Nhìn vẻ mặt con buôn của lão đầu, Trần Hạo có chút dở khóc dở cười.
Thật sự được thêm kiến thức.
Mẹ nó đây rốt cuộc là ai giúp ai?
Trần Hạo cười nói:
- Lão bá, ông đây là không được rồi, tôi tới giúp ông, ông còn hướng tôi đòi chỗ tốt? Phải ngược lại mới đúng chứ?
Lão đầu lẽ thẳng khí hùng nói:
- Cậu từ trên người tôi kiếm được công đức mà.
Trần Hạo:
- . . .
Đây có phải tính là mình tự đào hố bẫy mình không? Luôn luôn cầm công đức để làm tấm chắn, lần này thì tốt rồi, gặp một người vừa khôn khéo lại so đo, mẹ nó kiểu này thì không có cách nào giúp được rồi.
Trần Hạo lắc đầu:
- Lão bá, không phải giống như ông tính như vậy, đồng ý rằng giúp các người siêu độ là có công đức, nhưng công đức này cũng chia nhiều ít, nếu ông có thể để cho tôi rất nhiều công đức, cho ông chỗ tốt gì đều được, nhưng mà không kiếm được bao nhiêu công đức còn muốn cho ông chỗ tốt, tôi không phải lỗ vốn rồi ư.
Nhìn lão đầu còn có vẻ muốn nói tiếp, Trần Hạo ngắt lời nói:
- Tôi trợ giúp quỷ cũng không phải chỉ là làm một lần, phải quanh năm suốt tháng giúp, tích lũy từng chút một, như thế mới có thể giúp tôi tu hành, ông nói tôi giúp ông thì phải cho ông chỗ tốt, những quỷ khác cũng muốn chỗ tốt, tôi vừa ăn thiệt thòi lại cũng không được cám ơn, cái gì cũng không vớt được, cần gì phải chạy ngược chạy xuôi. Một câu thôi, ngài có muốn được giúp hay không, không quan tâm thì tôi đi đây, ai lo việc người nấy.
Lão đầu vội vàng nói:
- Cậu đừng kích động, tôi đây không phải là không biết nói lý lẽ, nãy giờ thăm dò thôi, đã cậu đều nói như vậy, vậy khẳng định là không gạt tôi, chuyện này liền nhờ cậu giúp đi.
Trần Hạo cười nói:
- Tôi đầu tiên nói trước, tôi hỗ trợ cũng là xem tình huống, cũng không phải việc gì cũng giúp, việc như giết người phóng hỏa gì đó thì không làm được, không chỉ có không có công đức, sẽ còn bị khấu trừ.
Lão đầu nói:
- Cái này thì không thể, tôi là một lão nhân bình thường, giết người phóng hỏa gì đó, đời này giết nhiều nhất cũng chỉ là gà vịt mà thôi.
Ừm!
Gà ngốc đi theo sau lưng Trần Hạo lập tức đầu uốn éo, nhìn về phía lão đầu.
Rất trâu bò a, giết nhiều nhất là gà vịt, lời này của ngươi có ý là, gà vịt rất dễ giết phải không?
Bị gà ngốc để mắt tới, lão đầu giật nảy mình, có loại cảm giác vong hồn đổ mồ hôi, lập tức kinh hãi nhìn về phía gà ngốc.
- Tiểu Hoàng đừng làm rộn, không nói mày đâu.
Trần Hạo vội vàng quát lớn một câu.
Nhiệm vụ này lập tức liền muốn ra, cũng không thể để Tiểu Hoàng gấy rối mà thất bại được.
- Khụ khụ, lão bá, con gà này của tôi là một con linh kê, thông hiểu nhân tính, ghét nhất nghe thấy người khác nói chuyện giết gà ăn gà, cho nên ông không nên đề cập tới chuyện này, vẫn là nói một chút, ông có tiếc nuối gì đi.
Trần Hạo cười trấn an.
Lão đầu ngạc nhiên nhìn gà mèo lại nhìn Trần Hạo, cảm giác thanh niên này có chút thần bí.
- Thật ra tôi sống tới lớn tuổi như vậy, lại một thân bệnh tật, chết cũng là chuyện bình thường, không có chuyện gì không cam tâm. Nhưng trong lòng tôi lại ghi nhớ một chuyện cách đây mấy chục năm, trước khi chết đều chưa cởi bỏ được, cảm giác rất hối hận, tôi muốn cởi bỏ nó.
Lão đầu rốt cục nói đến chủ đề.
Theo lời nó nói, thanh âm của hệ thống lập tức phát ra.
"Ding: Quỷ chết bệnh Chu Gia Khuê, âm hồn hai ngày, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng một tháng đạo hạnh."
Nghe được thanh âm của hệ thống, Trần Hạo cười.
Quả nhiên đến nhiệm vụ, ồ, ban thưởng một tháng đạo hạnh nữa, không tệ không tệ, độ khó hẳn không phải lớn lắm.
- Lão bá nói đi, có khúc mắc gì?
Trần Hạo hỏi.
Lão đầu nói ra chuyện xưa của mình.
Lão đầu Chu Gia Khuê, năm nay sáu mươi ba tuổi, khúc mắc là ân oán với anh trai.
Lúc còn nhỏ, Chu Gia Khuê là cô nhi, là bị người vứt bỏ ở ven đường, sau đó được Chu gia thu nhận, mà lúc đó Chu gia đã có một đứa con trai ba tuổi, lúc đầu dự định muốn có một đứa con gái, nhưng bởi vì có thêm Chu Gia Khuê, cho nên không tiếp tục thực hiện dự định nữa.
Ở Chu gia, Chu Gia Khuê cũng không có bởi vì mình là con nuôi, liền bị đối xử khác biệt, không chỉ có cha mẹ, liền cả anh trai đều đối xử với ông vô cùng tốt, chưa từng đánh chửi. Ai dám bắt nạt ông, anh ông liền không nói hai lời, trước tiên đánh người bắt nạt em trai mình một trận, giúp em trai hả giận, có món gì ăn ngon uống ngon, cũng đều để phần cho em. Loại hoàn cảnh này, Chu Gia Khuê có tình cảm rất tốt đối với Chu gia, cũng rất cảm ơn.
Mẹ người yếu nhiều bệnh, Chu Gia Khuê tự từ bỏ cơ hội đi học, vụng trộm ra ngoài làm công, kiếm tiền phụ cấp gia đình sinh hoạt.
Nhưng là cũng bởi vì hành động này, Chu Gia Khuê lại trở mặt với anh trai.
Mùa đông một năm, người mẹ rốt cục hấp hối sắp chết, Chu Gia Tài điện thoại thông báo cho Chu Gia Khuê đã rời nhà mấy năm, trở về gặp mẹ một lần cuối, mà lúc đó Chu Gia Khuê bởi vì một ít chuyện ở công trường, không thoát thân được, chờ ông xử lý xong xuôi mọi việc vội vàng chạy trở về, tang lễ của mẹ đều đã qua hai ngày.
Bởi vì chuyện này, anh trai Chu Gia Tài lần thứ nhất động thủ với Chu Gia Khuê, đánh Chu Gia Khuê nhập viện hơn nửa tháng. Đồng thời từ đó về sau, cùng Chu Gia Khuê đoạn tuyệt quan hệ, ba mươi năm chưa từng thấy mặt nhau.
Năm đó Chu Gia Khuê cũng là lòng tràn đầy oan ức, ông ở bên ngoài liều sống liều chết làm công, đại bộ phận tiền kiếm được đều gửi trở về mua thuốc cho mẹ, nói ông bất hiếu, đây tuyệt đối là oan uổng. Cũng hờn dỗi không liên hệ với anh trai nữa.
Nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua, tuổi của Chu Gia Khuê càng lớn, trong lòng càng cảm thấy hối hận.
Tiền kiếm lúc nào cũng được, nhưng thân tình lại là duy nhất, mình không nhìn thấy mẹ nuôi một lần cuối, lúc cha nuôi mất thì anh trai cũng không thông báo cho ông, để Chu Gia Khuê từ nhỏ được chăm sóc, hưởng thụ cảm giác ấm áp của gia đình bây giờ cảm thấy cô đơn, cảm thấy thiếu thốn thân tình.
Nguyên bản năm nay Chu Gia Khuê dự định tại ngày giỗ mẹ, đi tới nhà anh trai xin lỗi, tranh thủ cởi bỏ cái khúc mắc này, không để cho cả đời này lưu lại tiếc nuối.
Thế nhưng là Chu Gia Khuê không nghĩ tới, ngày giỗ mẹ còn chưa tới, con nhồi máu cơ tim của mình lại tới trước, chết rất đột ngột, hoàn toàn không dự liệu được.
Lúc này, Chu Gia Khuê cho là đời này liền phải mang theo tiếc nuối rời đi, không nghĩ tới Trần Hạo lại xuất hiện.
Nghe xong chuyện của Chu Gia Khuê. Trần Hạo thở dài trong lòng.
Chuyện này, nói ai đúng ai sai, đều nói không rõ ràng được.
Đều là chú trọng thân tình, chỉ là trời xui đất khiến, khiến cho tình cảm tan vỡ.
Nhưng chỉ khen thưởng một tháng đạo hạnh, Trần Hạo cảm thấy nhiệm vụ đơn giản như vậy, sợ là anh trai của lão đầu cũng hối hận, chỉ là không có ai muốn mở miệng trước.
Yên lặng một lát, Trần Hạo nói:
- Lão bá, chuyện này nói đến chính là giấy dán cửa sổ, đâm một cái là rách, chỉ là anh trai của ông có tiếp nhận lời xin lỗi của ông hay không, tôi cũng không nói được, như vậy đi, tôi dẫn ông đi đến nhà y, để y gặp ông, có lời gì ở trước mặt nói.
Lão đầu kích động hỏi:
- Tôi đã chết rồi, anh tôi còn có thể nhìn thấy tôi sao?
Trần Hạo cười nói:
- Chuyện này không khó, ngài vẫn nên suy nghĩ, nếu gặp mặt thì nên nói cái gì đi.
Nói xong, Trần Hạo mang theo lão đầu lên xe, sau đó dưới sự chỉ dẫn của ông rời khỏi tiểu trấn, lái đến thôn trang phía dưới.
Hơn hai mươi phút sau, Trần Hạo đi tới một cái thôn.
Lão đầu nói:
- Mặc dù không gặp mặt, nhưng tôi đã nghe ngóng rõ ràng, anh tôi ở nhà thứ ba của thôn đông, cửa nhà có hai con sư tử đá.
Trần Hạo vừa lái vừa tìm, rất nhanh liền thấy được nhà có sư tử đá.
Nhưng lúc nhìn thấy, Trần Hạo lại sửng sốt.
Nhìn một cái, gia đình này ánh đèn sáng tỏ, trong nhà ngoài cửa đang đứng không ít người.
Mà dưới Âm Dương Nhãn của Trần Hạo, liền phát hiện, bên trong gia đình này có một cái âm hồn tồn tại.