Từ huyện Hưng Phương rời đi, đã là buổi chiều ngày thứ hai, Trần Hạo rốt cục quay lại Tam Thủy Quan.
Rời đi một đoạn thời gian, Tam Thủy Quan vẫn bình tĩnh như trước.
Xem bên trong, Triệu Linh Xảo đang xách nước.
Ừm, nha đầu rất cố gắng, một tay một cái thùng nước, chứa đầy ắp nước, lúc lên lúc xuống, mệt mỏi mồ hôi đầy người, hô hấp dồn dập.
Nhìn thấy Trần Hạo trở về, mắt Triệu Linh Xảo sáng lên, nhưng cũng không từ bỏ rèn luyện, vẫn đang cố gắng nhấc lên, buông xuống, nhấc lên buông xuống, đồng thời trong miệng nhắc tới:
- Chín mươi ba, chín mươi bốn, chín mươi lăm. . .
Chờ đến lúc đếm tới một trăm, Triệu Linh Xảo buông thùng nước xuống, hai tay đều run rẩy, lòng bàn tay càng là một mảnh đỏ bừng.
Trần Hạo một mực đứng nhìn, chờ sau khi Triệu Linh Xảo để xuống, lúc này mới nói:
- Cố gắng như vậy?
Triệu Linh Xảo cười nói:
- Lam tỷ tỷ nói, lực lượng của em quá yếu, không phát huy ra uy lực của Bát Cực Quyền, muốn em rèn luyện thân thể, tăng cường thể phách.
Trần Hạo gật đầu:
- Anh không hiểu võ thuật, nhưng Lam tỷ tỷ của em chắc chắn sẽ không dạy sai, em phải cố gắng.
Ánh mắt của Triệu Linh Xảo kiên định nói:
- Em sẽ, Lam tỷ tỷ nói, phải một người đánh mười người, mới có thể xuất sư.
Trần Hạo sững sờ, cảm giác lời này nghe quen tai à.
- Đúng rồi đại sư, trong khoảng thời gian anh rời đi, có người tới bái phỏng.
Triệu Linh Xảo nói.
Trần Hạo nói:
- Là ai?
Triệu Linh Xảo nói:
- Không biết, là một tên mập, tựa hồ cũng không biết ngài là quán chủ, tới hỏi, sau đó liền đi, cũng không có lưu lại phương thức liên lạc gì.
Mặt mũi Trần Hạo tràn đầy nghi hoặc.
Mập mạp?
Bên trong những người mình quen biết, có vẻ như cũng không có mấy người mập mạp.
Lại nói, nói đến Tam Thủy Quan, rất ít người biết, không có khả năng tới mà không nói gì liền đi.
Mập mạp này là ai?
Nghĩ không ra, Trần Hạo cũng không nghĩ nữa, dù sao đến nữa liền biết.
- Được rồi, còn có chuyện gì khác không?
Trần Hạo hỏi.
Triệu Linh Xảo nói:
- Không có, ngoại trừ mập mạp, cũng không có ai tới.
Trần Hạo nói:
- Vậy thì tốt, em tiếp tục làm việc của em đi.
- Đại sư, anh vừa trở về, đã ăn cơm chưa? Nếu không, em đi nấu cơm cho anh ăn trước?
Triệu Linh Xảo liền vội vàng hỏi.
Trần Hạo cười nói:
- Không cần, anh đã ăn rồi, hơn nữa, anh mời được một đầu bếp trở về, về sau chuyện nấu cơm giao cho y, em chuyên tâm rèn luyện được rồi.
Đầu bếp?
Triệu Linh Xảo mờ mịt nhìn thoáng qua tiểu nữ hài đi theo bên cạnh Trần Hạo, không nói một lời lại có tướng mạo đáng yêu. Cảm giác không đúng. Hài tử nhỏ như vậy, biết nấu cơm sao?
Trong lòng không rõ, nhưng Triệu Linh Xảo rất hiểu chuyện cũng không hỏi thêm.
Đại sư nói, vậy khẳng định có, về sau nhất định có thể nhìn thấy.
Để mèo mun và gà ngốc tự đi chơi đùa, lại sắp xếp một gian phòng cho tiểu nữ hài Tu La tộc tên là A Mịch La. Trần Hạo đi tắm rửa một cái, sau đó đả tọa khôi phục pháp lực.
Chờ đến ban đêm, Trần Hạo đi ra bên ngoài Đạo quan, đi tới trường học quỷ.
Trong sơn cốc, âm khí hội tụ, trường học quỷ đã xuất hiện, trong trường học, tiếng đọc sách rất vang dội.
Trần Hạo vừa đến, Trần lão gia liền ra, theo thói quen xăn tay áo lên, cười nói:
- Kỳ Lân Nhi nhà ta đã trở về, có chuyện gì không?
Trần Hạo cười nói:
- Thái gia gia, làm hiệu trưởng quen chưa?
Trần lão gia bình tĩnh nói:
- Rất tốt, cũng không có việc gì cần ta làm, cảm giác so với làm địa chủ trước kia dễ dàng hơn nhiều, bọn tiểu quỷ này đều không cần ta nói, rất nghe lời, tốt hơn mấy đứa ở trước kia rất nhiều.
Trần Hạo xấu hổ.
Đây quả nhiên là xuất thân địa chủ, mở miệng ngậm miệng chính là đứa ở, bọn nhóc con chớ để cho thái gia gia dạy hư mất đấy.
- Ừm, con tới đưa cho ngài mấy huấn luyện viên.
Trần Hạo nói thẳng.
Trần lão gia kinh ngạc nói:
- Huấn luyện viên?
Trần Hạo phất tay thả đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng và Tống Kính Lư ra, lúc này mới nói:
- Mấy vị này là oan hồn con ngẫu nhiên gặp, chấp niệm của bọn họ là bóng đá quốc gia quật khởi, ừm, nhiệm vụ này không dễ giúp đỡ, nhưng bọn họ có thể giúp cho con, mặc kệ cũng không tốt, cho nên liền mang về, trường học này mới lập, cái gì cũng không có, trước hết mang về giúp đỡ dạy nhóm quỷ nhỏ đá bóng một chút, cũng coi như tạm thời an bài.
Đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng đang mờ mịt, Trần lão gia liền cười nói:
- Bóng đá quốc gia? Còn quật khởi? Thôi dẹp đi, ta đã thấy nhiều tranh tài, căn bản không vui.
- Lão gia tử, lời này cũng không đúng, không vui kia là có tấm màn đen, quốc gia chúng ta rộng lớn, nhân khẩu có ức vạn, luôn có người có thiên phú xuất chúng, chỉ cần huấn luyện tốt, khẳng định có hi vọng đăng đỉnh.
Một người trong đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng bất mãn phản bác.
Trần lão gia là người thế nào, lòng dạ thâm sâu, nghe vậy cười nói:
- Được, giáo viên thể dục ở trường học chính là các ngươi, nếu như biểu hiện tốt, về sau ta giúp các ngươi xin, xuất ngoại đi bắt mấy tên quỷ ngoại quốc đá bóng trở về, cho các ngươi bồi luyện.
Đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng vui mừng:
- Thật chứ?
Trần lão gia bình tĩnh nói:
- Vị đại sư đạo hạnh thâm hậu trước mắt các ngươi chính là thái tôn tử của ta, ngươi hỏi hắn có thật hay không.
Đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo dở khóc dở cười, thái gia gia này, thật đúng là lời gì cũng dám nói.
Nhưng chuyện này cũng khó nói, về sau nếu thật sự xuất ngoại, đúng là việc thuận tay mà thôi.
Thế là nhẹ gật đầu.
Đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng vui mừng, vội vàng cam đoan khẳng định sẽ biểu hiện tốt một chút.
- Ừm, vị này thì sao? Cũng thích bóng đá?
Trần lão gia nhìn về phía Tống Kính Lư, có chút ngạc nhiên.
Liền hình thể này, không phải xuất thân đầu bếp chứ?
Tống Kính Lư vội vàng nói:
- Lão ca tốt, ta tên Tống Kính Lư, không phải đá bóng, ta là đầu bếp.
Trần lão gia vui vẻ, thật đúng là đầu bếp.
- Tiểu Hạo, chúng ta là quỷ, cũng không cần ăn uống, tựa hồ không dùng đến đầu bếp?
Trần lão gia nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo nói:
- Thái gia gia, chấp niệm của Lão Tống tương đối quái, y muốn tìm một người thực tình thích y, quỷ cũng được, vừa vặn gặp liền mang về, suy nghĩ về sau có thể đụng phải hay không, giúp y hoàn thành tâm nguyện. Trước khi gặp được, lưu lại trước đã, vừa vặn có thể nấu cơm cho con.
Trần lão gia gật đầu.
Cái này y tán đồng.
Cháu trai nhà mình là người có thân phận, chấp chưởng một quan, khai sơn lập môn, một nhân vật cấp chưởng giáo, có người hầu hạ đó cũng là chuyện bình thường.
- Vậy được, cùng lưu lại đi, bất quá chúng ta ban ngày không thể xuất hiện, cơm này khó thực hiện rồi.
Trần lão gia hỏi.
Trần Hạo nói:
- Chuyện này đơn giản, gần đây đạo hạnh có chỗ gia tăng, con chuẩn bị luyện chế mấy cái Phù Chiếu đơn giản, cũng coi như cho mọi người một cái thân phận, mặc dù không thể chạy các nơi, nhưng có thể gia tăng một chút phòng hộ, sinh hoạt bình thường ở trong đạo quan không thanh vấn đề.
- Ồ, Kỳ Lân Nhi nhà ta đạo hạnh lại tăng lên, tốt, rất tốt.
Trần lão gia cười đến không ngậm miệng được, sự thoải mái trong lòng, so với mình năm đó càng thấy thoải mái hơn.
- Được rồi, sự tình chỉ có những thứ này, thái gia gia ngài nhìn xem rồi an bài, con đi về trước đây.
Trần Hạo nói.
- Được rồi, ngươi bận bịu thì đi đi, bên này có ta, không cần lo lắng.
Trần lão gia rất là tự tin.
Trần Hạo cười cười, quay người rời đi.
Vừa rời khỏi miệng sơn cốc, Trần Hạo liền thấy A Mịch La đứng ở phía trước.
- Ngươi thế mà còn nuôi quỷ?
A Mịch La ngạc nhiên mở miệng.
Trần Hạo nói:
- Rất kỳ quái sao? Đều là quỷ đáng thương thôi, chấp niệm không tiêu trừ, che chở trước, về sau có cơ hội siêu độ, cũng coi là một chút công đức, à, sao ngươi lại tới đây?
A Mịch La nói:
- Ta đói.
Trần Hạo:
- . . .
Nha, mặc dù Khai Quang đồ ăn rất đơn giản, chẳng qua trước mắt còn rất nhiều trang bị chưa gia trì xong, còn phải lưu lại một bộ phận để tu luyện, bây giờ lại tới một tên nhà giàu tiêu hoang.
Mẹ nó chứ, địa chủ cũng không nuôi nổi!