Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 392 - Chương 393: Cô Gái Thần Bí

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 393: Cô Gái Thần Bí

Hoàn thành giao dịch, Trần Hạo thở dài một hơi.

Chí ít, hiện tại không cần lo lắng bị người nhớ thương, lại có thể sinh hoạt thoải mái, làm nhiệm vụ, hưởng thụ cuộc sống của người tu hành.

Thu nhập đạo kinh mà Đạo Môn đưa tới giao dịch vào trong tàng thư các của đạo quan, đan dược và những đồ vật khác thì thu nhập vào trong Tụ Lý Càn Khôn, sau đó Trần Hạo liền đi tìm đám linh vật.

Hai ngày bận rộn, bọn Bạch Lộ mèo mun cảnh giác tứ phương, không biết ngày đêm, cũng rất vất vả.

Hiện tại long cốt canh đã nấu xong, đến lúc khao thưởng rồi.

Triệu tập bọn linh vật về trong sân đạo quan, Trần Hạo đầu tiên là khen ngợi một lần, sau đó bắt đầu phân phối.

Cổ Đạo Toàn đã nói qua, tinh khí của canh long cốt hung mãnh, không thể ăn nhiều, cho dù bọn nó đều là yêu thú, Trần Hạo cũng không dám mạo hiểm, liền dùng đậu phộng đã khai quang nhúng vào canh long cốt, sau đó cho bọn nó thử nghiệm.

Mèo mun nếm thử đầu tiên, ăn một miếng, nhấm nuốt hai lần liền nuốt xuống, liếm miệng một cái, nhìn về phía Trần Hạo, xem ra có vẻ như không đủ.

Trần Hạo đành phải lấy ra một cái bát, đổ vào non nửa bát.

Mèo mun không chút do dự lần nữa liếm ăn, trong khoảnh khắc liền uống hết non nửa bát canh long cốt.

Lần này mèo mun rốt cục có phản ứng, meo ô một tiếng, trên thân hiển hiện một tia quang mang màu vàng, sau đó bắt đầu chạy vòng quanh sân, nhìn rất hưng phấn.

Thấy thế, Trần Hạo mới hiểu ra, Cổ Đạo Toàn nói ăn ít, là nói với người mà thôi, đối với yêu thú thì phải thêm số lượng a.

Nhưng mà đều là một nhà, Trần Hạo cũng không đau lòng, bắt đầu phân phối cho gà ngốc, lam hồ điệp, Bạch Lộ.

Số lượng canh mà gà ngốc ăn không khác biệt với mèo mun lắm, ăn xong cũng bắt đầu chạy.

Lam hồ điệp chưa ăn, mà là để cho Trần Hạo đổ nửa bát vào bên trong mật bình của nó, chuẩn bị chậm rãi nhấm nháp.

Bạch Lộ lợi hại nhất, một hơi uống hơn phân nửa canh long cốt, sau đó lưu lại một câu "tôi đi bế quan" rồi rời khỏi Đạo quan, đi tới phía sau núi.

Lúc này, Tiểu Tiểu Hắc cùng Tiểu Tiểu Bạch cũng chạy tới, trơ mắt nhìn Trần Hạo, tràn đầy chờ mong.

Mặc dù là hai tên ăn theo, bây giờ ăn uống miễn phí ở đạo quan, cái gì cũng không giúp được, nhưng tốt xấu cũng là yêu thú, tương lai đáng để mong chờ, hiện tại là thời kì bồi dưỡng, cũng không thể hẹp hòi.

Trần Hạo lấy ra một bình sữa, sau đó đổ một chút canh long cốt trộn lẫn vào, hai tên gia hỏa này ăn rất vui sướng, không ngừng tranh nhau, kết quả hơn phân nửa bát canh long cốt sữa còn chưa uống xong, hai bọn nó liền ăn không vào nổi nữa, bắt đầu chạy quanh.

Nhìn còn thừa lại không đến nửa chén canh long cốt, Trần Hạo tự nếm thử một ngụm.

Ah, uống vào thấy ấm áp, mùi vị xương thơm nồng, hương vị cũng không tệ.

Sau khi nuốt vào, lại là hóa thành một cỗ xung lực rất mạnh mẽ, cảm giác giống như uống rượu, nhưng kình đạo mạnh hơn rượu gấp mười lần.

Cỗ lực lượng này khuếch tán toàn thân, sau đó gân cốt tê dại, ẩn ẩn có chút cảm giác căng đau, khiến hắn nhịn không được có loại ý nghĩ muốn chạy.

Cuối cùng Trần Hạo cũng hiểu vì sao bọn linh thú uống xong liền chạy, đây không phải hưng phấn, đây là bị bắt ép a!

Cũng mặc kệ mọi thứ, thu hồi chút canh long cốt còn lại, Trần Hạo vội vàng chạy, không dùng Thiên Cương Bộ, chỉ là chỉ dùng lực bộc phát để chạy.

Lúc chạy này, Trần Hạo liền phát hiện, xương cốt lại ngứa hơn, tựa hồ có một loại lực lượng kỳ lạ đang không ngừng ăn mòn.

Trần Hạo chạy nhanh hơn.

Sân đạo quan quá nhỏ, hắn chỉ có thể đi ra ngoài.

Đại khái chạy được khoảng một tiếng, toàn thân toát ra mồ hôi bẩn đen nhạt, cảm giác bành trướng trong cơ thể biến mất, lúc này Trần Hạo mới thở ra một hơi, hưởng thụ lấy thân thể nóng hôi hổi, thật giống như cảm giác ngâm qua suối nước nóng.

Thật sự là đồ vật tốt, chỉ là uống một chút như thế, gân cốt thể chất, tựa hồ đã được cường hóa lên rất nhiều, sinh cơ đều cảm giác càng thêm thịnh vượng, tinh lực dồi dào vô cùng.

Đáng tiếc mình chưa học được Tam Vị Chân Hỏa, nếu không thì cái gì cũng không nói, trực tiếp luyện hóa, cần gì phải phiền phức như hiện tại chứ.

Nhàn nhã tản bộ, chậm rãi thích ứng thân thể mới.

Đang lúc đi lại, đột nhiên Trần Hạo dừng bước chân, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh.

Một bên rừng cây cách đó không xa có một người áo đen mang theo mũ đứng đấy, tựa hồ đang nhìn hắn.

Trần Hạo yên lặng quan sát, Âm Dương Nhãn nhìn ra, trên thân người này có một loại khí tức cùng loại với pháp lực, lại có chút khác biệt, chợt cảm thấy kinh ngạc.

Không bao lâu sau, người áo đen kia đột nhiên đi tới.

Lông mày Trần Hạo nhíu lại, sắc mặt bình tĩnh.

Chờ người áo đen đến cách ba bốn mét, rốt cục ngừng bước chân.

- Cậu giao long cốt cho Đạo Môn?

Người áo đen mở miệng, là một giọng nữ, nghe tựa hồ rất trẻ trung.

Trần Hạo cười nói:

- Muốn hỏi tôi, có phải nên cởi nón lộ mặt hay không, đây là lễ phép.

Người áo đen dừng một chút, vẫn đưa tay gỡ mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ, nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi.

Tướng mạo của nữ hài rất xinh đẹp, mày liễu, mũi ngọc nhỏ nhắn, miệng anh đào, lại còn có một đôi mắt rất lớn rất tròn. . . con mắt có màu lam.

Đây rõ ràng là gương mặt thuần túy của người trong nước, nhưng lại có đôi mắt của người nước ngoài.

Trần Hạo nhìn kỹ một chút, cũng không hiểu được khí tức trên thân cô gái này là gì, ánh mắt vì sao lại cổ quái như vậy.

Nhưng sau khi nữ hài xốc mũ lên, Trần Hạo liền mở miệng nói:

- Tôi đối với Thủy Tinh Cung gì đó không hứng thú, cho nên liền bán long cốt cho Đạo Môn, có vấn đề gì sao?

Cô bé nói:

- Vì sao? Thủy Tinh Cung chẳng lẽ không tốt sao? Kỳ trân dị bảo bên trong vô số, cậu có cơ duyên lấy được long cốt, liền nói rõ cậu là người hữu duyên, cứ từ bỏ như vậy, chẳng lẽ không tiếc nuối?

Trần Hạo nhíu mày:

- Tiểu cô nương, mỗi người đều có lựa chọn của mình, tôi không muốn, chẳng lẽ còn cưỡng cầu? Hơn nữa, tôi bán long cốt đi, có quan hệ gì với sao?

Cô bé nói:

- Long cốt là tôi đem ra, chính là hi vọng có người có thể khám phá bí mật của long cốt, tìm tới Thủy Tinh Cung, cậu lấy được, cậu chính là người hữu duyên, liền gánh vác trách nhiệm tìm kiếm Thủy Tinh Cung.

Trần Hạo sửng sốt.

Cái quái gì, long cốt là cô lấy ra? Não bị teo à, đồ vật tốt như vậy, tùy tiện ném ra bên ngoài? Muốn làm gì?

Chăm chú nhìn nữ hài, Trần Hạo nói:

- Đã long cốt là của cô, vì sao cô không tự đi tìm?

Cô bé nói:

- Cái này cậu không cần biết, nhưng mà cậu không thể từ bỏ tìm kiếm Thủy Tinh Cung.

Trần Hạo cười:

- Rất xin lỗi, long cốt đã cho Đạo Môn, hiện tại liền xem như tôi muốn đi tìm cũng không được, cho nên, không kịp nữa rồi.

Nói xong, Trần Hạo xoay người rời đi.

Nữ hài tiếp tục nói:

- Từ bỏ Thủy Tinh Cung, cậu sẽ hối hận.

Trần Hạo cũng không quay đầu lại nói:

- Đồ vật tôi từ bỏ, xưa nay không hề hối hận.

Đi vài bước, không nghe thấy đằng sau có tiếng động gì nữa, Trần Hạo xoay người nhìn lại, lại phát hiện nữ hài mặc áo bào đen kia đã không thấy đâu nữa, bốn phía cũng không thấy được cái bóng, con ngươi lập tức co rụt lại.

Mẹ nó, gặp quỷ sao? Cô bé này rời đi như thế nào? Hoàn toàn không cảm giác được.

Nhưng giờ là giữa ban ngày, quỷ cũng không thể ra ngoài, đây là tình huống như thế nào?

Trong lòng kinh nghi không thôi, Trần Hạo có chút ngưng trọng.

Lúc trước lấy được long cốt, lại gặp được nữ hài kỳ quái thần bí này, Thủy Tinh Cung kia đến cùng có bí mật gì? Làm sao lại kéo tới người mình rồi?

Nhíu mày suy tư một lát. . . quay người lại, Trần Hạo tiếp tục trở về.

Mặc kệ nó, dù sao long cốt không có ở trong tay tôi, có bản lĩnh cô đi Đạo Môn đoạt về, lại đem cho tôi.

Ah, như thế lại có thể nấu một nồi canh.

Bình Luận (0)
Comment