Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 376 - Chương 377: Âm Dương Tử Chú

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 377: Âm Dương Tử Chú

Ai ~~

Trần Hạo sửng sốt, mua đồ vật đều có người tới đoạt sao?

Nhưng thanh âm này hình như có chút quen thuộc.

Xoay người nhìn lại, Trần Hạo phát hiện thật đúng là người quen, chính là tên đầu trọc mập mạp cho mình vé mời kia.

- Đạo hữu, trùng hợp như vậy?

Trần Hạo cười.

Đầu trọc mập mạp cười nói:

- Đúng vậy, vừa vặn đi ngang qua, liền phát hiện bóng lưng của đạo hữu, lúc đầu còn tưởng rằng nhận lầm.

Nói xong, đầu trọc mập mạp không chờ Trần Hạo mở miệng, liền đối ông lão tóc bạc nói:

- Phùng đạo hữu, Tam Điệp Lam Văn hoa này ta muốn, đây là linh thạch.

Ông lão tóc bạc lập tức lộ ra một cái khuôn mặt tươi cười:

- Quả nhiên vẫn là tán tài đồng tử Hồ đạo hữu hào phóng, ha ha, đạo hữu cất kỹ.

Từ lão đầu trong tay tiếp nhận đóa hoa màu xanh lam, đầu trọc mập mạp đột nhiên quay người nhìn về phía A Mịch La, cười nói:

- Tiểu bằng hữu là đệ tử của đạo hữu đi, ha ha, dáng dấp thật sự là xinh xắn đáng yêu, đến, đây là lễ gặp mặt thúc thúc tặng cho ngươi.

A Mịch La:

- . . .

Trần Hạo:

- . . .

- Khụ khụ, đạo hữu, thứ này quá quý giá, chúng ta không thể nhận.

Trần Hạo vội vàng cự tuyệt.

Đầu trọc mập mạp nghiêm mặt nói:

- Thứ này lại không phải cho ngươi, đạo hữu dựa vào cái gì cự tuyệt? Tiểu bằng hữu, cầm, chỉ là một đóa linh hoa mà thôi, không đáng nhắc đến.

Nói xong, đầu trọc mập mạp liền đem đóa hoa màu xanh lam kín đáo đưa cho A Mịch La.

A Mịch La cầm đóa hoa màu xanh lam, ánh mắt cổ quái nhìn về phía đầu trọc mập mạp.

Đầu trọc mập mạp cũng đã nhìn về phía Trần Hạo:

- Đạo hữu, bên trong chợ đen, đồ vật tốt có không ít, các ngươi cứ từ từ xem trước, ta có chút chuyện, làm xong lại đến tìm đạo hữu, đến lúc đó mời các ngươi ăn linh yến nổi danh ở đây.

Trần Hạo cười nói:

- Đạo hữu có việc cứ việc tự nhiên.

Đầu trọc mập mạp cười ha ha lấy rời đi, bộ dáng cởi mở không quan tâm tiểu tiết.

Nhìn bóng lưng y, Trần Hạo âm thầm nói thầm.

Mập mạp này đến cùng là chơi trò gì đây? Có mục đích gì? Lần xuất thủ này có phải cũng quá hào phóng rồi không?

- Ngươi đi theo ta.

A Mịch La đột nhiên mở miệng.

Trần Hạo ngạc nhiên, đi theo A Mịch La cùng đi ra khỏi cửa hàng, lúc này A Mịch La mới mở miệng nói:

- Mập mạp này rất ác độc.

- Hả. . .

Trần Hạo trừng to mắt.

Mẹ nó, trong tay ngươi còn cầm linh hoa người ta dùng linh thạch giao dịch đấy, lúc này liền trở mặt không quen biết rồi? Liền xem như Tu La, cũng không thể chơi như thế chứ.

A Mịch La cầm lấy đóa hoa màu xanh lam nói:

- Hoa này bị y hạ chú.

Trần Hạo:

- . . .

Cẩn thận nhìn về phía đóa hoa màu xanh lam, Trần Hạo hoàn toàn nhìn không ra cái gì, lập tức nghi hoặc nhìn về phía A Mịch La.

A Mịch La nói:

- Đây là Âm Dương Tử Chú, là một loại nguyền rủa ác độc rất kỳ dị, bỏ bùa gia trì, dương chú thúc đẩy, trước khi bị phát động, bình thường không cách nào nhìn ra, một khi phát động, lập tức là có thể biến người ta thành thi nô.

Trần Hạo biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

Mẹ nó, đây cũng quá ác độc đi, đây là thù oán gì? Thế mà hạ ngoan thủ như thế?

- Nhưng mập mạp này lại tính sai, Âm Dương Tử Chú đối sinh linh thì ngoan độc, nhưng đối với Minh Tộc ta lại là đại bổ, bị y bỏ bùa gia trì, hiệu quả của linh hoa này lập tức tăng lên gấp đôi.

A Mịch La đột nhiên cười tủm tỉm nói.

Trần Hạo:

- . . .

Mẹ nó, chẳng lẽ đây chính là Tu La sao?

Khí độc Mạn Đà La, ngươi hút.

Âm Dương Tử Chú, ngươi cũng nói có thể ăn.

Chẳng lẽ độc đối các ngươi, còn tốt hơn cả linh vật? Chậc chậc, không biết có nên mua mấy liều bả chuột, sau đó Khai Quang cho ngươi thử một chút không, nói không chừng còn có hiệu quả.

- Hữu hiệu thì ngươi cứ ăn, ta nhìn mập mạp này là lai giả bất thiện, đến lúc đó thật có phiền toái gì, xem như nhờ vào ngươi, tận lực mạnh lên đi.

Trần Hạo thật sự nói đến.

Mắt A Mịch La sáng lên:

- Ngươi đồng ý giúp ta mua linh vật rồi?

Trần Hạo nói:

- Mua là mua không nổi, nhưng ta có thể bán chút đồ vật.

Nói xong Trần Hạo nhìn xung quanh một vòng, đi tới một khu đất trống trong ngõ nhỏ, sau đó lấy ra một tấm vải, bày trên mặt đất, sau đó dọn lên hơn mười bó linh hương.

Hành vi của Trần Hạo, lập tức hấp dẫn những tu sĩ đang ra vào cửa hàng mặt tiền kia, đều rất kinh ngạc nhìn qua.

Nhưng sau khi nhìn thấy Trần Hạo bày ra linh hương, ánh mắt của mấy tên tu sĩ này sáng lên, vội vàng xúm lại.

- Đạo hữu, linh hương này của ngươi giao dịch như thế nào?

Một tu sĩ vóc người khô gầy, âm khí trên thân rất nặng kích động hỏi.

Trần Hạo cười nói:

- Giao dịch linh vật, nhìn phẩm chất mà nói.

Tu sĩ khô gầy chần chờ một chút, lấy ra một cái hộp, sau đó mở ra, lộ ra một cây tử sắc tiểu thảo, tiểu thảo có ba cái lá cây nhỏ có vết li ti, mặc dù nhìn hơi khô héo, nhưng phát ra linh tính nồng đậm, còn mạnh hơn đóa hoa màu xanh lam rất nhiều.

- Đây là Tam Diệp Tinh Thảo, ta muốn đổi ba thanh linh hương.

Tu sĩ khô gầy chờ mong nói.

Trần Hạo trong lòng kinh hỉ, muốn ít như vậy? Xem ra linh hương còn trân quý hơn mình nghĩ nhiều, bất quá Trần Hạo trên mặt lại bất động thanh sắc, vì chẳng lẽ:

- Không được, nhiều nhất một thanh.

Khô gầy tu sĩ không vui:

- Đây cũng quá ít, Tam Diệp Tinh Thảo này của ta là linh thảo hơn 260 năm, ít nhất hai thanh rưỡi.

Trần Hạo ra vẻ chần chờ một chút, cắn răng nói:

- Thôi được, mở hàng, liền tặng cho đạo hữu.

Khô gầy tu sĩ đại hỉ, vội vàng cùng Trần Hạo giao dịch.

Chờ linh hương tới tay, khô gầy tu sĩ đắc ý vội vàng rời đi, hiển nhiên với y mà nói, linh hương này còn tốt hơn linh vật nhiều, tự thấy đã chiếm được món hời.

Mắt thấy Trần Hạo thật sự giao dịch, mấy tu sĩ đang quan sát vội vàng cũng đều xuất ra linh vật mình mang đến cùng Trần Hạo giao dịch.

Trong khoảnh khắc, Trần Hạo chuẩn bị hơn 10 thanh linh hương liền toàn bộ giao dịch xong, đổi được sáu bảy chủng linh vật, nhìn A Mịch La mặt mày hớn hở, hai mắt sáng lên, hận không thể ôm lấy Trần Hạo hôn một cái.

- Còn có linh hương không? Ta muốn. . . là ngươi!

Một thân ảnh nhanh chóng chạy tới, vội vàng mở miệng hỏi thăm, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Hạo, trên mặt người này lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trần Hạo nhìn thấy thế liền vui vẻ.

Chính là người trẻ tuổi trào phúng nữ nhân trẻ tuổi lúc trước, sau đó trên xe chẳng thèm ngó tới mình.

Thế nào? Ngươi cũng muốn linh hương?

Trần Hạo quả quyết nói:

- Không có.

Người trẻ tuổi nhìn khăn trải bàn một chút, hoàn toàn chính xác không còn, sau đó y nhìn về phía Trần Hạo, ánh mắt lấp lóe:

- Đạo hữu là hương sư?

Trần Hạo cười hỏi:

- Đúng vậy, có vấn đề gì không?

Người trẻ tuổi cười:

- Nếu như là thế, vậy chúng ta có thể hợp tác, về sau ngươi chuyên môn chế tác linh hương cho ta. . .

Lông mày Trần Hạo nhíu lại, buồn cười mà nói:

- Ngừng, ta nói ngươi là ai? Chúng ta cũng không quen biết, dựa vào cái gì chế tác linh hương cho ngươi?

Người trẻ tuổi:

- . . .

Tình huống này không đúng? Đối mặt Ôn Vô Lương, ngươi cũng sợ, làm sao lúc đối mặt ta lại cứng như vậy?

Ánh mắt nhìn chăm chú Trần Hạo, Trần Hạo giống như cười mà không phải cười, hoàn toàn không thèm để ý, người trẻ tuổi này chậm rãi phát hiện ra có gì đó không đúng.

Mẹ nó, tên gia hỏa này trên thuyền giả vờ? Không ổn, Ôn Vô Lương kia chết, chỉ sợ có liên quan đến hắn đi?

Trong lòng cảnh giác, người trẻ tuổi không còn nói nhảm nữa, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng y, Trần Hạo bĩu môi, không thèm để ý loại mới nhìn đã biết không thích hợp kết giao này.

Nhưng A Mịch La lúc này lại đột nhiên mở miệng:

- Y trúng Âm Dương Tử Chú.

Ừm!

Trần Hạo kinh ngạc nhìn về phía A Mịch La.

A Mịch La khẳng định nói:

- Y trúng chú, ừm, bên kia cũng có người trúng chú, rất nhiều.

Trần Hạo:

- . . .

Bình Luận (0)
Comment