Mẹ nó, người trẻ tuổi trúng chú, còn có rất nhiều người cũng trúng chú.
Mập mạp chết bầm này trâu bò như vậy sao? Thế mà có thể hạ chú với nhiều người như vậy?
Lấy trình độ quỷ dị của Âm Dương Tử Chú, khẳng định rất khó làm được, sao có thể tùy tiện hạ chú đối với người khác?
Trong lòng Trần Hạo ngưng lại, liền vội vàng hỏi:
- A Mịch La, ngươi không nhìn lầm chứ? Cái Âm Dương Tử Chú này chẳng lẽ vẫn là thuật nguyền rủa phạm vi lớn?
A Mịch La nói:
- Âm Dương Tử Chú là một loại nguyền rủa đơn nhất, nếu như muốn nguyền rủa phạm vi lớn, vậy liền cần một loại môi giới, mập mạp kia không phải người hạ chú, hắn chỉ là phụ trách truyền bá, chúng ta đi.
A Mịch La nói xong, trong mắt hiển hiện một vòng hưng phấn.
Trần Hạo sững sờ:
- Đi đâu?
A Mịch La nói:
- Tìm cái môi giới kia, chỉ cần tìm được nó, sau đó ăn nó, ta có thể trưởng thành lên rất nhiều.
Trần Hạo:
- . . .
Hmm, đồ vật mà ta lo lắng đề phòng, đối với ngươi, chỉ là một loại đồ ăn sao?
- A Mịch La, trước đừng nghĩ tới việc ăn, việc này có điều kỳ quái, Quỷ Thị được Đạo môn bảo hộ, cái Âm Dương Tử Chú này thế mà có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa còn gia trì trên thân nhiều người như vậy, khẳng định có âm mưu, ta cảm thấy, vẫn là rời đi thì tương đối tốt hơn.
Trần Hạo cẩn thận nói.
A Mịch La khinh bỉ nhìn Trần Hạo:
- Ngươi sợ?
Trần Hạo lẽ thẳng khí hùng nói:
- Đây không phải là sợ, đây là không muốn gây phiền toái, dù sao mặc kệ chuyện của ta, vô duyên vô cớ bị liên lụy trong đó, không phải quá oan uổng sao?
- Thôi đi, chính là sợ, nhân tộc dối trá. Nhưng muốn đi cũng có thể, ta ăn xong lại đi.
A Mịch La quả quyết nói.
Trần Hạo chán nản:
- Ngươi muốn ăn, chúng ta còn đi được sao?
A Mịch La nói:
- Vậy liền giết, tên nào chặn đường giết tên đó, chúng ta liền có thể đi.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ nó, quả nhiên không hổ là Tu La, nói đến việc sát sinh, không có một chút sát khí nào, bình thường như ăn cơm uống nước, ta có nên cân nhắc từ bỏ giúp nàng hay không đây?
- Đạo hữu, ta đến nhân gian, thời gian bị nhốt quá lâu, ta nhất định phải nhanh chóng khôi phục, tìm tới thánh vật của tộc ta, quay lại U Minh, hiện tại đây là cơ duyên của ta, nếu ngươi không giúp ta, vậy ta liền tự mình đi.
A Mịch La không có ý định nói nhảm, sảng khoái nói thẳng ra.
Nói xong, A Mịch La xoay người rời đi, không chút do dự.
Trần Hạo dở khóc dở cười.
Mặc kệ ngươi, cái này sao có thể, không nói quan hệ tới nhiệm vụ, cứ như vậy để ngươi chạy loạn khắp nơi, tổn thương người vô tội, cũng là trách nhiệm của ta.
Bất đắc dĩ thu thập đồ vật, Trần Hạo đi theo sau.
Một đường đi ra ngõ nhỏ, trong tay A Mịch La hiển hiện một cỗ hào quang màu đen nhạt, bao phủ đóa hoa màu xanh lam, tựa hồ đang sử dụng thủ đoạn quỷ dị gì đó.
Vừa đi vừa nghỉ, không ngừng chuyển đổi phương hướng, không bao lâu, hai người liền rời khỏi thôn, tiến vào trong một rừng cây.
Đến nơi này, A Mịch La dừng lại, ngữ khí khẳng định nói:
- Môi giới ở bên trong.
Trần Hạo đánh giá xung quanh, ánh mắt dừng lại, mở miệng nói:
- Bên trong có một cỗ tà khí, ừm, còn có một loại yêu khí.
A Mịch La cười:
- Chính là yêu khí kia, ta ăn chắc.
Nói xong, A Mịch La đưa tay nhét đóa hoa màu xanh lam vào trong miệng, nhai nhai mấy lần rồi nuốt xuống.
Sau đó Trần Hạo liền có cảm giác thân thể của A Mịch La lớn lên một chút, nhưng vẫn còn nhỏ, nhìn cũng không rõ ràng lắm.
- Lại khôi phục thêm một phần, hiện tại có nắm chắc hơn.
A Mịch La hài lòng cười một tiếng, sau đó không chậm trễ chút nào tiếp tục đi lên phía trước.
Xâm nhập vào trong rừng cây, đi không bao xa, Trần Hạo liền thấy một người.
Đây là một tên hòa thượng, nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, thân thể khỏe mạnh, mặc tăng bào bẩn thỉu, lúc này đang nhóm lửa trên mặt đất, nướng cái gì đó.
Nhìn kỹ, khóe miệng Trần Hạo giật một cái.
Hòa thượng này thế mà đang nướng một con gà.
Mẹ nó, may mắn Tiểu Hoàng không đến, nếu không nó nhất định sẽ xù lông.
Nhưng đối với hòa thượng này, Trần Hạo cũng rất cảnh giác.
Tà khí cảm giác được kia, chính là từ trên người y phát ra, hòa thượng này cũng không phải là người tốt.
Trần Hạo đang đánh giá, A Mịch La lại không chút do dự tiến lên, như thiểm điện đi tới bên cạnh hòa thượng.
Hòa thượng đang nướng gà đột nhiên cảm thấy rợn da gà, trực tiếp vứt gà nướng xuống, quay người liền lấy ra một chuỗi phật châu hạch đào lớn.
Nhưng mà không đợi y kịp phản ứng, A Mịch La trực tiếp dùng một bàn tay đánh lên trên mặt hòa thượng.
Ba một tiếng, thân thể mập mạp nặng gần hai trăm cân của hòa thượng trực tiếp bay lên không một cái, sau đó trùng điệp rơi xuống đất, trong mắt của y là một mảnh mê mang, hoàn toàn không rõ tình huống như thế nào.
Sau đó A Mịch La một cước dẫm ở trên ngực hòa thượng, một đạo lực lượng trấn trụ pháp lực của hòa thượng, đưa tay từ trong ngực y móc ra một cái hộp.
Hòa thượng lúc này đã hoàn hồn, vừa sợ vừa giận nói:
- Ngươi làm gì.
A Mịch La dừng lại, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía hòa thượng, ánh mắt lạnh lẽo kia, lúc hòa thượng nhìn thấy trái tim đều rụt lại, lửa giận trong nháy mắt cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Ánh mắt thật là đáng sợ, nàng không phải người!
Trong lòng hòa thượng run sợ, cũng không dám lại mở miệng.
Trần Hạo cũng là nhìn tới trợn mắt hốc mồm.
Đây là đã xong? Cứ như thế liền xong? Mẹ nó, Tu La tiểu tỷ tỷ uy vũ!
Vội vàng chạy tới, Trần Hạo liền thấy A Mịch La mở hộp ra, bên trong lại là hai con tằm, một đen một trắng, cảm giác được yêu khí, chính là từ trên thân bọn nó phát ra.
A Mịch La nhìn thấy hai con tằm đen trắng, con mắt liền sáng lên, sau đó mở ra miệng nhỏ, phun ra một cỗ khí tức màu lam, bao lấy hai con tằm đen trắng.
Hai con tằm đen trắng lúc đầu an tĩnh nằm trong hộp, bị màu lam khí tức bao phủ, lập tức cảm giác được nguy cơ, vội vàng phản kháng, nhưng là đối mặt với khí tức màu lam của A Mịch La, hai con tằm đen trắng căn bản không kháng cự được, trong khoảnh khắc, hai con tằm đen trắng liền bắt đầu khô quắt, sau đó biến thành hai cái xác tằm.
Mà khí tức màu lam bao lấy hai con tằm đen trắng, lại trở nên nồng nặc hơn rất nhiều, bị A Mịch La thu hồi, lập tức, khí thế trên người A Mịch La tăng vọt, đồng thời thân thể A Mịch La dùng mắt trần cũng có thể thấy nó cao lên, không cần bao lâu, liền biến thành tiểu nữ hài sáu bảy tuổi, quần áo trên người đều nứt vỡ.
Trần Hạo nhìn thấy thế tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cái đồ chơi này thật là có thể dùng, lập tức để A Mịch La lớn lên nhiều như vậy.
Mà hòa thượng lại nhìn tới mắt trợn tròn.
Bảo bối bị ăn, sau đó người ăn từ trẻ con ba tuổi lập tức biến thành tiểu cô nương! Đây là đạo lí gì? Bảo bối của ta còn có thể giúp người nhanh chóng lớn lên sao?
Bên này kinh ngạc, A Mịch La lại nhíu mày, trầm ngâm một lát sau, nhìn về phía Trần Hạo, một mặt thất vọng nói:
- Xem ra ta tính sai, thân thể này đóng băng sáu mươi năm, nhưng mà cũng không tránh được thiên định tuế nguyệt, bản nguyên hao tổn quá lớn, ta muốn hoàn toàn trưởng thành, cần linh vật nhiều hơn ta nghĩ.
Trần Hạo kinh ngạc nói:
- Ngươi đây không phải đã trưởng thành lên rất nhiều rồi sao?
A Mịch La lắc đầu nói:
- Hai con âm dương tằm này là kỳ vật, ẩn chứa âm dương nhị khí, huyền diệu vô cùng, nếu như không hao tổn bản nguyên, đủ để ta trưởng thành đến mười tuổi trở lên, đáng tiếc thiên địa vạn vật, không cách nào tránh đi quy luật sinh lão, ta muốn lớn lên, liền cần bổ sung bản nguyên trước, nhu cầu này rất lớn, linh vật bình thường sợ là vô dụng.
Nói đến chỗ này, A Mịch La nhìn hòa thượng giễu cợt nói:
- Nhân tộc thật sự ngu xuẩn, âm dương tằm thế mà bị ngươi dùng để tu luyện Âm Dương Tử Chú, nếu như không phải ta gặp được, sử dụng một lần, thiên địa kỳ vật này liền bị phế đi.
Hòa thượng tỏ vẻ xấu hổ, không phản bác được.
Trần Hạo lại là mắt sáng lên, mở miệng nói:
- Hòa thượng, hiện tại đến phiên ta, hỏi một chút, ngươi là ai? Tại Quỷ Thị sử dụng Âm Dương Tử Chú có mục đích gì? À, ngươi có thể không nói, nhưng ta cam đoan có thể đánh chết ngươi.