Một lần nữa đi ra ngoài, Trần Hạo mang theo mèo mun và gà ngốc.
Về phần A Mịch La, nha đầu chết tiệt kia sau khi bị mình nói một trận, thật đúng là đã tránh đi, đã trốn vào bên trong Vu Sơn, tựa hồ bởi vậy cũng có ý kiến đối với mình, sau khi lấy đại lượng linh thực đã khai quang, đã không thấy tăm hơi tung tích.
Nhưng như thế cũng tốt, lần này là đi chơi, cũng không thể mang cô ta, miễn cho phát sinh cái gì ngoài ý muốn.
Ra khỏi đạo quan, lái xe rời đi.
Không bao lâu, A Mịch La liền chui ra, trên thân còn đeo một cái bao nhỏ, nhìn xe đi xa dần dần biến mất bên trong tầm mắt, bĩu môi nói:
- Không mang ta theo, tự ta cũng có thể đi tìm, chờ xem, chờ ta trưởng thành, ngược lại muốn xem trong giới tu hành này ai có thể làm gì được ta.
Nói xong A Mịch La liền muốn rời đi.
- Ngươi là ai, ngươi đi đâu?
Một tiếng nói truyền đến, lại là Long đại sư thấy được A Mịch La, phát hiện cô cõng cái bao nhỏ, vội vàng la lên.
A Mịch La liếc qua Long đại sư, khinh thường nói:
- Liên quan gì đến ngươi.
Nói xong bước nhanh rời đi.
Long đại sư tức xạm mặt lại, đang muốn mở miệng lần nữa, một tiếng nói vang lên:
- Long trưởng lão, ông không cần quản cô ấy.
Long đại sư xoay người nhìn lại, là lam hồ điệp.
- Có thể mặc kệ sao?
Lam hồ điệp nói:
- Đây không phải người của đạo quan chúng tôi, chỉ là ở tạm, đại sư ca ca nói không cần để ý tới, thích làm gì thì làm cái đó.
Long đại sư im lặng.
Đây là một đứa trẻ đó, chạy loạn khắp nơi sẽ xảy ra chuyện.
- Vậy tôi thông báo Trần đạo hữu một chút.
Long đại sư chung quy phải phụ trách, dù sao đều đã gia nhập Tam Thủy Quan, nếu là xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng khó chịu.
Lam hồ điệp nói:
- Vẫn là đừng nói thì hơn, Tu La này lợi hại lắm, nếu như ở bên ngoài không chịu nổi thì sẽ trở lại thôi.
Long đại sư đang muốn mở miệng, đột nhiên trừng to mắt:
- Cô nói cô ta là gì?
Lam hồ điệp nói:
- Tu La.
Long đại sư trợn mắt líu lưỡi:
- Hài tử này là Tu La? Chuyện này. . .
Lần nữa nhìn về phía A Mịch La đã đi xa, Long đại sư cảm thấy tư duy của mình có chút không đủ dùng.
Tam Thủy Quan này lại lần nữa đổi mới quan điểm của y.
Không chỉ có yêu, có quỷ, hiện tại Tu La trong truyền thuyết đều xuất hiện, đây là muốn góp đủ yêu ma quỷ quái sao?
. . .
Khoảng cách tới nhà của Ngũ Phương cũng không xa, ngay ở tỉnh bên cạnh, Trần Hạo lái xe, tới gần chạng vạng tối liền đến thành thị chỗ nhà Ngũ Phương.
Thành thị tên là Dương Thành, là một cái thành thị hạng hai.
Sau khi vào thành, sắc trời đã ảm đạm xuống, Trần Hạo đang suy nghĩ có nên tìm khách sạn ở lại trước hay không, dù sao đêm hôm khuya khoắt tới cửa quấy rầy cũng không tốt lắm.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong lòng Trần Hạo nhảy một cái, một loại cảm giác nguy cơ vô hình từ trong lòng hiện ra.
Vội vàng ngưng thần nhìn quanh, cũng không phát hiện ra cái gì, đang cảm thấy kỳ quái, sau đó con mắt của Trần Hạo trừng thẳng, liền thấy phía trước có một chiếc xe điên cuồng vọt tới, tốc độ kia quả thực giống như là chạy trên cao tốc.
Đậu xanh! CMN lại tới!
Bị đụng qua một lần, Trần Hạo đối với loại tình huống này đã căm thù đến tận xương tuỷ.
Dù sao là phàm thai, gặp phải va chạm điên cuồng như vậy, dù có tu vi, tỉ lệ tử vong cũng rất lớn.
Nhưng đã từng có một lần kinh nghiệm, lần này Trần Hạo lại bình tĩnh hơn rất nhiều, đánh gấp tay lái một cái, hiểm lại càng hiểm cùng bóng xe kia dịch ra.
Nhưng xe phía sau của Trần Hạo liền không có vận tốt như vậy, chỉ nghe một tiếng phanh truyền đến, tai nạn xe cộ không thể tránh khỏi xảy ra.
Dừng xe, Trần Hạo nhìn về phía va chạm bên kia, khóe miệng giật một cái.
Thật sự là quá thảm liệt, bóng xe điên cuồng lao tới kia, đâm vào một xe chiếc xe con, trực tiếp đụng xe con bẹp dúm.
Nhưng cái xe lao tới kia lại tương đối vững chắc, thế mà chỉ có đầu xe bị hao tổn, thân xe hoàn hảo.
Bất thình lình một màn tai nạn xe cộ thảm liệt dọa sợ người đi đường hai bên đường, cũng khiến cho xe phía sau ngừng tiến lên.
Sau khi Trần Hạo tặc lưỡi, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở chỗ tai nạn xe cộ.
Trong cái xe lao tới kia, thế mà không có chút khí tức sinh linh nào, ngược lại có một cỗ khí tức âm sát, hiển nhiên bên trong cũng không có người sống.
Tình huống gì thế này? Xe công nghệ cao không người khống chế hay là người chết lái xe?
Đang kinh nghi, con mắt Trần Hạo lập tức trừng lớn, liền thấy, cửa chiếc xe lao tới kia mở ra, sau đó một người đi ra, trực tiếp đi tới Trần Hạo bên này.
Trần Hạo híp mắt lại.
Người này không có chút sinh khí nào, không có hồn phách, chính là một người chết!
Khống thi sao?
Là hướng mình đến?
Nhếch miệng lên, Trần Hạo cười.
Mình vừa mới tới Dương Thành, trùng hợp như vậy liền đến hại mình, còn dùng thủ đoạn tai nạn xe cộ như vậy, lợi hại a.
Mở cửa xe xuống xe, Trần Hạo yên lặng nhìn thi thể đang đi tới.
Đến trước mặt Trần Hạo, thi thể dừng lại, lộ ra nguyên mạo, lại là một nam tử hơn ba mươi tuổi, đầu húi cua, ăn mặc rất phổ thông.
Mà sắc mặt của y tái nhợt, không có hô hấp, cũng không có nhịp tim, cứ như vậy nhìn Trần Hạo.
Meo ô!
Mèo mun cũng nhảy xuống, ánh mắt sáng rực nhìn thi thể kia, bên trong tiếng kêu mang theo uy hiếp.
Thi thể nghe được mèo kêu, đột nhiên cúi đầu nhìn sang, trong mắt hiển hiện lục quang, tà khí bức người.
Mèo mun giận dữ.
Hỗn đản này, muốn đụng chết chúng ta chưa nói, còn phách lối như thế?
Lúc này mèo mun một lần nữa oa ô một tiếng, trong mắt có kim quang lưu động.
Bốn mắt đối nhau, con mắt của thi thể đột nhiên nổ bắn, thân thể trực tiếp khuỵu trên mặt đất, run run một cái, liền yên tĩnh bất động.
Ánh mắt của mèo mun lộ ra một tia khinh bỉ.
Liền điểm ấy trình độ, còn muốn đấu pháp với lão nương.
Trần Hạo lại đột nhiên quay người, nhìn về phía cách đó không xa, một chiếc xe việt dã nhanh chóng chuyển hướng, lái vào một con đường khác, biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay vừa rồi, lúc con mắt của thi thể vỡ vụn, trên chiếc xe việt dã kia có khí tức tà ác phát ra, nếu như không ngoài sở liệu, chính là người điều khiển thi thể.
Không nói hai lời, Trần Hạo lên xe, đuổi theo.
Vô duyên vô cớ muốn đâm chết mình, không thành công còn chạy đến trước mặt mình khoe khoang, ha ha, không giải thích gì liền muốn chạy sao?
Âm Dương Nhãn cảm giác phương hướng mà khí tức tà ác rời đi, Trần Hạo gia tốc truy đuổi.
Nhưng không truy đuổi qua bao lâu, sắc mặt của Trần Hạo hơi biến.
Khí tức tà ác kia thế mà đang thu liễm lại, chậm rãi biến mất không thấy đâu nữa.
Cho dù là Âm Dương Nhãn đều không phát hiện được hướng khí tức đi.
Mẹ nó, còn có phương pháp ẩn tàng sao? Thế mà ngày cả Âm Dương Nhãn đều có thể giấu giếm được.
Trần Hạo truy đuổi thêm một lát, cuối cùng đã tới nơi mà khí tức tà ác biến mất, cũng không nhìn thấy cái xe việt dã kia, cũng không cách nào cảm giác hướng đi của khí tức tà ác.
Mày nhăn lại, Trần Hạo nhìn về phía mèo mun nói:
- Tiểu Hắc, mày có thể cảm giác được hướng đi của khí tức kia không?
Mèo mun nhìn xung quanh một lần, sau đó mắt mèo sáng lên, meo ô một tiếng, vuốt mèo chỉ một con đường bên cạnh.
Trần Hạo không có do dự, lái xe chuyển hướng.
Dưới sự chỉ đường của mèo mun, lòng vòng mấy lần, không để ý, liền đi tới trước một tòa nhà cao tầng.
Đến nơi này, không cần mèo mun chỉ điểm, Trần Hạo liền phát hiện dị thường ở đây.
Nhà cao tầng này là một tòa chung cư, cao bảy tám tầng, bề ngoài cũ nát, nhìn thời gian tồn tại đã rất lâu, giờ phút này từng căn bên trong nhà cao tầng kia đen ngòm, nhìn không có dáng vẻ là có người ở.
Mà toàn bộ ngôi nhà đều bị một cỗ khí tức âm tà bao phủ, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ kinh khủng.
Đang đánh giá, lông mày của Trần Hạo nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía giữa tòa nhà.
Tại một cái cửa sổ ở tầng ba của ngôi nhà, một người phụ nữ mặc áo trắng hiện ra, tựa hồ đang nhìn hắn.