắt, sau khi nhỏ xuống hóa thành âm khí tán đi.
Sau một lúc lâu, lão nhân tiếp tục nói:
- Ta cùng lão bà ngơ ngác tại Đồng Thành tìm ba tháng, ta liền bỏ cả học đại học, thế nhưng chúng ta vẫn không tìm được, về sau, lão bà ta lo lắng quá độ, ngã bệnh, bệnh dần trở nặng, không qua mấy năm cũng bỏ ta mà đi. Ha ha, vì một cái cơ hội thay đổi số phận, ta tự tay hủy đi gia đình của mình, vì thế ta vô cùng hối hận, ta đã từng cũng nghĩ muốn đi theo bà ấy, nhưng mà cuối cùng ta từ bỏ phí hoài bản thân mình. Bởi vì con của ta chỉ mất tích, cũng chưa xác nhận rằng xảy ra chuyện, ta muốn đi tìm con mình, từ đó về sau, ta ở lại Đồng Thành, cả một đời nghe ngóng tìm kiếm, đáng tiếc đến lúc chết, ta vẫn không tìm được.
Chờ lão nhân nói xong, Trần Hạo nhẹ gật đầu.
Hoàn toàn không hổ là nhiệm vụ có độ khó cao.
Con gái đã mất tích sáu mươi năm trước, thế này làm sao tìm được? Hoàn cảnh năm đó, không có camera, con đường thông tin chưa hoàn thiện, người bị mất tích, gặp chút ngoài ý muốn, cơ bản tìm không thấy. Từ việc lão nhân tìm cả một đời liền có thể nhìn ra.
- Đại sư, ngài là cao nhân, không biết có biện pháp gì có thể giúp ta không, ta không yêu cầu xa vời rằng cha con sẽ nhận nhau, đó là chuyện quá xa, ta cũng không có tư cách để nó lại gọi ta là cha, ta chỉ mong rằng nó sống thật khỏe, con cháu đầy đàn, như thế ta đã thỏa mãn rồi.
Lão nhân nhìn về phía Trần Hạo, thành khẩn nói.
Trần Hạo thở dài nói:
- Lão bá, chuyện của ngài ta rất đồng tình, nhưng việc tìm người này, rất là phiền phức, hơn nữa thời gian đã cách quá lâu, ta cũng không nắm chắc.
Trong mắt lão nhân hiển hiện một tia tiếc nuối, cũng không có vội vàng xao động.
Mình tìm cả một đời đều không tìm được, một ngoại nhân vừa tiếp xúc, tìm như thế nào? Thật muốn nói có thể giúp đỡ tìm tới, y có lẽ cũng không tin.
- Nhưng mà như vậy đi, lão bá, ngài có vật gì thiếp thân của con gái ngài hay không, tương đối dễ nhận một chút, có lẽ sau này có cơ hội gặp được, ta cũng có thể giúp ngài chuyển đạt.
Trần Hạo nói.
Lão nhân sững sờ, sau đó vui vẻ nói:
- Cái này thì có, mời đại sư đi theo ta.
Đi đến trước một cái quầy cũ kỹ, lão nhân nói:
- Đại sư, ở trong cái ngăn kéo thứ hai có một cái hộp, ngài hãy lấy ra đi.
Trần Hạo mở ngăn kéo ra, quả nhiên thấy được cái hộp.
Lúc này lão nhân tiếp tục nói:
- Trong cái hộp này có một khối ngọc, trên đó viết hai chữ Tri Túc, con gái mất tích kia của ta cũng có một khối, viết Trường Lạc, đây vốn là bảo vật gia truyền của nhà vợ ta, chúng ta dự định sinh hai đứa con, một người một cái, kết quả đứa thứ hai còn chưa ra đời thì con gái đã bị thất lạc.
Trần Hạo mở hộp ra nhìn một chút, quả nhiên có một khối bạch ngọc thoạt nhìn chất lượng cũng không tốt lắm, nhưng điêu khắc rất không tệ, nhìn cũng cổ phác, hiển nhiên là một cổ vật.
- Ừm, có đồ vật này, cũng coi như có một cái manh mối, ngày sau ta hành tẩu thiên hạ, có lẽ có thể gặp được, cũng có lẽ không gặp được, chuyện này phải xem duyên phận.
Trần Hạo nghiêm túc nói.
Lão bá cười:
- Đa tạ đại sư, có người giúp ta tiếp tục tìm, lão đầu tử đã rất thỏa mãn, thực tình cám ơn ngươi.
Dứt lời, thân ảnh của lão bá đột nhiên tan rã, chậm rãi hóa thành một đoàn hồn quang.
Trần Hạo kinh hãi, tình huống gì thế này.
Ding: Quỷ chết già Vương Diệu Dân, chấp niệm giải trừ, hồn thể gần như tán loạn, nhiệm vụ thay đổi, hạn định trong vòng ba ngày phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không hoàn thành sẽ khấu trừ thần thông.
Trần Hạo:
- . . .