- Bảo bối?
Trần Hạo nghe vậy, trên dưới dò xét nam tử trung niên.
Mặc dù có tu vi, nhưng lại rất yếu, hơn nữa toàn thân trên dưới nào có quang mang hoặc là khí tức bảo bối gì? Nghèo tới nỗi căn bản cũng không giống như là một tu sĩ.
Trần Hạo cười:
- Lão huynh, cầm ra xem thử.
Trung niên nam tử vui mừng, vội vàng từ trong miệng túi móc ra một cái bình nhỏ.
Bình nhỏ màu ngà sữa, lớn cỡ ngón tay cái, phía trên điêu khắc hoa văn, nhìn qua rất xinh đẹp.
Ngay lúc Trần Hạo đang dò xét, nam tử trung niên lấy một cái nắp màu đỏ phía trên bình nhỏ ra, đưa cho Trần Hạo nói:
- Đạo hữu mời xem qua.
Lông mày của Trần Hạo nhíu lại, ánh mắt nhìn kia trong bình nhỏ hiển hiện từng sợi khí tức màu đỏ mắt thường khó thấy, nhưng là Âm Dương Nhãn có thể nhìn thấy.
Cảm giác được, cái đồ chơi này thế mà vô sắc vô vị, lại cho hắn một loại cảm giác cực xấu.
Trong lòng hơi động, mẹ nó chứ con hàng này có vấn đề.
Đang định lặng lẽ cuốn cái khí tức màu đỏ này về phía nam tử trung niên, A Mịch La lại là nhãn tình sáng lên, đưa tay nhận lấy bình nhỏ, sau đó nhắm ngay cái mũi, đột nhiên khẽ hấp.
Trần Hạo nghẹn họng nhìn trân trối, cùng trung niên nam tử trợn mắt hốc mồm, một cỗ khí tức màu đỏ nồng đậm trong bình nhỏ nhanh chóng bị A Mịch La hấp thu hầu như không còn.
Có chút vẫn chưa thỏa mãn, A Mịch La nhìn về phía trung niên nam tử:
- Còn gì nữa không?
Trung niên nam tử:
- . . .
Trần Hạo:
- . . .
- Không có à, thế này cũng gọi là bảo bối?
A Mịch La có chút khinh bỉ.
Trung niên nam tử hoàn hồn, vội vàng đoạt lại tiểu bình, nhìn kỹ, trên mặt hiển hiện tuyệt vọng:
- Ngươi thế mà, thế mà toàn bộ hút, ngươi, ngươi. . .
- Ta làm sao? Ngươi xuất ra cái khí độc Mạn Đà La này, chẳng lẽ là có ý tốt sao?
A Mịch La giống như cười mà không phải cười hỏi.
Sắc mặt của nam tử trung niên đại biến, xoay người chạy.
Trần Hạo hoàn hồn, cau mày nói:
- Khí độc Mạn Đà La là gì?
A Mịch La tùy ý nói:
- Chính là khí độc Mạn Đà La, vô sắc vô vị, vô hình vô chất, cần linh nhãn đặc thù mới có thể phát hiện, không chú ý hút vào, lập tức linh hồn bị ô nhiễm, mất đi sức phản kháng, tùy ý bị người khác điều khiển.
Sắc mặt của Trần Hạo âm trầm xuống.
Mẹ nó thật là có vấn đề, đây là gây chuyện à.
- Nhưng với ta mà nói lại là thứ đại bổ, chỉ là hơi ít một chút, chỉ có thể giúp cho thân thể ta trưởng thành thêm mấy tháng.
A Mịch La có chút tiếc nuối nói.
Trần Hạo cũng mặc kệ chuyện này, muốn chơi lén ta? Ha ha, nào có thể chạy đơn giản như vậy.
Trực tiếp truy đuổi theo nam tử trung niên kia, không bao lâu, Trần Hạo liền thấy y.
Lúc này nam tử trung niên đang ở cùng với một nữ nhân trẻ tuổi, tựa hồ muốn nói cái gì, nhìn thấy Trần Hạo đi tới, trên mặt của nam tử trung niên có chút hoảng.
Nhưng nữ nhân trẻ tuổi ngược lại vẫn bình tĩnh, ánh mắt không cam lòng yếu thế cùng Trần Hạo đối mặt.
Trần Hạo đi tới trước mặt hai người, mặt không thay đổi nói ra:
- Lão huynh, chúng ta tựa hồ không quen biết? Làm như vậy có chút không tốt đi.
Trung niên nam tử không nói lời nào, nữ nhân trẻ tuổi lại cười lạnh nói:
- Chúng ta không có khúc mắc, nhưng mà ngươi đắc tội người ngươi không chọc nổi.
Trần Hạo sững sờ.
Cái quái gì vậy, phía sau chuyện này còn có người?
Mẹ nó, ta là đắc tội với người ta, nhưng tất cả đều là cấp bậc đại lão, tồn tại như thế, sẽ dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy?
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo cười:
- Thật sao? Người mà ta đắc tội đúng là không ít, không biết ngươi nói là ai?
Nữ nhân trẻ tuổi nói:
- Là ai ngươi rất nhanh sẽ biết, nhưng cái Quỷ Thị này được Thái Nhất Tông che chở, chẳng lẽ đạo hữu muốn gây rối tại nơi này?
Một câu cuối cùng, thanh âm của nữ nhân trẻ tuổi bỗng biến lớn một chút, hấp dẫn chú ý của người ở chỗ khác.
Trần Hạo bị chọc giận quá mà cười lên.
Mẹ nó, các ngươi xuống tay với ta, không có chút nào lo lắng, ta muốn bàn giao, các ngươi liền nói đây là địa bàn được che chở.
Ha ha, tưởng ta dễ bị bắt nạt sao?
Trần Hạo nhìn nữ nhân một cái thật sâu, cảm giác được có người tới gần, mở miệng nói:
- Gây rối là không thể nào, ta chính là tính tình này, sẽ chỉ bị người bắt nạt, sẽ không đánh trả, mặc dù các ngươi muốn hại ta, nhưng mà ta vẫn lựa chọn tha thứ, lui một bước trời cao biển rộng, chúc hai vị hồng phúc tề thiên, sống lâu trăm tuổi, về sau đừng tiếp tục bắt nạt người đàng hoàng như ta, người tốt mới có kết quả tốt.
Nói xong, Trần Hạo quay người rời đi, lưu lại hai người trợn mắt hốc mồm.
Nhưng ngay lúc quay người, hai đoàn hắc khí bị Trần Hạo lặng lẽ vung ra, nhiễm lên trên thân của nam tử trung niên và nữ nhân trẻ tuổi kia.
Nam tử trung niên và nữ tử trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau, không dám tin tưởng trên thế giới còn có dạng người như thế này?
Rõ ràng biết bị lừa, mà còn lừa hắn trực tiếp như thế, thế mà lại sợ như vậy?
Dạng gia hỏa như thế này, tại sao có thể có người ra giá tiền rất lớn để cho bọn họ tới đối phó? Chuyện này căn bản không cần người khác tới hỗ trợ, ai cũng có thể bắt nạt mà.
Trần Hạo đi ngang qua trung niên đạo sĩ mới tới, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ:
- Lần đầu tiên tới Quỷ Thị, thật sự là thêm kiến thức, thế mà còn có chuyện hại người.
Trung niên đạo sĩ đang muốn nói chuyện, đột nhiên thân thể đong đưa một cái, kém chút bị ngã sấp xuống.
Sau đó đò ngang đột nhiên run rẩy một cái, tựa hồ đụng phải cái gì.
Lập tức tiếng kinh hô truyền đến.
- Nhanh ngừng thuyền, có người rớt xuống sông.
Nhìn sang, chính là nữ tử trẻ tuổi đang kêu, mà nam tử trung niên đã biến mất không thấy đâu nữa.
Trần Hạo giả bộ kinh ngạc nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Trung niên đạo sĩ không còn tâm chí nói chuyện nữa, vội vàng chạy tới.
Trần Hạo theo ở phía sau, đi tới hàng rào phía trước nhìn xuống, liền thấy mặt nước nguyên bản bình tĩnh, đột nhiên bọt nước lăn lộn, loáng thoáng có một cỗ yêu khí hiển hiện.
- Yêu nghiệt to gan, lại dám mưu hại sinh linh!
Trung niên đạo sĩ giận dữ, từ trên thân móc ra một cái Linh Phù, thôi động pháp lực, Linh Phù hóa thành một đạo hồng quang, trực tiếp bắn về phía mặt nước.
Lúc này, bọt nước lật một cái, một người hoảng sợ giãy dụa nổi lên, chính là nam tử trung niên kia.
Y đang muốn mở miệng kêu cứu, một đạo hồng quang liền đánh trúng y. Lực lượng cường đại chấn động, trung niên nam tử lại lần nữa chìm vào trong nước.
Trung niên đạo sĩ:
- . . .
- Khụ khụ, ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Trần Hạo vội vàng nghiêm mặt nói.
Mà nữ tử tuổi trẻ lại nhìn trung niên đạo sĩ hằm hằm:
- Hỗn trướng, là ngươi cố ý sao?
Trung niên đạo sĩ sầm mặt lại.
Đây chính là yêu vật quấy phá, ta đây không phải đang hỗ trợ sao? Ai bảo đồng bạn của ngươi trùng hợp nổi lên như vậy. Trách gì ta.
- Cứu ta. . .
Lúc này, trung niên nam tử lại nổi lên, đang muốn kêu cứu, một con cá lớn đột nhiên hiện ra, há miệng cắn trúng nửa người dưới của nam tử trung niên.
Tiếng kêu cứu im bặt lại, trung niên nam tử hưu một cái chìm vào trong nước.
- Nhị thúc!
Nữ tử tuổi trẻ vội vàng la lên một tiếng, lại chỉ thấy một cỗ huyết thủy cuồn cuộn, người đã không thấy tung tích.
- Làm sao lại như thế, làm sao có thể, nhanh ngừng thuyền, nhanh cứu người!
Nữ tử trẻ tuổi vội vàng nhìn về phía trung niên đạo sĩ.
Mặt của trung niên đạo sĩ không thay đổi nói:
- Không cứu nổi, đây là Vu Hạp Thiết Ngư, đao kiếm khó thương, chúng ta không phải là đối thủ, rời đi là lựa chọn tốt nhất, nhưng ngươi yên tâm, con thiết ngư này dám mạo phạm chúng ta, Thái Nhất Tông chúng ta sẽ phái người đến đây thu thập nó, báo thù cho đồng bạn của ngươi.
Nữ tử tuổi trẻ giận dữ:
- Ta không muốn các ngươi báo thù, ta muốn các ngươi cứu người.
- Ồ, cứu người nào? Ngươi có bản lĩnh tự mình xuống dưới mà cứu, đừng liên luỵ người vô tội.
Một người trẻ tuổi khoảng hơn ba mươi tuổi đi tới, trên mặt mang theo vẻ trào phúng, tiếp tục nói:
- Cửu môn nhất tiện, tham lam vô độ Ôn Vô Lương, lừa không biết bao nhiêu người, không nghĩ tới ở nơi này gặp phải báo ứng, quả nhiên ứng nghiệm với câu cách ngôn kia, không phải không gặp quả báo, chỉ là thời điểm chưa tới.