Ôm Tiểu Hắc Tiểu Hoàng lên trên xe, Trần Hạo mở ra bản đồ hướng dẫn xem xét nơi mình đang đứng.
Lúc này, Trần Hạo mới phát hiện mình cách tiểu trấn cũng không xa, lập tức khởi động, lái xe chạy tới tiểu trấn.
Đến tiểu trấn, Trần Hạo trực tiếp đi tới nhà Chu Gia Khuê.
Vẫn đang tổ chức tang sự, nhưng tìm đi tìm lại, vẫn không tìm thấy hồn phách của Chu Gia Khuê, cũng không biết có phải là bởi vì nhiệm vụ của mình liên luỵ, đã bị quỷ dị kia làm hại rồi hay không.
Suy nghĩ một lát, Trần Hạo lái xe rời khỏi tiểu trấn, mười mấy phút sau, đi tới thôn xóm đã đi vào hai lần kia, tìm được nhà của Chu Gia Tài.
Trần Hạo ngoài ý muốn phát hiện người một nhà này thật đã chết rồi, cũng đã xây dựng rạp đơn giản cho tang lễ.
Dừng ở bên ngoài ngôi nhà có sư tử đá, ánh mắt dò xét, sau đó Trần Hạo thấy được một cái hồn phách đứng ở ngoài cửa, lộ vẻ mờ mịt, dường như còn chưa thích ứng với thân phận sau khi chết.
Đây ngược lại là chuyện bình thường, là một cái âm hồn mới sinh.
Trần Hạo xuống xe, lặng lẽ đi tới bên cạnh âm hồn, Trần Hạo nói:
- Lão bá, ngài là Chu Gia Tài ư?
Âm hồn quay người nhìn về phía Trần Hạo, có chút vui mừng nói:
- Cậu nhìn thấy tôi sao?
Trần Hạo gật đầu:
- Ngài có phải là Chu Gia Tài hay không?
Âm hồn gật đầu, sau đó mở miệng nói:
- Tiểu lão đệ, cậu có thể nhìn thấy tôi, có thể giúp tôi một chút hay không?
Ding: Quỷ uổng mạng Chu Gia Tài, âm hồn một ngày, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng một tháng đạo hạnh.
Thanh âm của hệ thống vang lên.
Trần Hạo xác định thân phận, cười nói:
- Chu lão bá, ngài nói muốn tôi giúp ngài như thế nào?
Âm hồn vội vàng nói:
- Tôi lặng lẽ cất một khoản tiền cho con, thẻ ngân hàng vẫn luôn bị tôi giấu ở bên trong lỗ rách của tủ quần áo nơi chân giường, nơi đó bị. . .
Không chờ Chu Gia Tài nói xong, Trần Hạo liền hiểu đây là nhiệm vụ gì, trực tiếp ngắt lời nói:
- Chu lão bá, nếu như có gì muốn nói cho người nhà, chuyện này đơn giản, đợi chút nữa tôi có thể để cho người nhà ngài nhìn thấy ngài, có gì có thể nói ở trước mặt, nhưng tôi cũng có một việc, nhất định phải nói cho ngài biết.
Chu Gia Tài ngạc nhiên:
- Nói cho tôi cái gì?
Trần Hạo nói:
- Lão bá, ngài còn ghi hận Chu Gia Khuê không?
Lông mày của Chu Gia Tài hơi động:
- Cậu là người Gia Khuê phái tới xem tôi sao? Ha ha, cũng không cần, y. . .
Trần Hạo lần nữa ngắt lời nói:
- Lão bá, ngài nói sai rồi, tôi đích xác là do lão bá Chu Gia Khuê yêu cầu đến, nhưng ông ấy cũng giống như ngài, đã chết rồi.
Chu Gia Tài mắt trợn tròn:
- Gia Khuê chết rồi, làm sao lại, nó. . .
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Hạo, Chu Gia Tài im lặng, sau một lúc lâu, Trần Hạo liền phát hiện trong mắt của ông có nước mắt thấm ra.
- Ừm, tiểu lão đệ cậu có thể nhìn thấy quỷ, vậy cậu có nhìn thấy Gia Khuê không? Có thể dẫn tôi đi gặp y không?
Chu Gia Tài mong đợi hỏi.
Trần Hạo lắc đầu nói:
- Tôi nguyên lai muốn dẫn ông ấy đến, nhưng mà gặp chuyện ngoài ý muốn, hồn phách của lão bá Chu Gia Khuê không biết kết cuộc ra sao, nhưng Chu lão bá nguyên bản muốn tới xin lỗi, ông ấy đối với chuyện năm đó rất hối hận, cảm thấy mình làm sai , đáng tiếc. . .
Chu Gia Tài rốt cục không nhịn được, ngồi xổm xuống, mặc dù khóc không thành tiếng, nhưng Trần Hạo nhìn thấy nước mắt rơi xuống, hóa thành âm khí tán đi.
Sau một hồi lâu, Chu Gia Tài lẩm bẩm nói:
- Thật ra, tôi đã sớm không còn oán nó, Gia Khuê vì mẹ, cũng bỏ ra rất rất nhiều, chỉ là, chỉ là. . .
Chu Gia Tài nói không ra.
Nhưng nghe nói như thế, trong đầu Trần Hạo đột nhiên vang lên thanh âm của hệ thống.
Ding: Quỷ chết bệnh Chu Gia Khuê, âm hồn hai ngày, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng năm năm đạo hạnh.
Thanh âm ngoài ý muốn để Trần Hạo có chút kinh ngạc.
Đậu xanh, không phải là ban thưởng một tháng đạo hạnh sao? Chẳng lẽ bị nữ tử mặc áo bào đen giày vò như thế, thật đúng là tăng ban thưởng của nhiệm vụ lên rồi?
Không đúng, Chu Gia Khuê hẳn là ở trong tay nữ tử mặc áo bào đen, nhiệm vụ này làm sao còn có thể hoàn thành? Chẳng lẽ y vẫn tồn tại?
Cùng lúc đó, ở một chỗ rừng cây cách xa vài trăm dặm, một đạo lam quang đang bay trên không, đột nhiên kêu thảm một tiếng, rơi xuống đất hiển lộ ra thân ảnh, chính là nữ tử mặc áo bào đen.
Bộ dạng của cô ta rất thống khổ, sau khi vùng vẫy mấy lần, đột nhiên há mồm phun một cái, một quang cầu từ trong miệng bay ra, sau đó mặt nữ tử mặc áo bào đen dữ tợn, khí tức trên thân cũng chập trùng không thôi.
Mà quang cầu bị cô ta phun ra, bay múa giữa không trung, tựa hồ cảm nhận được cái gì, sau đó chậm rãi tán đi, biến mất không còn tăm tích.
- Làm sao có thể, ai có thể từ trong miệng ta đoạt thức ăn!
Nữ tử mặc áo bào đen vừa kinh vừa sợ, lớn tiếng thét lên.
Nhưng quang đoàn tán đi, rừng cây u ám, không ai đáp lại.
Áo bào đen nữ như có điều suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía phương hướng của Trần Hạo, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hay cho một tên tu sĩ nhân tộc, ngươi chờ đấy, cho dù không vào Thủy Tinh Cung được, ta cũng phải giết ngươi, giam cầm sinh hồn của ngươi, ngày đêm tra tấn.
Dứt lời, cô gái áo bào đen quay người lại, hóa thành lam quang, biến mất không thấy đâu nữa.
Sau khi thanh âm hệ thống phát ra, Trần Hạo liền cảm nhận được bên trong đan phủ trống rỗng của mình, tăng lên một cỗ pháp lực không kém.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, thực lực gia tăng là thật sự, chuyện này nói rõ thủ đoạn của hệ thống mạnh hơn nữ tử mặc áo bào đen này nhiều, chỉ cần mình dựa theo yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ, nữ tử mặc áo bào đen gì đó, chỉ sợ là ăn vào cũng phải nôn ra, hồn phi phách tán cũng có thể tụ hợp thành hình đi.
Hệ thống đại lão, tôi muốn ôm đùi ngài cả đời a!
Trong lòng kinh hỉ, Trần Hạo nhìn về phía Chu Gia Tài nói:
- Chu lão bá, ngài cũng đừng thương tâm, tôi đã tính cho Chu Gia Khuê lão bá một quẻ, mặc dù có chút kiếp nạn, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, đoán chừng đầu thai chuyển thế sẽ không thành vấn đề.
Trên mặt Chu Gia Tài có chút vui mừng, sau đó cảm kích nói:
- Đa tạ tiểu. . . đại sư, nếu là như thế, vậy tôi cũng vui vẻ, hi vọng, đời sau chúng tôi có thể trở thành anh em ruột, cả đời này, tôi cũng mắc nợ nó không ít.
Về sau, Trần Hạo tiến vào trong nhà Chu Gia Tài, cũng không nói nhảm, mở linh nhãn cho con cái Chu Gia Tài, sau đó xoay người rời đi.
Lái xe rời đi, cũng không lâu lắm, tin tức nhiệm vụ của Chu Gia Tài đã hoàn thành cũng vang lên, pháp lực lại tăng lên một chút.
Liên tục được ban thưởng từ hai nhiệm vụ, để Trần Hạo vốn đang buồn bực trong lòng thấy vui vẻ lên không ít.
Phúc họa tương y, hiện tại đã được nhận thức.
Tiến vào tiểu trấn, Trần Hạo cũng không tiếp tục tìm âm hồn nữa, mà thuê phòng ở một khách sạn, sau đó ở lại, buông mèo mun và gà ngốc xuống, yên lặng đả tọa khôi phục pháp lực.
Mấy canh giờ sau, trời còn chưa sáng, mèo mun tỉnh lại trước, meo ô một tiếng, quấy rầy Trần Hạo đang tĩnh tọa.
Vội vàng thu liễm pháp lực, Trần Hạo nhìn về phía mèo mun nói:
- Tiểu Hắc, cảm giác thế nào? Có vấn đề gì hay không?
Mèo mun hoạt động thân thể một chút, lắc đầu, sau đó mê mang nhìn về phía Trần Hạo, hiển nhiên đối với việc mình hôn mê có chút không rõ.
Trần Hạo cũng không biết phải nói thế nào, thủ đoạn quỷ dị kia căn bản không có cách dùng những lời bình thường để hình dung.
Nhưng cũng kỳ quái, quỷ dị này thế mà e ngại tượng thần, a, không đúng, phải nói là e ngại tượng thần đế quân mới đúng.
Lúc ấy nó nhìn thấy tượng thần đế quân, bộ dáng hoảng sợ kia, thật giống như đã từng bị tượng thần đế quân giết chết một lần.
Đang lúc suy nghĩ thì gà ngốc cũng tỉnh, đầu tiên nó mở to mắt, mờ mịt nhìn quanh, sau đó nhớ tới cái gì, lập tức nhảy dựng lên, tức giận nói:
- CMN, đánh lén ông mày!