Ừm!
Lão đầu xấu xí nói mình xinh, đây là chân lý, A Mịch La không thèm để ý chút nào.
Nhưng mà, con gái?
Ánh mắt của A Mịch La yếu ớt nhìn về phía lão đầu xấu xí kia.
Lúc ánh mắt đối nhau, lão đầu xấu xí run lập cập, sau đó chấn kinh phát hiện, khí tức tà ác quấn quanh trên người mình kia thế mà co lại.
Mẹ nó, khuê nữ này là ai!
Lão đầu xấu xí hết sức rung động.
- Đừng làm rộn.
Trần Hạo nhìn chằm chằm A Mịch La một chút, sau đó nhìn về phía lão đầu cười nói:
- Lão ca đừng thấy lạ, lần thứ nhất rời nhà, tương đối sợ người lạ.
Sợ người lạ? Ha ha, đùa ta hả, tiểu nữ hài sợ người lạ, có thể dùng một ánh mắt liền dọa nguyền rủa trên người ta phải trốn đi? Đậu xanh chứ, nha đầu nhìn nhỏ tuổi này, thân phận nhất định không bình thường.
Con ngươi của lão đầu xấu xí đảo một vòng, đột nhiên cười nói:
- Tiểu ca đến tham gia chợ đen, không biết có cái gì muốn giao dịch không? Ta đã tới chợ đen này mấy lần, tương đối quen thuộc đường, có gì cần, ta có thể giúp ngươi.
Trần Hạo kinh ngạc nhìn lão đầu.
Kỳ quái, lão nhân này lập tức rất nhiệt tình. Có mục đích gì đây?
- Tiểu ca không tin ta sao?
Lão đầu nói nghiêm túc.
Trần Hạo cười nói:
- Làm sao lại như vậy? Kỳ thật cũng không có gì muốn giao dịch, chỉ là có người mời, liền đến xem một chút, kiếm thêm kiến thức, nếu như gặp được cái gì thú vị, cũng có thể cân nhắc một chút.
Lão đầu giật mình, đang muốn mở miệng, A Mịch La đột nhiên nói:
- Ngươi rất thống khổ phải không?
Lão đầu sửng sốt.
Trần Hạo cũng có chút trợn tròn mắt.
Tình huống đây là như thế nào?
Lão đầu nhìn về phía A Mịch La, sắc mặt chân thành nói:
- Rất thống khổ, không biết vị đạo hữu này có phương pháp gì có thể cứu ta không?
A Mịch La bình tĩnh nói:
- Cứu ngươi rất đơn giản, nhưng ta muốn công bằng giao dịch, một gốc nhân sâm ngàn năm là được.
Lão đầu miệng co lại, không phản bác được.
Trần Hạo cũng thiếu chút cười phun.
Đậu phộng, A Mịch La quá xấu, mở miệng liền ngàn năm, ngươi cho rằng đây là Minh Giới à, nhân sâm trăm năm ở nhân gian đều là bảo vật rồi đấy.
Nhưng việc A Mịch La hỏi thăm và phản ứng của lão đầu khiến Trần Hạo tò mò.
Lão nhân này có vấn đề trên thân, là khí tức tà ác khiến người ta rùng mình kia sao?
- Đạo hữu, nhân sâm ngàn năm ta không có.
Lão đầu bất đắc dĩ trả lời.
A Mịch La nhíu mày:
- Nghèo như vậy.
Lão đầu muốn nói lại thôi, có chút uất ức. Không có nhân sâm ngàn năm chính là nghèo, vậy khắp tu hành giới này đều có tu sĩ cần cứu tế.
- Vậy năm trăm năm có hay không?
A Mịch La hạ thấp tiêu chuẩn xuống.
Lão đầu tiếp tục lắc đầu.
- Vậy thì một trăm năm, nhưng ta muốn mười cây.
A Mịch La tiếp tục đến.
Lão đầu gượng cười trả lời:
- Đạo hữu, nếu như là hai ba gốc, ta còn có thể nghĩ biện pháp, mười cây, ta sợ còn chưa góp đủ thì cái này mạng già này đã không còn rồi.
A Mịch La cười:
- Không sao, ta trước tiên có thể chữa cho ngươi, sau đó ngươi giúp ta đi tìm.
Lão đầu sững sờ, hào phóng như vậy sao? Vậy nếu như. . .
Nhìn thoáng qua A Mịch La, lão đầu bỏ đi cái suy nghĩ nào đó.
Nguyền rủa đáng sợ dây dưa mình đã lâu, đối với người ta chỉ là đơn giản, nếu mà bởi vậy đắc tội, sợ rằng kết quả còn thảm hơn so với bị nguyền rủa.
- Chuyện này có thể, đạo hữu muốn cứu ta như thế nào?
Lão đầu chờ mong nhìn về phía A Mịch La.
A Mịch La không nói chuyện, mà trực tiếp đi tới trước mặt lão đầu, duỗi ra cánh tay nhỏ mềm mại mũm mĩm, sau đó trực tiếp chụp vào ngực lão đầu.
Tại dưới ánh mắt kinh ngạc của lão đầu và Trần Hạo, tay của A Mịch La quỷ dị vươn vào lồng ngực của lão đầu, sau đó kéo một phát ra bên ngoài, một đoàn khí tức đen nhánh tản ra khí tức tà ác liền bị tay của nàng kéo ra.
Sau đó, tay nhỏ của A Mịch La khẽ bóp, hắc khí kia vỡ vụn, tán thành vô hình.
- Tốt rồi, ngươi thiếu ta mười cây nhân sâm, nhớ kỹ, mỗi tháng ta đều muốn một gốc, nếu như làm không được, ta ở trong cơ thể ngươi lưu lại đồ vật, đến lúc đó phát tác, sẽ càng thống khổ hơn cái nguyền rủa rác rưởi này.
A Mịch La thật giống như xử lý một việc nhỏ vô cùng phổ thông, bình tĩnh nói.
Lão đầu vội vàng cảm giác thân thể, nguyền rủa ngày đêm dày vò y hoàn toàn không còn, sạch sẽ, hoàn toàn không có một chút bóng dáng. Trên mặt hiển hiện sợ hãi lẫn vui mừng.
Nhưng lúc nghe được A Mịch La nói, lão đầu trợn tròn mắt:
- Làm sao còn có thời gian hạn chế?
A Mịch La nói:
- Vừa rồi quên nói, ngươi có ý kiến?
Lão đầu:
- . . .
- Thế nhưng một tháng một gốc có phải là quá khó rồi không, phải biết đây chính là nhân sâm trăm năm, rất hiếm thấy, nếu không, nửa năm một gốc nhé.
Lão đầu yếu ớt hỏi.
A Mịch La:
- Ha ha ha.
Lão đầu:
- . . .
Mẹ nó, ta đây là vừa nhảy ra khỏi ổ sói, lại tiến vào hang hổ ư?
Vội vàng nhìn Trần Hạo, lão đầu dùng ánh mắt xin giúp đỡ.
Trần Hạo bình tĩnh nói:
- Lão ca, công bằng giao dịch, nói ra không được hối hận.
Nói đùa cái gì, mình không giúp A Mịch La lớn lên, chính nàng động thủ, cơm no áo ấm, mình còn ngăn cản, muốn ăn đòn sao?
Lại nói, đối với A Mịch La Trần Hạo cũng không có cách nào, chỉ có thể nuôi thả, nàng nghĩ biện pháp kiếm linh vật, đối với mình chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, tại sao phải phản đối?
Lão đầu khóc không ra nước mắt.
Còn tưởng rằng gặp được người tốt, hóa ra lại là một cái bẫy.
Mười cây nhân sâm trăm năm. Thứ này nửa đời người có thể góp đủ hay không đều không biết.
- Đạo hữu, ngoại trừ nhân sâm, linh vật khác có thể thay thế hay không?
Lão đầu mong đợi hỏi.
A Mịch La nói:
- Cũng được, nhưng mà ta hài lòng mới được, nếu dám lừa gạt, trả giá gấp bội.
Lão đầu liền vội vàng lắc đầu biểu thị sẽ không.
Mười cây liền muốn nhỏ máu rồi, còn gấp bội, thế dứt khoát làm trâu làm ngựa cho ngươi được rồi.
Mắt thấy phản đối không được, lão đầu hỏi Trần Hạo phương thức và địa chỉ liên lạc, sau đó vội vã xuống thuyền.
Đi Quỷ Thị chính là vì tìm kiếm phương pháp giải trừ nguyền rủa, hiện tại nguyền rủa không còn, không cần thiết phải đi.
Nhưng tiểu nữ hài nói ở trên người y lưu lại đồ vật càng đáng sợ hơn, đồ vật càng nguy hiểm hơn, việc cấp bách là đi tìm mười cây nhân sâm, hoặc là linh vật tương đương mới được.
Về phần đổi ý? Nhớ tới hình ảnh tiểu nữ hài hời hợt bóp nát nguyền rủa, lão đầu đã cảm thấy làm người vẫn phải thành tín một chút thì tốt hơn.
Lão đầu vừa đi, không bao lâu liền lái thuyền, theo thủy đạo hướng lên, nhanh chóng lái đi.
Trần Hạo nhìn A Mịch La nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi ở trên người y lưu lại cái gì? Có đáng tin cậy không? Nếu như người ta không tìm đồ cho ngươi thì biết làm sao bây giờ?
A Mịch La bình tĩnh nói:
- Y sẽ, Tu La chú của ta mạnh hơn so với loại nguyền rủa rác rưởi kia nhiều, nhân loại các ngươi căn bản không chịu đựng nổi.
- Có lợi hại như vậy không?
Trần Hạo hoài nghi.
A Mịch La liếc Trần Hạo một cái:
- Muốn thử một chút hay không.
Trần Hạo cười hắc hắc:
- Vậy ngươi có muốn thử cảm giác cạn lương thực một chút hay không?
A Mịch La:
- . . .
Trần Hạo đang muốn tiếp tục nói chuyện, đột nhiên biểu lộ khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện có một tu sĩ đi tới.
Tu sĩ này là một nam tử trung niên, rất gầy yếu, ăn mặc kiểu cổ xưa, nhìn cũng có chút khí độ.
Đến gần, trung niên nam tử cười nói:
- Gặp qua hai vị đạo hữu, kẻ hèn Ôn Lương.
Trần Hạo dò xét y một chút, cười nói:
- Bần đạo Trần Hạo, Ôn đạo hữu có chuyện gì không?
Ôn Lương thần bí nói:
- Hai vị đạo hữu, ta chỗ này có bảo bối, hai vị muốn nhìn một chút hay không?