- Linh vật, chính là đồ ăn ẩn chứa linh lực, ta ngoài ý muốn thức tỉnh, không có linh thực đền bù thân thể, thân thể này không chèo chống được bao lâu sẽ bị sụp đổ, đạo hữu, ngươi nói sẽ giúp ta.
Trên mặt tiểu nữ hài lộ ra một tia vội vàng, nhìn khí tức tựa hồ có chút không ổn định.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ ngươi, là ngươi không nói rõ ràng a.
Ngươi nói muốn đồ ăn, đồ ăn tính là cái gì, chỉ cần có tiền, nhiều ít đồ ăn mua không được sao?
Được rồi, hiện tại ngươi nói cho ta muốn ăn linh thực? Ha ha, đây là muốn xem linh thực như cơm ăn sao? Mẹ nó ta sao có thể nuôi nổi ngươi.
Hiện tại Trần Hạo đã hiểu rõ.
Khó trách cho ban thưởng tốt như vậy, thì ra nhiệm vụ này có độ khó cao như thế.
- Đạo hữu, nhanh lên, ta chèo chống không được bao lâu, ngươi có linh thực hay không?
Tiểu nữ hài có chút trợn tròn mắt, đạo hữu này nghèo như vậy sao? Liền một chút linh thực đều không có?
Trần Hạo do dự một chút, lấy ra lương khô, tay nắm pháp quyết, trực tiếp gia trì một đạo pháp quang một năm pháp lực lên.
Sau một khắc, lương khô phát ra linh quang.
Khai Quang phản hồi: Lương khô: linh vật Khai Quang, gia trì linh tính.
Cảm nhận được tin tức phản hồi, Trần Hạo đi đến bên cạnh tiểu nữ hài, đưa lương khô ra, nói:
- Ngươi ăn cái này, thử xem được không.
Tiểu nữ hài làm sao còn do dự gì, vội vàng nhét vào trong miệng, nhanh chóng nhấm nuốt, nuốt xuống.
Sau đó, tiểu nữ hài nhắm mắt lại, khí tức trên thân lưu động.
Sau một lúc lâu, tiểu nữ hài thở dài một hơi, nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Tạ ơn đạo hữu, cái này có thể, nhưng. . .
Trần Hạo nghe được có thể, thở dài một hơi, quả nhiên thời điểm mấu chốt, vẫn là Khai Quang ra sức a. Lần này may mắn tìm được biện pháp nuôi ngươi.
- Ừm, nhưng cái gì?
Trần Hạo hỏi.
Tiểu nữ hài nói:
- Cái linh vật này rất kỳ quái, có thể tẩm bổ thân thể, nhưng là ta lại không có cách nào hấp thu luyện hóa, mà linh lực rất yếu, chỉ có thể chèo chống ta ba canh giờ, đối với việc ta lớn lên, hoàn toàn không có trợ giúp.
Trần Hạo bĩu môi.
Một chút pháp lực Khai Quang đồ ăn, ngươi còn muốn kiểu gì? Nếu có thể giúp ngươi lớn lên, đó mới là kì quái a.
- Đó là chuyện bình thường, vốn là ta lấy pháp thuật đặc thù gia trì thức ăn bình thường, mà cứ như vậy, ta cũng cần tiêu hao rất lớn, có thể bảo vệ thân thể ngươi không sụp đổ đã rất không tệ rồi.
Trần Hạo nói.
Tiểu nữ hài sững sờ:
- Vậy việc ta trưởng thành thì làm sao bây giờ? Nếu tiếp tục như vậy, ta cũng không có biện pháp đi tìm thánh vật.
Trần Hạo cười:
- Đạo hữu, có lẽ hiện tại ngươi không biết nhân gian ra sao, chờ đi ra ngươi liền biết, linh vật rất ít, ta có thể cung cấp cho ngươi một chút, đã là siêu cấp hào phóng, muốn có linh vật để ngươi trưởng thành, ta không có, có lẽ địa phương khác có, nhưng mà phải chính ngươi đi làm.
Tiểu nữ hài mắt trợn tròn:
- Đạo hữu, ngươi nói ngươi sẽ giúp ta mà.
Trần Hạo nói:
- Đúng vậy, ta đã nói như thế, nhưng mà cũng phải ở bên trong phạm vi năng lực của ta, ngươi nói ăn đồ vật có thể trưởng thành, kết quả hiện tại ngươi nói cho ta phải ăn linh thực, đây hoàn toàn khác với lúc đầu mà.
Tiểu nữ hài nói:
- Thế nhưng mà ta vẫn luôn ăn linh thực, tại U Minh, đồ ăn không có linh tính, đó chính là rác rưởi.
Trần Hạo mặt đen lại, tức giận:
- Ta ăn chính là rác rưởi lớn lên đấy, đúng là để cho ngươi chê cười rồi.
Tiểu nữ hài kịp phản ứng lại, vội vàng nói:
- Ta không phải nói ngươi, chỉ là, chỉ là. . .
Trần Hạo nói:
- Không cần giải thích, ta biết, nhưng vẫn là câu nói này, linh thực rất ít, nếu như ngươi đồng ý, vậy hãy theo ta, bảo đảm ngươi không chết, muốn lớn lên thì phải tự nghĩ biện pháp, ta không giúp được.
Tiểu nữ hài:
- . . .
- Được rồi, không có việc gì, chúng ta đi thôi, nơi này cũng không phải là địa phương tốt.
Trần Hạo nói xong, xoay người rời đi.
Mèo mun liếc mắt nhìn chằm chằm tiểu nữ hài, cùng gà ngốc cùng một chỗ đi theo sau.
Tiểu nữ hài chỉ xoắn xuýt trong chốc lát, vẫn là đồng ý đi theo.
Không có biện pháp, bây giờ Trần Hạo không cho ăn, nàng đều đi không được bao xa, đến lúc đó thân thể sẽ sụp đổ, bị U Minh dẫn dắt trở về, chuyện này không thể được, đến nhân gian đã không dễ dàng, nếu như không lấy đồ vật được mình muốn, vậy liền tổn thất quá lớn.
Bước nhanh đi đến bên người Trần Hạo, tiểu nữ hài nói:
- Đạo hữu không có linh thực, vậy ngươi biết nơi nào có linh vật không?
Trần Hạo nói:
- Biết, cách nơi này không xa, có một nơi cấm kỵ chi địa, tên là Âm Nguyệt Sơn, bên trong có các loại đồ vật tốt, ta xem chừng, không cần toàn bộ, ngươi liền có thể lớn lên.
Mắt tiểu nữ hài sáng lên, kích động nói:
- Vậy chúng ta đi."
Trần Hạo nói:
- Chờ ta nói xong đã, bên trong cấm kỵ chi địa kia không chỉ có đồ vật tốt, cũng có rất nhiều nguy hiểm, nhiều loại cấm kỵ không cách nào hình dung thủ hộ lấy những đồ vật kia, đúng rồi, bên trong còn có một Nguyệt Tà Linh, còn có một tồn tại đáng sợ mà ta cũng không biết là thứ gì, nhưng mà muốn bóp chết ta đoán chừng còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến, đạo hữu đến từ U Minh, có thể chuyển sinh nhân gian, còn giữ lại thực lực, khẳng định rất lợi hại, ngươi có nắm chắc hay không, nếu như có, ta dẫn ngươi đi.
Tiểu nữ hài:
- . . .
Trần Hạo nói:
- Sao thế? Không nắm chắc?
Tiểu nữ hài tức giận:
- Ta hiện tại là ấu sinh thể, không cách nào hoàn toàn phát huy ra thực lực, mà mỗi một lần tiêu hao, đều cần linh vật bổ sung, không được bổ sung, ta liền xong rồi.
Trần Hạo nói:
- Vậy thì không có biện pháp, chỉ có thể chậm rãi chịu đựng.
Tiểu nữ hài không cam lòng nói:
- Chẳng lẽ không có cách nào tương đối dễ dàng đạt được linh vật sao?
Trần Hạo cười:
- Ta nói đạo hữu này, đừng đem U Minh ra so sánh với nhân gian, nhân gian của chúng ta, ăn đều là đồ ăn rác rưởi, linh vật kia cũng là đồ vật trong truyền thuyết, muốn cũng được thôi, nhưng nhất định phải bất chấp nguy hiểm đi tìm, nhưng nếu như vận may, vận khí không đủ, không tìm được linh vật mà còn bồi cả mạng mình vào thì có rất nhiều.
Tiểu nữ hài thất vọng, yếu ớt nói:
- Tại sao có thể như vậy? Nhân gian thê thảm như thế, vì sao thánh vật của tộc ta lại bị nhân tộc luyện hóa? Cái này vô lý quá.
Trần Hạo nghe vậy tò mò hỏi:
- Đạo hữu, ngươi muốn tìm thánh vật gì?
Tiểu nữ hài chần chờ một chút, vẫn là hồi đáp:
- Ta muốn tìm thần tỉ, à, đổi thành cách nói của nhân gian, đó chính là đế vương ngọc tỉ.
- Gì? Thần tỉ? Nói như vậy ngươi là Hoàng tộc hay sao? Nói đến kiến thức của ta đối với U Minh cũng nửa vời, đạo hữu có thể nói một chút hay không?
Trần Hạo ngạc nhiên hỏi.
Tiểu nữ hài nói:
- Đây cũng không phải bí mật gì, U Minh cùng nhân gian là một người có hai bộ mặt, sau khi sinh linh nhân gian tử vong, tiến vào U Minh. Nhưng U Minh rất lớn, sinh linh nhân gian sau khi chết sẽ đến Địa Phủ, mà ta là trời sinh Minh Nhân, không thuộc quản lý của Địa Phủ, dù là tử vong, kết cục cuối cùng cũng là về huyết hải.
- Huyết hải? Cái tên này hình như rất quen tai.
Trần Hạo suy tư.
Tiểu nữ hài nói:
- Huyết hải là thánh địa của Minh Tộc chúng ta, giống như Lục Đạo Luân Hồi của Địa Phủ, đều là địa phương thần bí nhất không thể xâm phạm ở giữa thiên địa.
Trần Hạo đột nhiên nhớ tới cái gì, trừng to mắt nói:
- Ta nhớ rồi, huyết hải không phải chính là nơi Tu La sinh ra sao?
Tiểu nữ hài nói:
- Đúng, Minh Tộc là chúng ta xưng hô, nhân gian gọi chúng ta là Tu La.
Trần Hạo:
- . . .