Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 369 - Chương 370: Nhiệm Vụ Trăm Năm Đạo Hạnh

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 370: Nhiệm Vụ Trăm Năm Đạo Hạnh

- Ngươi là Tu La?

Trần Hạo chấn kinh nhìn tiểu nữ hài.

Hoàn toàn không nghĩ tới, con hàng này chính là tồn tại trong truyền thuyết.

Tiểu nữ hài bình tĩnh nói:

- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?

Ánh mắt của Trần Hạo nhất động, hỏi:

- Ngươi là Tu La, lại là từ U Minh mà đến, vậy ngươi biết chuyện của Địa Phủ không? Biết chuyện liên quan tới Địa Phủ quỷ thần không?

Tiểu nữ hài nói:

- Không biết.

Trần Hạo:

- . . .

Mẹ nó, ngươi là không biết hay là không muốn nói, ngươi từ U Minh đến đó, có thể không biết ư?

Tiểu nữ hài nói:

- Ngươi chớ hoài nghi, ta thật không biết, thật lâu trước đây, U Minh chi địa xuất hiện một lần biến động, mặc kệ là Địa Phủ hay là Tu La nhất tộc, hoặc là chủng tộc khác, những tồn tại cường đại kia đều không biết đi nơi nào, một người cũng không thấy. Tộc của chúng tộc còn tốt, có lưu lại lực lượng nhất định, bảo hộ truyền thừa không dứt. Nhưng mà quỷ thần trong địa phủ, toàn bộ biến mất không thấy đâu nữa, lực lượng của Lục Đạo Luân Hồi bao trùm Địa Phủ, ai cũng không dám tiến vào trong đó. Đã từng là âm binh Quỷ Tướng, không người quản lý, bây giờ chiếm cứ U Minh, loạn cả một đoàn, nếu không phải loạn ở U Minh, ta cũng sẽ không phụng mệnh đến nhân gian, tìm kiếm thần tỉ đã thất lạc, để mang về liên lạc với chúa tể U Minh nhất tộc chúng ta, không nghĩ tới ta đi vào nhân gian, lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bị vây nhiều năm như vậy, cũng không biết tình huống hiện tại của U Minh như thế nào rồi.

Trần Hạo im lặng.

U Minh cũng xuất hiện loại chuyện này? Tồn tại cường đại toàn bộ biến mất? Chuyện này có liên quan gì đến những người tu hành Tiên Thiên cảnh trở lên ở nhân gian tập thể mất tích không?

- Vậy ngươi biết chuyện về Thiên Đình không? Thần phật đầy trời cũng không thấy đâu rồi?

Trần Hạo hỏi.

Tiểu nữ hài tức giận:

- Chuyện ở Địa Phủ ta còn không biết, chuyện về thần tiên ta làm sao biết? Ta sống hơn bảy trăm năm, cũng chưa từng gặp qua thần tiên.

Trần Hạo gật gật đầu, đang muốn nói cái gì, đột nhiên nhìn về phía tiểu nữ hài:

- Ngươi hơn bảy trăm tuổi?

Tiểu nữ hài nói:

- Làm sao? Không tin à? Tu La nhất tộc chúng ta mặc dù cũng có hạn chế tuổi thọ, nhưng chúng ta sống khá lâu, phổ biến đều là có tuổi thọ ba ngàn năm trở lên, ta vừa mới trưởng thành thôi.

Trần Hạo:

- . . .

Hơn bảy trăm tuổi đã khiến ta ước ao ghen tị, hiện tại còn nói ba ngàn năm? Ha ha, già mà không chết là tặc.

Vừa nói, một nhóm vừa rời khỏi động phủ, đi ra phía ngoài.

Bởi vì hàn khí bị tiểu nữ hài thu liễm, đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng và Tống Kính Lư cũng chạy tới bên ngoài động phủ thủ hộ, nhìn thấy Trần Hạo an toàn trở ra, đều thở dài một hơi.

Nhưng khi nhìn thấy tiểu nữ hài đi theo bên cạnh Trần Hạo, mấy quỷ đều có chút mê mang.

Tiểu la lỵ này từ chỗ nào chui ra?

Trần Hạo nói:

- Tốt rồi, tâm nguyện của Vương lão bá đã chấm dứt, chúng ta đi thôi.

Đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo, một người trong đó hỏi:

- Đại sư, chẳng lẽ tìm được con gái mất tích của Vương lão bá. . . ặc, chẳng lẽ đây chính là.

Lời của nó còn chưa dứt, đột nhiên ngạc nhiên nhìn về phía tiểu nữ hài, trừng to mắt, có chút không dám tin tưởng.

Trần Hạo gật đầu nói:

- Không sai, chính là nàng, nhưng tình huống có chút phức tạp, ta cũng không tiện nói với các ngươi, tóm lại, lão bá đã chấm dứt tâm nguyện, tương lai hẳn sẽ có kết cục tốt.

Đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng nhìn Trần Hạo, lại nhìn tiểu nữ hài, không nói gì.

Tiểu nữ hài mất tích sáu mươi năm, thế mà thân thể vẫn nhỏ như vậy, mà tiểu nữ hài này cũng làm cho bọn họ cảm thấy một loại áp lực vô hình, hiển nhiên tiểu nữ hài rất khó dây vào.

Trần Hạo không nói, bọn họ tự nhiên không dám hỏi.

- Vậy chúng ta bây giờ. . .

Đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng hỏi.

Trần Hạo cười nói:

- Trở về, à, vừa đi vừa nói, các ngươi có tâm nguyện gì, nếu như có thể, ta sẽ giúp các ngươi siêu độ, cũng sớm vào luân hồi, một lần nữa làm người.

Ánh mắt của đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng sáng lên, kích động nhìn Trần Hạo.

- Đại sư, nói đến, tâm nguyện của chúng ta đều giống nhau, chúng ta muốn trọng chấn bóng đá của Trung Quốc.

Một người trong số đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng nghiêm túc nói.

Ding: Quỷ bị hạ độc chết Lâm Khải Ca, Triệu Hưng Khánh, Lưu Trạm, Trần Giang, Khâu Tài, oan hồn ba năm, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng trăm năm đạo hạnh.

Nghe được lời của đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng, Trần Hạo dừng lại, sắc mặt liền quái dị.

Chờ hệ thống nhiệm vụ vang lên, biểu lộ Trần Hạo quả thực rất đặc sắc.

Ha ha, sớm nên nghĩ đến.

Một đám hán tử cao lớn tuổi trẻ, còn mặc quần áo chơi bóng, rất rõ ràng.

Quả nhiên, cái tâm nguyện này rất đại chúng, nhưng cũng rất khôi hài.

Trọng chấn bóng đá của Trung Quốc? Ha ha, huynh đệ, căn bản không thể nói chuyện trọng chấn gì đó, bởi vì chúng ta chưa bao giờ mạnh mẽ qua.

Hệ thống đại lão ngược lại rất hào phóng, trực tiếp ban thưởng trăm năm đạo hạnh, đây là muốn để cho ta tập trung nhiệm vụ này, một lần đạt tới mức cao nhất sao?

Nhưng đại lão ơi, xin hãy đánh bóng con mắt của ngươi, cho dù ngươi ban thưởng vạn năm đạo hạnh, ta cũng không có cách, cái này mẹ nó chính là một cái tử nguyện không thể giải!

Nhìn về phía mấy tên thanh niên mặc quần áo chơi bong đang chờ mong, Trần Hạo nói:

- Mấy vị huynh đệ, không phải ta có ý gì, chính các ngươi bằng lương tâm mình nói xem, tâm nguyện này, làm được sao?

- Làm được, chỉ cần chúng ta chịu cố gắng, chịu khổ cực, huấn luyện phối hợp, không dùng tiểu xảo, cuối cùng sẽ có một ngày có thể giẫm các đội bóng khác ở dưới chân, chứng minh bóng đá của quốc gia chúng ta cũng có thể trở thành đệ nhất thế giới.

Một thanh niên mặc quần áo chơi bóng mở miệng, biểu lộ trang nghiêm.

Trần Hạo tán dương:

- Tín niệm kiên định, cho ngươi điểm tán thưởng. Nhưng cũng phải nói lại, các ngươi đều đã chết, làm sao còn giẫm được? Nói câu không khách khí, cho dù để các ngươi ra sân, các ngươi đá được bóng sao?

Đám thanh niên mặc quần áo chơi bóng:

- . . .

- Còn nữa, ta rất tò mò, tử nguyện của các ngươi là bóng đá, tại sao lại bị. . . hạ độc chết?

Trần Hạo nghi ngờ hỏi.

Một thanh niên mặc quần áo chơi bóng kinh ngạc nói:

- Làm sao đại sư biết?

Trần Hạo bĩu môi:

- Liền điểm ấy đều nhìn không ra, ta sao có thể lăn lộn ở hồng trần này?

Một thanh niên mặc quần áo chơi bóng khác lúng túng nói:

- Nói đến thật không có gì tốt, mấy người chúng ta bởi vì thích bóng đá, cho nên tụ tập lại cùng một chỗ, vốn định vất vả rèn luyện, tham gia một cái giải thi đấu nghiệp dư, chứng minh thực lực của mình, sau đó từng bước một gia nhập đội tuyển quốc gia, vì nước làm vẻ vang, ai biết chưa xuất sư đã chết. Vừa tụ lại cùng một chỗ tại nhà Trần Giang ăn cơm, uống nhiều quá, kết quả nấu canh quên đóng van khí ga, chúng ta tập thể trúng độc.

Trần Hạo:

- . . .

Tốt a, các ngươi không chỉ có ý nghĩ khôi hài, chết cũng rất im lặng.

- Mấy vị huynh đệ, mặc kệ các ngươi chết như thế nào, nhưng chuyện bóng đá này đừng nói nữa, các ngươi đã bỏ mình, không có biện pháp đi làm, cho dù các ngươi còn sống, ý tưởng này chung quy cũng chỉ là ý nghĩ, ta không làm được, cũng không ai có thể làm được, chí ít trước mắt là như thế, cho nên các ngươi vẫn nên nói một chút tâm nguyện khác đi, tỉ như gia đình, tỉ như còn sống tiếc nuối cái gì.

Mấy thanh niên mặc quần áo chơi bong nhìn lẫn nhau, cuối cùng nhìn về phía Trần Hạo, một người trong đó nói:

- Đại sư, bóng đá là chấp niệm của chúng ta, dù chết rồi, chúng ta cũng là hàng đêm huấn luyện, không thể đụng vào bóng, chúng ta liền đi nhà khác nhìn lén đá bóng, hiểu rõ chiến thuật, thương lượng đối sách, có thể nói, bên trong linh hồn của chúng ta, đã khắc xuống cái bóng của bóng đá, bóng đá của Hoa Hạ không vươn mình, chúng ta thà rằng làm quỷ, cũng không đầu thai.

Trần Hạo nhìn mấy quỷ thật sâu, nói:

- Nếu là như thế, vậy ta rất xin lỗi.

Một người trong đám cười nói:

- Không sao cả, chúng ta cũng biết đây là làm khó, cũng không định ép buộc đại sư. Nhưng làm quỷ cũng rất tốt, chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng, nói không chừng về sau gặp được quỷ ngoại quốc, cũng có thể đọ sức một trận, chứng minh thực lực đá bóng của người Hoa chúng ta.

Trần Hạo sững sờ, chợt ánh mắt hơi động, mở miệng nói:

- Nếu là thế, vậy ta có thể giúp các ngươi một chút.

Bình Luận (0)
Comment