Cảm giác được tồn tại của âm hồn, Trần Hạo đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên lăng lệ.
Âm hồn bên trong gia đình này không phải là âm hồn phổ thông, mà là một con lệ quỷ, âm sát oán khí nồng đậm kia, xem xét liền biết không phải là người hiền lành.
Tình huống đây là như thế nào? Lệ quỷ đến chỗ người bình thường làm gì? Muốn hại người?
Lão đầu cũng cảm thấy có một loại bất an, vội vàng nói:
- Đại sư, đây là có chuyện gì? Tôi có loại dự cảm không tốt.
Trần Hạo nói:
- Lão bá ông ở lại đây trước đã, tôi đi xem một chút.
Nói xong Trần Hạo xuống xe, bước nhanh tới chỗ ngôi nhà có hai con sư tử đá ở phía trước.
Tiến vào bên trong ngôi nhà này, Trần Hạo nghe được tiếng khóc, cũng nhìn thấy không ít người đang nghị luận, cẩn thận nghe ngóng, lại là Chu Gia Tài xảy ra chuyện, xế chiều hôm nay lúc y giúp người khác xây dựng nhà cửa, bị ngã từ trên lầu xuống.
Nguyên bản lầu hai cũng không cao lắm, thế nhưng thật vừa đúng lúc, lại ngã lên trên một đống gạch, bị vỡ đầu, tắt thở tại chỗ.
Một đám hàng xóm đang rất thương tiếc Chu Gia Tài, nghị luận ầm ĩ.
Sau khi Trần Hạo nghe được, lại nhìn về lão phu nhân mặt âm lãnh ác độc đang đứng phía trước thi thể bị ga giường bao phủ trong phòng kia, ánh mắt càng phát ra vẻ lăng lệ.
Chết tại chỗ? Hiện tại hồn phách không thấy đâu, trong phòng lại có một quỷ lão bà tử.
Ha ha, dám nói không có vấn đề, đồ đần đều không tin.
Ánh mắt của Trần Hạo nhất động, lặng lẽ đi đến bên người lão phu nhân, sau đó đưa tay bắt lấy y phục của bà ta.
Lão phu nhân đang cười lạnh, đột nhiên bị bắt lại có chút ngơ ngẩn.
Nhưng Trần Hạo cũng không lên tiếng, tóm lấy xong quần áo liền lôi ra bên ngoài.
Lão phu nhân bị cưỡng ép lôi đi, thét to:
- Đồ hỗn láo, thả tao ra.
Nhưng tiếng kêu của bà ta căn bản không có ai nghe thấy, hơn nữa Trần Hạo cũng không buông tay, cứ như vậy kéo ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Trần Hạo vừa dùng lực, liền ném lão phu nhân trên mặt đất.
Lão phu nhân ngã lăn ra, tức giận mắng một lần nữa:
- Hỗn láo, mày dám đánh tao, con trai tao sẽ giết chết mày.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, giọng điềm nhiên nói:
- Đừng nói nhảm, tôi hỏi bà đáp, không nói tôi sẽ đánh chết bà.
Lão phu nhân lại là một người có tính tình nóng nảy, không sợ hãi chút nào, nhìn chằm chằm Trần Hạo nói:
- Đáp cái con mẹ mày, mày dám bắt nạt tao, mày chờ đấy, con trai tao sẽ giết chết cả nhà mày, để các người vĩnh viễn không siêu sinh.
Trần Hạo cười ha ha, tiến lên một cước liền giẫm lên trên thân thể của lão phu nhân, giọng lạnh như băng nói:
- Tôi là người vẫn tương đối kính già yêu trẻ, nhưng không bao gồm những người già cặn bã, oán khí trên người bà nặng như vậy, xem ra tội nghiệt tích lũy không ít a.
Bị Trần Hạo dẫm lên, một cỗ áp lực đè lên người, lão phu nhân cảm giác hồn phách đều đang run rẩy, lúc này có chút sợ, hoảng sợ nói:
- Cậu là ai, tôi lại không đắc tội cậu, dựa vào cái gì mà cậu lại bắt nạt tôi?
Trần Hạo nói:
- Dựa vào cái gì? Tôi hỏi bà, tại sao lại hại chết Chu Gia Tài?
Lão phu nhân sững sờ, sau đó hừ lạnh nói:
- Chu Gia Tài bất kính với con trai tôi, nó đáng chết.
- Bà hại chết anh tôi! Mẹ nó, tôi đánh chết bà!
Nghe được lão phu nhân trả lời, Chu Gia Khuê nổi giận, vén tay áo lên liền nhào tới, đấm tới lão phu nhân.
Liền một âm hồn phổ thông cũng dám bắt nạt tao! Thật coi lão bà này dễ bắt nạt như thế sao!
Lão phu nhân giận dữ, lộ ra quỷ tướng dọa người, âm sát bốc lên, phẫn nộ giãy dụa.
Nhưng trên chân Trần Hạo có một đạo pháp quang bộc phát, lão phu nhân liền kêu thảm một tiếng, âm sát chi khí trên thân tán đi không ít, lúc này đã triệt để kinh hoảng.
Gặp phải Đạo gia cao nhân rồi!
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Thật đúng là bà làm. Vậy tôi hỏi bà, hồn phách của Chu Gia Tài đâu?
Lão phu nhân run rẩy nói:
- Bị con trai tôi bắt lại, đây là do con trai tôi làm, chuyện không liên quan đến tôi, pháp sư tha mạng.
Trần Hạo nói:
- Vậy thì được rồi, mang tôi đi tìm con trai bà.
Nói xong, Trần Hạo kéo Chu Gia Khuê đang phẫn nộ nói:
- Đừng đánh nữa, đi tìm anh trai của ông trước đã, nếu không hồn phách bị nhốt, liền đầu thai đều làm không được, đó mới là chuyện thê lương nhất.
Sắc mặt của Chu Gia Khuê đại biến, cầu khẩn nói:
- Đại sư, van cầu cậu, mau cứu anh tôi, tốn hao cái gì tôi đều đồng ý.
"Ding: Quỷ chết bệnh Chu Gia Khuê, âm hồn hai ngày, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng năm năm đạo hạnh."
Trần Hạo đang muốn gật đầu, đột nhiên sửng sốt.
Cái quái gì thế này, nhiệm vụ thăng cấp?
Lần này, ban thưởng năm năm đạo hạnh?
Mẹ nó, thoáng một cái độ khó tăng lên gấp mấy lần, đối thủ của nhiệm vụ năm năm đạo hạnh, sợ rằng không đơn giản như vậy đi?
Trần Hạo kinh nghi nhìn về phía lão phu nhân kia:
- Con của bà là quỷ gì?
- Con trai tôi là thổ địa thần, các người tốt nhất thả tôi ra, nếu không con trai tôi sẽ giam cầm hồn phách của các người, để các người không cách nào siêu sinh.
Ánh mắt của Lão phu nhân uy hiếp, nhưng cũng sợ cao nhân trước mặt bắt giữ mình, giọng điệu cũng không phải rất mạnh mẽ.
Trần Hạo cười:
- Thổ địa thần? Ha ha, hành tẩu thiên hạ nhiều địa phương như vậy, tôi còn chưa nhìn thấy một quỷ thần chân chính đây, Đi đi đi, lần này nhất định phải mở mang tầm mắt mới được.
Nói xong, Trần Hạo nắm lên lão phu nhân liền leo lên xe, sau đó hỏi thăm địa chỉ.
Lão phu nhân ngược lại không giấu diếm, đối với con trai của bà ta, lão phu nhân rất tự tin, cho dù là đối mặt với cao nhân Đạo gia cũng không sợ.
Một đường rời đi, nửa giờ sau, Trần Hạo đi tới một thôn khác.
Lúc nhìn thôn xóm này, Trần Hạo liền phát hiện trong thôn có một cỗ âm khí nồng nặc, âm khí này mơ hồ cho hắn một loại cảm giác tương tự với Quỷ Vực ở Đông Dương kia.
- Chẳng lẽ lại là một con quỷ vật may mắn đạt được phù chiếu?
Trần Hạo có chút ngạc nhiên.
Mèo mun và gà ngốc cũng phát hiện ra âm khí, đều nhìn sang.
Gà ngốc vẫn còn tốt, ánh mắt của mèo mun lại sáng rực, tựa hồ có chút hưng phấn.
- Pháp sư, con trai tôi ngay ở nơi này, thế nào, có dám đi gặp nó hay không?
Lão phu nhân về đến nhà mình, lo lắng trên mặt biến mất, thay vào đó là đắc ý và miệt thị.
Trần Hạo cười cười, trực tiếp đi tới chỗ có âm khí.
Sau khi dừng lại phía trước một chỗ thoạt nhìn như là miếu thờ, Trần Hạo dò xét.
Cái miếu này thật đúng là một cái miếu Thổ Địa, âm khí chính là từ trong miếu phát ra, mơ hồ có thể cảm giác được, quỷ vật ở bên trong không ít.
Trần Hạo chưa xuống xe, mà nhìn về phía lão phu nhân, hỏi:
- Tôi muốn hỏi một vấn đề, Chu Gia Tài chỉ bất kính với con trai bà, con trai bà liền muốn lấy tính mệnh của ông ấy?
Lão phu nhân hừ lạnh nói:
- Phạm vi mấy chục dặm quanh đây, ai không biết thổ địa thần con trai tôi có linh, không nói ngày lễ ngày tết, phàm là đi ngang qua đều sẽ đi vào thăm viếng dâng hương, Chu Gia Tài này không chỉ không bái, còn ở gần miếu thờ lưu lại vật dơ bẩn, đây không phải là đại bất kính đối với thần linh thì là cái gì.
Trần Hạo cười:
- Thì ra là như thế, vậy tôi đã hiểu.
Nói xong, Trần Hạo xuống xe, sau đó mang theo mèo mun gà ngốc, trực tiếp đi vào trong miếu.
Một cước bước vào, Trần Hạo liền phát hiện lối vào Quỷ Vực của miếu thờ, không khách khí, trực tiếp lấy ra kiếm gỗ đào, chém xuống một kiếm, xé Quỷ Vực ra một vết nứt, sau đó cất bước đi vào.
- Làm càn, người nào xông pháp vực của bản thần!
Trần Hạo vừa động thủ, bên trong Quỷ Vực có một tiếng nói phẫn nộ vang lên, tiếng nói tầng tầng truyền vang, thật có một chút dáng vẻ uy nghiêm.
Sau khi tiếng nói phát ra, từng đạo quỷ ảnh hiện ra.
Trần Hạo đảo mắt một vòng, chợt cảm thấy im lặng.
Những quỷ ảnh này, tất cả đều là thanh niên trai tráng, từng con để trần thân trên, cầm khảm đao trong tay.