Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 375 - Chương 376: Có Người Đoạt

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 376: Có Người Đoạt

- Ngươi!

Nghe thấy lời trào phúng ác độc như vậy, nữ tử trẻ tuổi tức tới nỗi trừng to mắt.

Người tuổi trẻ:

- Làm sao? Ta nói sai sao? Cha mẹ đặt tên là Ôn Lương, không cần phải nói, cũng là hi vọng tử tôn ôn lương khiêm nhường, ha ha, kết quả lại trở thành một tên lừa đảo trong Đạo môn, ỷ vào một loại tà thuật quỷ dị, khắp nơi lừa người, bị sư môn trục xuất khỏi không nói, còn phải chịu một cái danh hào tham lam vô độ, ngay cả tên thật đều bị người ta đổi thành Ôn Vô Lương, ngươi nói nhị thúc này của ngươi, có mất mặt hay không?

Nữ tử trẻ tuổi nhìn hằm hằm người trẻ tuổi kia, nhưng lại bị nghẹn nói không ra lời.

Người trẻ tuổi dò xét nữ tử trẻ tuổi, tiếp tục nói:

- Nếu như ta không đoán sai, ngươi chính là Lưỡng Diện Đao mấy năm gần đây đi theo bên cạnh Ôn Vô Lương kia đi, chậc chậc, nghe danh không bằng gặp mặt.

Tuổi trẻ nữ tử nhìn chằm chằm người trẻ tuổi, sau một lúc, hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.

Trần Hạo một mực đứng ngoài quan sát, thấy nữ tử trẻ tuổi rời đi, lúc này mới quay người rời đi.

Nếu giống như người tuổi trẻ kia nói, hai người này dựa vào chính là khí độc Mạn Đà La kia mới có thể càn rỡ, bây giờ Ôn Lương chết trong miệng yêu ngư, nữ tử trẻ tuổi liền nhập đạo cũng không thể, cho dù mình không tìm nàng phiền phức, cũng tự sẽ có người đến trả thù.

Nhưng Trần Hạo không có chú ý tới.

Sau khi hắn rời đi, người trẻ tuổi nhìn bóng lưng hắn, giễu cợt nói:

- Thật sự là hèn nhát, làm mất mặt đồng đạo.

Trung niên đạo sĩ nhỏ giọng nói:

- Cao đạo hữu đừng nói nữa, vị đồng đạo này chưa quen thuộc, đoán chừng là một tán tu, đối mặt với đồng đạo mới, cẩn thận một chút cũng là đúng. Chỉ là Ôn Vô Lương này cũng không biết là ai đưa vé mời, thế mà cũng có thể lên thuyền, việc này ta trở về sẽ điều tra một chút, cũng không thể để một vài bàng môn bại hoại phá hỏng thanh danh của Thái Nhất Tông chúng ta.

Người tuổi trẻ:

- Đoán chừng là nghe được tin tức về long cốt mới tới. Phùng đạo hữu, ngươi nói thật đi, lần Quỷ Thị này thật sự có long cốt xuất hiện sao?

Trung niên đạo sĩ cười nói:

- Cao đạo hữu, thần vật như long cốt, ngươi cảm thấy sẽ xuất hiện ở Quỷ Thị sao? Thái Nhất Tông chúng ta cũng đang đau đầu, vì thế còn hướng Đạo môn xin giúp đỡ, không nghĩ tới vẫn có người tin vào lời đồn.

Người trẻ tuổi gật đầu:

- Cũng đúng, nếu như long cốt xuất hiện, cũng không có khả năng xuất hiện ở Quỷ Thị.

Trung niên đạo sĩ nói:

- Được rồi, ta cũng không cùng đạo hữu nói chuyện phiếm nữa, con vu hạp thiết ngư này nguyên bản sinh hoạt trong huyệt động sâu trong hẻm núi, bình thường sẽ không xuất hiện, không nghĩ tới bây giờ lại đi ra ngoài dòng sông, tất có nguyên nhân, lần Quỷ Thị này không thể có sai lầm gì, ta muốn đi kiểm tra một phen.

Người trẻ tuổi cười nói:

- Đạo hữu cứ tùy ý đi.

Chờ cho trung niên đạo sĩ rời đi, người trẻ tuổi thu liễm nụ cười, khóe miệng kéo lên một tia cười lạnh.

Trở lại bên người A Mịch La, Trần Hạo toàn thân thư sướng, không tới một đêm đã báo được thù, người tu hành, cần chính là một cái thống khoái.

A Mịch La nhìn Trần Hạo nói:

- Ngươi vừa rồi dùng pháp thuật gì, thoạt nhìn giống như là Thiên Sát Tử Khí.

Trần Hạo kinh ngạc nói:

- Ngươi còn biết Thiên Sát Tử Khí?

A Mịch La bĩu môi nói:

- Cái này có cái gì kỳ quái, ta biết rất nhiều thứ, nhưng ngươi cũng không phải là Thiên Sát Cô Tinh, sao có thể dùng ra Thiên Sát Tử Khí? Không đúng, cho dù là Thiên Sát Tử Khí Thiên Sát Cô Tinh, cũng là không cách nào chủ động thúc đẩy, ngươi thật là kỳ quái.

A Mịch La nhìn Trần Hạo, trong mắt tràn đầy mê hoặc.

Trần Hạo cười thần bí:

- Ngươi đoán.

A Mịch La mắt trợn trắng:

- Lười đoán, khỏi nói đi.

Trần Hạo cười không nói.

Đương nhiên không thể nói, đây là sản phẩm của hệ thống mà.

Nhưng dùng một lần chính là một năm đạo hạnh a, cũng không có chỗ tốt gì, thực tình là thịt đau.

Vẫn là trẻ tuổi nóng tính, có chút xúc động, về sau nhất định phải tỉnh táo, báo thù không qua đêm là không đúng, có nhiều cơ hội ám hại người mà, không cần vội vã nhất thời.

Xảy ra một chuyện như vậy, đò ngang an tĩnh lại, liền vu hạp thiết ngư kia cũng không còn thấy xuất hiện.

Sau gần một tiếng, đò ngang dừng lại ở một bến tàu, sau đó tu sĩ bên trên đò đi xuống.

Trần Hạo mang theo A Mịch La theo ở phía sau. Đi tới trước một cỗ xe khách.

Lên xe khách, Trần Hạo liền thấy người trẻ tuổi châm chọc nữ nhân trẻ tuổi kia ngồi ở phía trước.

Trần Hạo mỉm cười một cái, người trẻ tuổi lại bỏ qua một bên, chẳng thèm ngó tới.

Trần Hạo:

- . . .

Mẹ nó, ta đắc tội ngươi khi nào? Chuyến này làm sao toàn gặp được quái nhân thế nhỉ.

Trần Hạo bĩu môi, mang theo A Mịch La đi tới chỗ ngồi phía sau.

Hết thảy cũng không có mấy đồng đạo, xe khách rất nhanh xuất phát, theo đường cái trong núi, tiến vào trong núi rừng.

Một khắc đồng hồ sau, xe khách dừng lại, Trần Hạo liền thấy một cái thôn cổ xưa.

Xuống xe, có hai cái nữ hài trẻ tuổi mỹ mạo nghênh đón, dẫn đường, không có ai nói chuyện, trực tiếp tiến vào thôn, sau đó tiến vào một cái ngõ nhỏ, một màn trước mắt liền khiến Trần Hạo trợn mắt hốc mồm.

Ngõ nhỏ không rộng, chỉ khoảng năm sáu mét, nhưng lại rất dài.

Lúc này hai bên ngõ nhỏ, mặt tiền cửa hàng một hộ nối tiếp một hộ mở cửa, nhìn tựa như là đang làm ăn, từng tu sĩ ra ra vào vào,

Mặt tiền cửa hàng không có bảng hiệu gì, cũng không có người mời chào mua hàng, ngõ nhỏ vốn nên là náo nhiệt, nhưng lúc này lại an tĩnh tới mức quá đáng.

Tu sĩ hộ tống Trần Hạo cùng một chỗ đến, quen thuộc tiến vào trong ngõ nhỏ, sau đó đi vào từng cửa hàng.

A Mịch La nhìn kỹ một chút, ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Trần Hạo nói:

- Thật nhiều linh vật.

Trần Hạo hoàn hồn, khóe miệng giật một cái nói:

- Tiểu tỷ tỷ đừng làm rộn, ta mua không nổi.

A Mịch La có chút tức giận:

- Chúng ta đã nói xong rồi mà, đừng có hẹp hòi như thế, chờ sau này ngươi đến U Minh, ta đền bù gấp trăm lần cho ngươi.

Trần Hạo mặt đen:

- Ta đến U Minh, ngươi đây là nguyền rủa ta sao?

A Mịch La khinh bỉ nói:

- Một chút tiền đồ cũng không có, Thần Hồn nhập U Minh rất khó khăn sao? Dựa theo tu vi của ngươi, không cần bao nhiêu năm liền có thể.

Trần Hạo trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói:

- Đi nhìn trước kỹ hẵng nói.

A Mịch La im lặng.

Nam nhân này thật sự là hẹp hòi quá phận, tại U Minh có bao nhiêu Tu La nịnh bợ ta, ta đều khinh thường không thèm chú ý, cho ngươi một cơ hội, ngươi còn không vui.

Mang theo A Mịch La tiến vào ngõ nhỏ, tùy ý đi vào trong một cửa hàng.

Trong tiệm không lớn, có một cái quầy hàng thủy tinh, trong quầy trưng bày rất nhiều đồ vật, kim loại, thực vật, đóa hoa, thậm chí một ít nhánh cây, đồ vật vỡ vụn đều có. Mỗi một loại đều phát ra khí tức linh quang yếu ớt, khiến cho người ta khó phân biệt thật giả, không biết tác dụng.

Sau quầy, một ông lão tóc bạc, trong tay cầm một cây quạt, nhẹ nhàng đong đưa, thản nhiên tự đắc, cũng mặc kệ chuyện buôn bán. Mà cây quạt trong tay y lại chính là một cái pháp khí.

Giờ phút này, một nam tử trẻ tuổi đứng trước quầy quan sát, tựa hồ không tìm được đồ vật mà y muốn, mặt tỏ vẻ thất vọng rời đi.

A Mịch La tiến tới, con mắt sáng tỏ chỉ vào đóa hoa màu xanh lam to bằng miệng chén trong quầy, mở miệng nói:

- Trần đạo hữu, ta muốn cái này.

Trần Hạo nhìn thoáng qua, phát hiện đóa hoa màu xanh lam ẩn chứa linh tính nồng đậm, hiển nhiên là một đóa kỳ hoa.

Do dự một chút, Trần Hạo hỏi:

- Đạo hữu, đóa hoa này giao dịch như thế nào?

Ông lão tóc bạc bình tĩnh nói:

- Linh vật trong tiệm, yết giá thống nhất, một viên linh thạch.

Trần Hạo khóe miệng giật một cái:

- Đạo hữu, đây có phải là quá đắt hay không, đây chỉ là linh vật mà thôi, sao có thể cùng linh thạch so.

Ông lão tóc bạc cười cười không nói, ra vẻ không đổi thì thôi.

A Mịch La chờ mong nhìn Trần Hạo.

Nàng thật rất muốn, đóa hoa này tốt hơn khí độc Mạn Đà La trước đó hút đi, tối thiểu có thể làm cho nàng lớn lên một năm.

Trần Hạo bất đắc dĩ, đang muốn mở miệng, đột nhiên một thanh âm vang lên.

- Hoa này, ta muốn.

Bình Luận (0)
Comment