Phía sau đám ác quỷ cầm khảm đao, một thanh niên nam tử mặc áo khoác đi ra.
Khí tức trên thân nam tử này, cùng cái Quỷ Vực kia ẩn ẩn có một loại cộng minh, hiển nhiên chính là chủ nhân của cái Quỷ Vực đó.
Sắc mặt của nam tử kia âm trầm nhìn Trần Hạo, ngữ khí bất thiện nói:
- Xông vào pháp vực của ta, không muốn sống nữa đúng không?
Sắc mặt Trần Hạo trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Bản tôn giáng lâm, bất kính với ta, đáng giết.
Dứt lời, Trần Hạo không cho nam tử cơ hội mở miệng, Thiên Cương Bộ vút qua, đại kiếm gỗ đào sáng lên hồng quang kinh người, một kiếm hung hăng chém trúng nam tử.
Nam tử hoàn toàn không nghĩ tới Trần Hạo nói động thủ liền động thủ, chuyện này khiến nó liền ý niệm phản kháng đều chưa kịp có, toàn bộ liền bị chém từ đầu hướng xuống, một phân thành hai.
Nhưng cho dù bị một đòn nặng như thế, nhưng nam tử cũng không bị diệt đi, mà hồn phách tán đi, một lần nữa ngưng tụ ở phía xa, chỉ là khí tức trên thân lập tức yếu đi rất nhiều.
- Giết, giết hắn cho tao!
Nam tử tức giận hổn hển, gào thét kêu to.
Một đám ác quỷ cầm đao, xông lên.
Trần Hạo hừ lạnh một tiếng, thân ảnh di chuyển, đại kiếm gỗ đào thi triển Thiên Cương Kiếm Pháp, mỗi một lần kiếm quang múa lên, liền sẽ chém giết mấy tên ác quỷ, chỉ trong vòng năm sáu lần hô hấp, hơn ba mươi ác quỷ liền bị giết sạch sẽ, hóa thành từng đoàn từng đoàn hồn quang tán loạn.
Lúc này, mèo mun meo ô một tiếng, há miệng hút vào, hồn quang tán loạn kia liền nhanh chóng tràn vào trong miệng của nó, nhẩn nha nhai, sau đó nuốt xuống.
Nam tử mặc áo khoác nhìn tới trợn mắt hốc mồm.
Đám tiểu đệ của mình cứ như đã vậy xong? Gia hỏa này là ai vậy?
Sau đó tiếp xúc với ánh mắt mà Trần Hạo đang nhìn qua, nam tử mặc áo khoác giật mình một cái, vội vàng nhảy dựng lên, quay người liền chạy về phía sau.
Lông mày của Trần Hạo nhíu lại, thân ảnh bay lượn, mấy bước đã đuổi kịp, đưa tay bắt lấy cổ áo của nam tử mặc áo khoác kia.
- Đừng giết tôi, đừng giết tôi, pháp sư tha mạng
Nam tử mặc áo khoác hoảng sợ cầu xin tha thứ, hoàn toàn tương phản với uy nghiêm biểu hiện ra trước đó.
Trần Hạo nhếch miệng cười lạnh:
- Người khác bất kính đối với anh, anh liền loạn giết, hiện tại anh bất kính với tôi, lại muốn tôi tha cho anh?
Áo khoác nam tử vội vàng nói:
- Tôi không loạn giết, pháp sư, hiểu lầm, hiểu lầm.
Trần Hạo trào phúng:
- Không có, mẹ anh nói với tôi rất rõ ràng, Chu Gia Tài kia là bị anh hại chết, mà hồn phách lại còn bị anh giam cầm, hiện tại anh nói với tôi là không có?
Áo khoác nam tử sững sờ:
- Mẹ? Tôi nào có mẹ?
Trần Hạo:
- . . .
- Pháp sư, có phải ngài bị người lừa hay không? Tôi không có mẹ, tôi là cô nhi, trước kia được người coi miếu nuôi dưỡng, về sau bởi vì đánh nhau bị chém chết, sau đó tôi được ngọc phù đeo trên cổ từ nhỏ che chở hồn phách, tôi lúc này mới thành thổ địa thần ở nơi này, pháp sư, ngài khẳng định bị lừa rồi.
Nam tử mặc áo khoác vội vàng giải thích.
Sắc mặt của Trần Hạo âm trầm xuống. Không nói hai lời, nhấc nam tử mặc áo khoác lên liền phá vỡ Quỷ Vực, đi ra khỏi miếu thổ địa.
Kết quả sau khi đi ra, Trần Hạo liền phát hiện lão phu nhân kia không thấy đâu, đồng thời cũng không thấy Chu Gia Khuê đâu nữa.
Lần này Trần Hạo rất bực mình, giống như bị roi quất vậy.
Mẹ nó lại gặp phải diễn viên, diễn thật quá thật, thế mà mình lại bị bà ta lừa.
Nhưng bà thật sự cho rằng đùa giỡn tôi xong còn có thể chạy trốn được sao?
Trần Hạo nói:
- Tiểu Hắc, truy tìm khí tức.
Mèo mun meo ô một tiếng, đánh giá xung quanh, một lát sau ánh mắt cổ quái nhìn Trần Hạo lắc đầu, biểu thị mình tìm không thấy.
Trần Hạo sững sờ.
Cái này không đúng, coi như thứ mà Âm Dương Nhãn của mình không phát hiện ra được, Tiểu Hắc đều có thể tuỳ tiện tập trung vào.
Lão phu nhân này chẳng qua chỉ là một con lệ quỷ mà thôi, làm sao có thể loại bỏ sự tập trung của Tiểu Hắc?
Lại nhìn về phía gà ngốc, gà ngốc cũng lắc đầu, trong mắt tràn đầy mê mang, không rõ chuyện gì xảy ra.
Híp mắt lại, yên lặng một hồi lâu, nhìn về phía nam tử mặc áo khoác bị xách ra, Trần Hạo hỏi:
- Trước đó tôi gặp được một con quỷ, nó nói là mẹ của anh, Chu Gia Tài bởi vì đi ngang qua miếu thổ địa này của anh mà không vào thăm viếng, còn để lại vật dơ bẩn, khiến anh giận dữ mà giết người, anh xác định không có quan hệ gì với anh?
Áo khoác nam tử rầu rĩ nói:
- Tôi thật là không có mẹ, mà Chu Gia Tài kia tôi có biết, là một người thợ khéo ở thôn bên cạnh, rất nhiều nhà xây dựng đều mời y, thế nhưng mà y cũng không chết mà.
- Không chết? Anh nói Chu Gia Tài không chết?
Ánh mắt của Trần Hạo gắt gao nhìn nam tử mặc áo khoác kia.
Áo khoác nam tử yếu ớt nói:
- Tôi mặc dù không phải thổ địa thần chính quy, nhưng tôi cũng có thể xem xét họa phúc trong phạm vi mấy chục dặm, nhà ai có sinh tử, tôi đều có thể dự cảm được, Chu Gia Tài kia vẫn chưa tới lúc chết, làm sao lại chết được.
Sắc mặt của Trần Hạo tái đi, không nói hai lời, nắm lấy nam tử mặc áo khoác liền lên xe.
- A, pháp sư, cậu thả tôi đi, tôi thật không có hại người, tôi cũng chỉ là thích làm lão đại mà thôi, tôi không loạn giết người a.
Nam tử mặc áo khoác sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ.
- Câm miệng cho tôi.
Trần Hạo quát lớn một tiếng, sau đó lái xe nhanh chóng rời đi, một đường phi nhanh, không đến hai mươi phút sau, Trần Hạo liền đi tới chỗ thôn xóm mà Chu Gia Tài ở lại.
Nhưng sau khi đi vào cổng nhà Chu Gia Tài, Trần Hạo im lặng, sắc mặt vô cùng cổ quái.
Cổng nhà Chu Gia Tài, một mảnh yên tĩnh, trong phòng có mấy đạo khí tức rất bình ổn, hiển nhiên đã chìm vào giấc ngủ.
Một nhà này thật không có việc gì, vậy trước đó nhìn thấy chính là thế nào?
Là trước đó gặp phải ảo giác, hay là hiện tại đang bị lâm vào ảo giác?
- Cậu nhìn thấy chưa, đúng là tôi không lừa gạt cậu chứ, Chu Gia Tài này thật sự chưa chết, khẳng định cậu nhầm lẫn rồi.
Nam tử áo khoác yếu ớt nói.
Trần Hạo giữ im lặng.
Sau một lúc lâu, Trần Hạo nhìn về phía nam tử mặc áo khoác nói:
- Vậy Chu Gia Khuê thì sao? Chu Gia Khuê có phải đã chết rồi phải không?
Nam tử mặc áo khoác sững sờ, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
- Hình như y chết rồi, hẳn là vừa mới chết không lâu, thế nhưng Chu Gia Khuê cũng không phải do tôi hại chết, tôi thật không có. . .
- Câm miệng cho tôi.
Trần Hạo quát lớn một câu, để lời nói của nam tử mặc áo khoác đột nhiên ngừng lại, tỏ vẻ oan ức.
Sau đó ánh mắt của Trần Hạo lấp lóe, suy nghĩ lại toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Mình một đường tiến lên, tìm được Chu Gia Khuê, sau đó sau khi bàn bạc, bắt đầu làm nhiệm vụ của ông ta, sau đó phát hiện anh trai của Chu Gia Khuê chết rồi, nhiệm vụ thăng cấp, ban thưởng tăng mạnh lên đến năm năm đạo hạnh, sau đó đi tìm thổ địa thần, kết quả sau khi đánh xong lại phát hiện, anh trai của Chu Gia Khuê không chết, đây chính là một lời nói dối, một âm mưu.
Biến hóa hẳn là bắt đầu từ gia đình này, loại nhiệm vụ năm năm đạo hạnh tăng lên kinh người này, căn bản cũng không giống như là phong cách của hệ thống đại lão, dù sao chỉ là nhiệm vụ phổ thông, lập tức tăng lên lớn như thế, tuyệt đối là gặp phải phiền toái, đáng tiếc lúc ấy mình không nhìn thấu, mơ mơ hồ hồ bị chơi xỏ một lần.
Như vậy, đến cùng trước đó là thật, hay bây giờ là thật, vậy cần làm một thí nghiệm.
Ánh mắt nhìn về phía nhà Chu Gia Tài, sau khi suy nghĩ một lát, Trần Hạo xuống xe, dẫn theo nam tử mặc áo khoác trực tiếp xông vào.
Áo khoác nam tử kinh hãi:
- Cậu muốn làm gì
Trần Hạo lạnh lùng nói:
- Anh là một thổ địa thần, còn sợ việc xông vào nhà dân sao?
Nam tử mặc áo khoác không phản bác được.
- Thành thành thật thật đi theo, không hỏi anh cũng đừng nói chuyện, nếu không diệt anh luôn.
Giọng điệu của Trần Hạo bất thiện.
Trước mắt nếu chưa làm rõ ràng tình huống là như thế nào, Trần Hạo không thể tin tưởng nam tử mặc áo khoác này.