Bị Trần Hạo làm cho giật mình, nam tử mặc áo khoác chùn lại, ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Đi đến cửa nhà có sư tử đá, Trần Hạo gõ cửa một cái.
Không bao lâu sau, trong nhà có ánh đèn sáng lên, sau đó một người ra mở cửa.
Người này là một lão đầu, tóc bạc hơn phân nửa, mặt đầy tang thương, nhưng thân thể vẫn còn cứng rắn, nhìn Trần Hạo, nghi ngờ hỏi:
- Cậu là ai?
Trần Hạo nói:
- Quấy rầy, ngài là Chu Gia Tài sao?
Lão đầu gật đầu nói:
- Đúng rồi.
Trần Hạo nói:
- Ngài khỏe chứ, tôi là đại biểu Chu Gia Khuê lão bá tới.
Nghe được cái tên này, lão nhân nhướng mày, đang muốn nói chuyện.
Trần Hạo liền ngắt lời nói:
- Lão bá, ngài hãy nghe tôi nói hết, Chu Gia Khuê lão bá đêm qua tật bệnh đột phát, đã qua đời rồi.
Biểu lộ của lão đầu biến đổi, kinh ngạc nói:
- Chu Gia Khuê chết rồi? Làm sao lại như vậy?
Trần Hạo nói:
- Hoàn toàn đã chết rồi, nếu lão bá không tin, có thể đi lên trấn trên, xem xét liền biết.
Lão đầu yên lặng.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Lão bá Chu Gia Khuê trước khi chết có một cái khúc mắc, buồn bực mấy chục năm qua đều chưa cởi bỏ được, hiện tại ông qua đời, tôi đại biểu ông ấy hướng ngài xin lỗi, nguyên bản lão bá Chu Gia Khuê chuẩn bị tại ngày giỗ mẹ nói với ngài, đáng tiếc mệnh không do mình, bây giờ chỉ có thể ngờ tôi làm thay, hi vọng ngài có thể thông cảm cho ông, tha thứ sai lầm lúc trước của ông ấy.
Lão đầu tiếp tục im lặng.
Trần Hạo cũng không nóng nảy, cứ lẳng lặng nhìn hắn.
Rốt cục, lão đầu thở dài một tiếng, nhìn Trần Hạo nói:
- Mấy chục năm, đã mấy chục năm rồi, cũng nên tha thứ, nói đến, tôi cũng có chút hối hận, năm đó quá xúc động, chỉ là tôi cho tới bây giờ không có đánh qua cậu ấy, lúc trước vừa động thủ, liền. . .
- Không cần nói nữa, ông là giả.
Trần Hạo đột nhiên chen vào nói, nhìn lão đầu, ngữ khí băng lãnh.
Lão đầu sửng sốt:
- Cậu nói cái gì?
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Tôi nói ông là đồ ngu.
Lão đầu giận dữ:
- Người trẻ tuổi, cậu nói chuyện quá. . .
Thế nhưng ông ta còn chưa dứt lời, Trần Hạo trực tiếp móc ra Hiên Tể Kiếm, hung hăng chém xuống một kiếm.
Hưu một tiếng, thân thể lão đầu một phân thành hai, quỷ dị chính là thân thể không có chút máu nào, sau khi tách ra liền hóa thành hư ảnh tán đi.
Chém xong Chu Gia Tài giả, Trần Hạo quay người lại, gác Hiên Tể Kiếm ở trên cổ nam tử mặc áo khoác, cười lạnh nói:
- Còn muốn tiếp tục không?
Nam tử mặc áo khoác nguyên bản tỏ ra sợ hãi, lập tức biến mất, thay vào đó là một tia nghi hoặc:
- Vì sao cậu khẳng định đây là giả? Tôi cảm thấy cái huyễn cảnh này không có kẽ hở nào, đủ để khiến cậu ở nơi này nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra phương pháp phá giải.
Vì sao? Đương nhiên là ông ta đã lựa chọn tha thứ, nhưng hệ thống đại lão lại không biểu hiện nhiệm vụ hoàn thành.
Đây mẹ nó không phải giả thì là cái gì? Ha ha, ngươi có trâu bò hơn nữa thì thế nào, ngay cả Cửu U Kỳ Lân hệ thống đại lão đều có thể điều khiển đấy!
Trong lòng giễu cợt, nhưng ngoài miệng Trần Hạo lại nói:
- Hẳn là ngươi ở rừng sâu núi thẳm quá lâu rồi? Còn không có kẽ hở gì, trong mắt tôi khắp nơi đều là sơ hở. Nhưng cái này không cần phải nói, tôi chỉ muốn hỏi, hai ta có cái gì oán thù, tại sao lại muốn bẫy tôi như vậy?
Nam tử mặc áo khoác quyến rũ cười một tiếng:
- Cậu không nhớ tôi sao?
Thanh âm biến thành nữ tính, rất quen thuộc, là. . . nữ tử mặc áo bào đen!
Sắc mặt của Trần Hạo trong nháy mắt âm trầm xuống, không nói hai lời đối với nam tử mặc áo khoác chém xuống một kiếm.
Hưu!
Kiếm quang từ trên cổ nam tử mặc áo khoác chợt lóe lên, thật giống như chém vào trong không khí.
Nam tử mặc áo khoác lạnh nhạt mỉm cười:
- Từ bỏ đi, thần thông và đạo hạnh của cậu quả thật không tệ, nhưng so với tôi còn có chút khoảng cách, cậu không làm tôi bị thương được.
Trần Hạo không nói một lời, lần nữa vung kiếm chém, lần này bạo phát pháp cương, nhưng vẫn xuyên thấu qua thân thể của nam tử mặc áo khoác, lông tóc không tổn hao gì.
- Tại sao phải chấp nhất như thế? Tìm kiếm Thủy Tinh Cung cho tôi không tốt hơn sao? Kỳ trân dị bảo bên trong, tôi có thể tặng toàn bộ cho cậu, đủ cho cậu ở thời đại mạt pháp này Nhập Đạo Tiên Thiên, vì sao cậu không đồng ý?
Nam tử mặc áo khoác tiếp tục mở miệng.
Trần Hạo trả lời là một viên lôi cầu.
Tùy ý để điện quang bạo ngược ở trên người lan tràn, giọng điệu của nam tử mặc áo khoác trở nên nghiêm nghị:
- Cậu như thế này làm cho tôi rất khó xử, thời gian của tôi rất quý giá, không thể lãng phí như thế, nhưng mà tôi lại không thể tự tay giết cậu, nếu không tôi với Thủy Tinh Cung chỉ có một tia duyên phận kia liền không còn, thật sự là đau đầu, ghét nhất loại nhân tộc không nghe lời như cậu, nếu như không phải bởi vì Thủy Tinh Cung, tôi nhất định sẽ ăn cậu.
Trần Hạo lấy ra tượng thần đế quân.
Ông!
Tượng thần đế quân vừa ra, cảm giác được dị thường bốn phía, thần uy trong nháy mắt bộc phát, bao phủ tứ phương.
Nam tử mặc áo khoác đang cân nhắc xử trí con cừu non như thế nào lập tức sửng sốt, sau đó con mắt trợn tròn, thét to:
- Đế quân!
Sau đó nó đang muốn làm cái gì đó, nhưng bị thần uy của đế quân đè xuống, lập tức thân ảnh cứng đờ, thật giống như bị trúng Định Thân Thuật, không thể động đậy chút nào.
Trần Hạo lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
Không sợ đạo pháp, không sợ thần thông, nguyên lai quỷ dị sợ tượng thần. Mẹ nhà ngươi, nhìn ngươi còn ầm ĩ phách lối nữa hay không.
Vội vàng cầm tượng thần trong tay, tới gần nam tử mặc áo khoác.
Nam tử mặc áo khoác vừa kinh vừa sợ, một cỗ lực lượng cường đại ngưng tụ, chống đỡ thân thể của nó, tại phía dưới thần uy của đế quân, thế mà bắt đầu chậm rãi động đậy.
Trần Hạo giật nảy mình, mẹ nó thế mà còn có thể động? Chẳng lẽ đế quân đại lão đều không ép được ngươi.
Không được, nếu như thế đều ép không được, vậy ca chỉ có thể tiếp tục cầu hệ thống đại lão cứu mạng, nhưng loại cứu mạng kia phải tiêu hao tuổi thọ, mỗi lần gặp chuyện đều cầu trợ, chút tuổi thọ của mình lại có thể cầu mấy lần?
Liều mạng!
Không chút do dự, Trần Hạo ngưng tụ tất cả pháp lực, toàn bộ gia trì lên trên tượng thần đế quân.
Lập tức, thần uy của tượng đế quân tăng cường lên một đoạn.
Lần này, bên trên tượng thần đế quân, hư ảnh đế quân trước đó vốn tiêu hao lúc ở bên trong động hỏa mạch lần nữa ngưng tụ lại, như ẩn như hiện, phát ra vô lượng thần quang.
Trong mắt của nam tử mặc áo khoác đang giãy dụa hiện lên vẻ hoảng sợ tuyệt vọng, trong miệng tựa hồ muốn nói cái gì đó, lại nói không ra lời, nhìn Trần Hạo lộ ra vẻ vội vàng, ẩn ẩn có ý cầu khẩn.
Trần Hạo thờ ơ.
Mẹ ngươi chứ lừa tôi một lần lại một lần, bây giờ muốn cầu xin tha thứ? Đi đến Địa Ngục cầu xin tha thứ đi!
Hư ảnh của đế quân chậm rãi mở mắt, nhìn về phía nam tử mặc áo khoác.
Cái nhìn này nhìn tới, nam tử mặc áo khoác nhịn không được run lập cập, sau đó nó tựa hồ làm ra quyết định gì đó, sau khi oán độc nhìn chằm chằm Trần Hạo một chút, trên thân toát ra ngọn lửa màu lam.
Ngọn lửa màu xanh lam này nhanh chóng thiêu đốt, rất nhanh tràn ngập ra, từ phía dưới thần uy của đế quân cưỡng ép thẩm thấu ra ngoài, chợt một đạo lam quang từ trong đó chui ra, phá không đi xa, Trần Hạo thấy thế biến sắc, CMN thế rồi mà vẫn có thể chạy.
Nhưng pháp lực đã hao tổn không còn gì, người ta đã chạy mất, Trần Hạo cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Một lát sau, ngọn lửa màu lam mà nam tử mặc áo khoác lưu lại tán đi, lộ ra một vùng bóng đêm tăm tối. Xem xét bốn phía. Trần Hạo liền phát hiện, nào có thôn xóm gì, mình đang đứng ở một bãi đất hoang bên đường, Tiểu Hắc Tiểu Hoàng đều ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.
Bất chấp những thứ khác, Trần Hạo liền vội vàng tiến lên xem xét.
Còn tốt, chỉ là hôn mê, hô hấp còn rất ổn định, Trần Hạo thở dài một hơi.
Nhưng nhìn bóng đêm bốn phía, sắc mặt của Trần Hạo vô cùng khó coi.
Nhiều lần bị lừa như thế, Trần Hạo cảm thấy không thể tha thứ được.
Chỉ vì mình đạt được long cốt, liền cố chấp cho rằng mình là người hữu duyên, vì thế ép buộc không thành thì chuyển qua hãm hại. Mẹ nó bị bệnh tâm thần à!
Ha ha, ngọn lửa vừa rồi kia, hẳn là thủ đoạn chạy trốn, nhưng không đến cuối cùng không dùng, hiển nhiên thủ đoạn này tổn thương rất lớn, hiện tại sợ là trong một thời gian nhất định không có cơ hội dây dưa mình, chờ đấy, chờ lão tử làm nhiệm vụ mạnh lên, để tượng thần đế quân tăng lên tới trạng thái mạnh nhất, liền Quỷ Bà Bà đều không đi tìm, trước đi tìm ngươi, không giết chết ngươi, CMN ta không vào tiên thiên!