Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 399 - Chương 400: Có Chỗ Tốt Hay Không?

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 400: Có Chỗ Tốt Hay Không?

Nhìn Trần Hạo, Tứ Bình đạo trưởng tỏ vẻ chân thành nói:

- Trần đạo hữu, chuyện cưỡng ép chuyển hóa này thật không đơn giản, có năng lực chuyển hóa âm hồn thành quỷ dị, tất nhiên là quỷ dị, hơn nữa còn là Tiên Thiên quỷ dị.

Trần Hạo biến sắc:

- Tứ Bình đạo hữu, ông không nói đùa chứ, quỷ dị chi vật, không phải ở cố định một chỗ sao? Còn có thể chạy khắp nơi?

Tứ Bình đạo trưởng nói:

- Cũng không phải là như thế, Tiên Thiên quỷ dị không bị địa vực trói buộc, có thể đi lại khắp nơi, chỉ là nếu quỷ dị rời khỏi khu vực hình thành, lực lượng quỷ dị liền sẽ suy yếu trong phạm vi lớn, rất dễ bị tiêu diệt. Nhưng dù vậy, giới tu hành bây giờ có thể tiêu diệt Tiên Thiên quỷ dị cũng không có mấy người.

Mặt Trần Hạo đen lại.

Mẹ nó chứ, vậy lão tử phải nuốt xuống cục tức này rồi?

Tứ Bình đạo trưởng tiếp tục nói:

- Trần đạo hữu, nói lời này có thể khiến cậu không thoải mái, mặc dù đạo hữu một mình Nhập Đạo, tương lai tiền đồ vô lượng, nhưng trước mắt cậu còn chưa có thực lực chống lại Tiên Thiên quỷ dị, nếu không, trước tiên ghi lại khoản ân oán này, ngày sau lại tính.

Trần Hạo không phản bác được.

Lại là ghi lại, đều đã ghi mấy khoản rồi.

Quỷ Bà Bà, Vương gia, Hoàng Tiên Nãi, bây giờ lại thêm một Tiên Thiên quỷ dị?

Ha ha, mẹ nó chứ cũng phải chịu phục thôi, lúc này mới tu hành bao lâu, thế mà đắc tội với nhiều đại lão như vậy. Chẳng lẽ mệnh mình xung đột với những đại lão này?

Nhưng mà lại có thể làm gì được?

Tiên Thiên quỷ dị đó, một quỷ dị bị cưỡng ép chuyển hóa, bản thân mình cũng không có cách đối phó, gặp phải Tiên Thiên quỷ dị, mình sẽ hoàn toàn trở thành cá trên thớt không có sức phản kháng.

Thực lực a thực lực, quả nhiên vẫn còn quá nhỏ yếu.

Trong lòng Trần Hạo vừa uất ức vừa tức giận.

Xem ra hành trình làm nhiệm vụ tăng cường đạo hạnh lại phải bắt đầu một lần nữa.

Về sau đạo hạnh cũng không thể dùng linh tinh được, nhất định phải tăng cường đến trăm năm đạo hạnh mới được, cứ như vậy, cho dù là Tiên Thiên quỷ dị, ca cũng không phải là không có sức đánh lại.

- Tôi biết rồi, đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở.

Trần Hạo nói lời cảm ơn.

Nếu như lần này không có Tứ Bình đạo trưởng hỏi thăm cho mình, sợ rằng về sau thật có khả năng tiếp tục đi báo thù. Nếu bởi vậy mà đưa tới Tiên Thiên quỷ dị. . . ừm, Tiên Thiên quỷ dị!

Trần Hạo suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới nữ tử mặc áo bào đen kia.

Cô gái này xuất hiện đột ngột, nói lời cũng không hiểu thấu, có năng lực mà thần quỷ cũng không có, lần này lại có thể thúc đẩy quỷ dị đối phó với mình. . . mẹ nó, sẽ không phải cô ta chính là Tiên Thiên quỷ dị kia chứ?

Trái tim Trần Hạo nhảy một cái, có loại cảm giác không được tự nhiên.

Nhưng cũng có vẻ không phải, nếu cô gái này là Tiên Thiên quỷ dị, làm sao lại dễ nói chuyện như vậy, trực tiếp ép buộc mình chẳng phải là tốt hơn sao? Cần gì làm ra những chuyện như thế này?

Trần Hạo nghĩ mãi không thông, chỉ cảm thấy có bí ẩn khác, căn bản không có cách giải thích.

Ban đêm, tiệc cưới của Ngũ Phương chính thức bắt đầu, giống như là tiệc cưới bình thường, vô cùng náo nhiệt.

Trần Hạo cùng Tứ Bình đạo trưởng đứng chung một chỗ, nhìn một đôi vợ chồng tiếp nhận sự chúc phúc của bạn bè người thân, đều cảm thấy bùi ngùi không thôi.

Trần Hạo cảm thấy loại lựa chọn này của Ngũ Phương, cũng không có gì đáng trách.

Dù sao tu hành quá khổ cực, quá cô đơn, không phải nói có thiên phú liền có thể đắc đạo, sau khi kết hôn cũng có thể tu hành, giống như là Long đại sư vậy, còn có thể sinh con dưỡng cái, nói không chừng con cái cũng có cơ hội Nhập Đạo.

Chỉ là Long đại sư kết hôn với sư muội, giữa đồng đạo với nhau, có thể phối hợp, hỗ trợ lẫn nhau, Ngũ Phương lựa chọn kết hôn với phàm nữ thế tục, con đường về sau chỉ sợ là phải đứt đoạn rồi.

Tứ Bình đạo trưởng càng hiểu hơn Trần Hạo, khóe mắt đều rưng rưng, cảm giác trồng rau cải trắng vài chục năm, bị heo gặm, hơn nữa còn là rau cải trắng chủ động đưa lên miệng heo.

Tình quan a tình quan, quả nhiên là độc dược của người tu hành.

Chờ sau khi hôn lễ kết thúc, ngày hôm sau cùng một nhà Ngũ Phương ăn một bữa cơm rau dưa, Trần Hạo liền lựa chọn rời đi.

Tứ Bình đạo trưởng lại không đi, ông quyết ý lưu lại, chờ đợi con cái của đệ tử xuất thế, nếu như con cái của đệ tử có thiên phú, như vậy ông liền sẽ bồi dưỡng, nếu như không có, canh long cốt kia đoán chừng sẽ không dễ dàng sử dụng, ông sẽ lại đi tìm kiếm một đệ tử khác, dù sao so với tình nghĩa sư đồ, ở trong lòng Tứ Bình đạo trưởng, truyền thừa mới là quan trọng nhất.

Từ Dương Thành rời đi, Trần Hạo vẫn chưa trở về.

Áp lực của Tiên Thiên quỷ dị quá lớn, đặc biệt là nữ tử mặc áo bào đen kia, rõ ràng đang ngó chừng hắn, chỉ sợ là mình không đồng ý đi tìm Thủy Tinh Cung sẽ không cam lòng.

Nhưng Trần Hạo cũng có nguyên tắc riêng.

Nói không tìm thì là không tìm, coi như ngươi là Tiên Thiên quỷ dị, lão tử cũng mặc xác ngươi, có bản lĩnh tiếp tục hố ta, không dám, vậy liền để lão tử tiếp tục cày quái, chờ lúc ta cường đại, xem đến cùng là ai hối hận.

Rời khỏi Dương Thành, Trần Hạo lái xe tiến lên, một đường tiến lên, tới lúc ban đêm liền đi tới một cái trấn nhỏ.

Tiểu trấn này là một cái bình nguyên tiểu trấn, rất phổ thông, không có gì đặc sắc.

Nhưng sau khi Trần Hạo đi vòng vo một vòng, lại phát hiện bên trong tiểu trấn, nơi âm khí hội tụ không ít, hiển nhiên có quỷ hồn tồn tại.

Có quỷ vậy thì có nhiệm vụ, có nhiệm vụ liền có ban thưởng.

Trần Hạo đắc ý cười, sau đó lái xe trực tiếp tiến về nơi có âm khí hội tụ.

Tìm tới chỗ thứ nhất, lại là một gia đình, xem ra nhà này vừa mới có người chết, đang làm đám tang.

Trần Hạo dừng xe ở bên đường, nhìn kỹ một chút, liền thấy có một lão đầu đang ngồi xổm ở bên ngoài gia đình này, ánh mắt đánh giá những người đang vất vả kia, giữ im lặng.

Trần Hạo cười cười, xuống xe đi tới.

Đến bên cạnh lão đầu, Trần Hạo ngồi xổm xuống, móc ra thuốc lá, đốt lên một điếu.

Đắc ý hút một hơi, sau đó phun khói ra.

Lão đầu phát hiện bên cạnh có thêm một người, cũng không có phản ứng gì, nhưng lúc hơi khói lan tràn đến trước mặt, lão đầu hít hít, sau đó con mắt liền sáng lên, kích động điên cuồng ngửi, hút hơi khói mà Trần Hạo phun ra vào trong mũi, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.

- Thuốc xịn a! Lúc còn sống, mình chưa từng hút qua loại thuốc xịn như vậy.

Lão đầu tán thưởng một tiếng.

- Thích không? Muốn một điếu hay không?

Trần Hạo cười tủm tỉm mở miệng.

Lão đầu sững sờ, nhìn sang hai bên một chút, không phát hiện ra ai cả, sau đó nhìn về phía Trần Hạo, tỏ vẻ kinh ngạc.

- Cậu đang nói chuyện với tôi ư?

Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:

- Chẳng lẽ tôi đang nói chuyện với người khác?

Lão đầu đứng dậy, trừng to mắt nói:

- Cậu nhìn thấy tôi hả?

Trần Hạo lắc đầu, những con quỷ phổ thông này thật đúng là đều có phản ứng giống nhau, quả nhiên đầu không biết sự tồn tại của người tu hành.

- Lão bá, kinh ngạc làm gì, còn không bằng hút điếu thuốc, ngài nói đúng không?

Trần Hạo nói xong cắm thuốc lá lên trên mặt đất , mặc cho hơi khói lượn lờ bay lên.

Mắt lão đầu nhìn về phía hơi khói bốc lên, ánh mắt sáng lên, sau đó cũng không nói tiếp, lại ngồi xổm xuống, khẽ hút hơi khói, tỏ vẻ đắc ý.

Sau khi hít vài hơi, lão đầu cười hì hì nhìn Trần Hạo nói:

- Người trẻ tuổi khó lường a, có thể thấy quỷ, còn không sợ quỷ, cậu sẽ không phải là người chuyên môn giao thiệp cùng với quỷ đấy chứ?

Trần Hạo giơ ngón tay cái lên, tán dương:

- Lão bá có nhãn lực, tôi đây chính là người thế tục gọi là đại sư, nhưng tôi không giống với đại sư bình thường, tôi thích trợ giúp quỷ, giúp các người siêu độ luân hồi, sau đó kiếm chút công đức.

Lão đầu nhíu mày:

- Cậu muốn giúp tôi?

Trần Hạo mỉm cười:

- Vậy phải xem lão bá có muốn để tôi giúp hay không.

Lão đầu cười hắc hắc:

- Có chỗ tốt gì không?

Trần Hạo:

- . . .

Bình Luận (0)
Comment