Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 405 - Chương 406: Quỷ Vực Thần Kỳ

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 406: Quỷ Vực Thần Kỳ

- Tiểu Hoàng, mày không sao chứ!

Trần Hạo vui vẻ hỏi.

Gà ngốc giang cánh ra, nhảy hai lần, tự nhiên nói:

- Ông mày làm gì có chuyện gì.

Trần Hạo đang muốn mở miệng, sau đó biểu lộ trở nên cứng đờ.

Mẹ nó, con gà chết tiệt này nói cái gì? Mày là ông của ai?!

Gà ngốc cũng kịp phản ứng lại, vội vàng nằm xuống, ra vẻ rất suy yếu, cần được yêu mến, không thể đánh mắng.

Trần Hạo chán nản.

Mày tiếp tục giả vờ đi, từ khi học xong Càn Khôn Định Thân Pháp, mày liền hoàn toàn bước lên con đường hèn mọn, thật đúng như A Mịch La đã nói, trở thành một con gà xảo quyệt.

Nhưng Trần Hạo cũng không nói gì gà ngốc.

Dù sao lần này quá quỷ dị, hai bọn nó không có việc gì đã là chuyện may mắn thật lớn, những việc khác, đều là việc nhỏ không đáng kể.

Quan sát hồi lâu, Trần Hạo xác định hai con vật thật sự không có vấn đề gì, rốt cục triệt để yên lòng.

Về sau đơn giản nghỉ dưỡng sức một chút thì trời đã sáng.

Trần Hạo trả phòng, lái xe mang theo mèo mun và gà ngốc rời đi.

Cùng nữ tử mặc áo bào đen quỷ dị kia kết thù kết oán, có thể còn phiền phức hơn cả Quỷ Bà Bà và Hoàng Tiên Nãi, quỷ dị này tâm tư khó đoán, không trêu chọc đã bẫy mình như thế, hiện tại kết xuống đại thù, sợ là mình không tìm nó, sau khi nó khôi phục cũng sẽ đến tìm mình.

Cho nên mạnh mẽ hơn là chuyện cần phải làm.

Một đường lái xe rời đi, Trần Hạo tập trung vào một tòa thành thị gần đó nhất.

Phải mạnh lên, vậy cần phải có càng nhiều quỷ để kích phát nhiệm vụ.

Nơi nhân khẩu tụ tập nhiều như thành thị như thế này thì không thể thích hợp hơn rồi.

Lái xe đi vào thành thị, sắc trời đột nhiên trở nên âm u xuống, nhìn như là sắp mưa.

Trần Hạo dựa theo phương cách cũ, bắt đầu đi dạo bốn phía.

Thành thị tên là Ung Ninh, là một thành phố bậc trung, dân cư rất đông, phát triển cũng không tệ, Trần Hạo một đường quan sát, phát hiện bên trong thành thị có không ít nơi âm khí hội tụ.

Ghi lại từng chỗ, chuẩn bị đợi buổi tối tới xem xét.

Đang lái xe, đột nhiên Trần Hạo sững sờ, ánh mắt nhìn về lối đi phía trước, xe cũng ngừng lại.

Chỗ ánh mắt chiếu tới, nguyên bản bên trong đường đi phổ thông lại có một cỗ âm khí cường đại đang ẩn núp, âm khí này rất khổng lồ, cấu tạo thành một chỗ Quỷ Vực.

Để Trần Hạo ngạc nhiên chính là, cái Quỷ Vực này thế mà ban ngày đều có thể hiển hóa, tựa hồ không bị ánh nắng ảnh hưởng.

Chuyện này nói đến cũng không thần kỳ, quỷ vật có đủ loại, Trần Hạo từ bên trong tàng thư của Bạch Hạc Quan liền thấy ghi chép, có quỷ vật có được cơ duyên xảo hợp, liền có thể tồn tại vào lúc ban ngày, vô cùng thần kỳ.

Nhưng tu hành lâu như vậy, Trần Hạo cũng là lần thứ nhất nhìn thấy.

Quan sát một lát, Trần Hạo dừng xe tại một chỗ đất trống, sau đó mang theo mèo mun và gà ngốc đi tới.

Đi vào một chỗ rẽ trên đường, Trần Hạo liền thấy một cửa hàng.

Quỷ Vực do âm khí huyễn hóa, ngay tại bên trong cửa hàng này.

Mà trong cửa hàng này, bán chính là các loại hàng mỹ nghệ.

Ở cửa hàng mỹ nghệ có hai nhân viên nữ, người ở bên ngoài nhìn thấy đều rất bình thường, nhưng Trần Hạo ngay lập tức liền nhìn ra, hai cô nhân viên này đều là quỷ, hơn nữa còn là lão quỷ đã tồn tại trong thời gian dài.

Đậu phộng, đây mẹ nó không chỉ là ban ngày hiển hóa, hơn nữa còn mở của hàng ở thành thị, mà quỷ vật lại làm nhân viên cửa hàng, các ngươi rất phách lối a, cũng không sợ dẫn tới sự chú ý của Đạo Môn?

Trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Trần Hạo không nói hai lời, đi vào trong cửa hàng.

Một cô gái đang nhàm chán chơi điện thoại, cảm giác được có người đi đến, vội vàng để điện thoại di động xuống, lộ ra một nụ cười:

- Hoan nghênh đến. . . ặc!

Lời còn chưa nói xong, cô gái nhìn Trần Hạo và mèo mun gà ngốc, biểu lộ liền cứng đờ, nụ cười cũng trở nên cảnh giác.

Trần Hạo lại mặc kệ, đi đến trước những kệ hàng kia, dò xét từng mặt hàng mỹ nghệ.

Ah, có chút ngạc nhiên, đồ vật bên trên kệ hàng toàn bộ đều là đồ khắc gỗ, khắc đá hoặc là những đồ chơi nhỏ chế tác thủ công.

Mỗi một thứ nhìn đều rất xinh đẹp, nói là hàng mỹ nghệ, không bằng nói là tác phẩm nghệ thuật thì hợp hơn.

Nhìn giá cả niêm yết, thấp nhất mấy trăm, cao nhất có mấy vạn.

Chậc chậc, xem ra quỷ trong Quỷ Vực này rất có tay nghề a.

Đang quan sát, vẻ mặt của Trần Hạo hơi động, quay người nhìn lại, liền thấy một cô gái trẻ tuổi thân hình xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt mỹ, người mặc váy dài cổ trang đỏ chót từ phía sau cửa hàng đi ra.

Nữ tử này có nụ cười quyến rũ, đi lại cũng có một cỗ ý vận tỏa ra, nhưng trên thân lại tiềm ẩn một cỗ sức mạnh cực kỳ đáng sợ, tại bên trong cảm giác, cũng không kém hơn so với Hoàng Tiên Nãi hay Quỷ Bà Bà, khiến cho Trần Hạo âm thầm kinh hãi.

Ta nói làm sao lại dám trắng trợn ở nhân gian hiển hóa như thế, nguyên lai là có thực lực chống đỡ.

Trần Hạo vội vàng lộ ra một nụ cười, chắp tay thi lễ:

- Đạo Môn mạt học, Tam Thủy Quan Trần Hạo, hữu lễ.

Nữ tử mặc váy đỏ hé miệng cười một tiếng:

- Tôi còn tưởng rằng là mấy lão gia hỏa Đạo Môn kia nhàn rỗi không có chuyện gì tới gây sự, nguyên lai là một tiểu soái ca, ồ, tuổi còn trẻ mà đạo hạnh lại không yếu, thiên phú của tiểu đạo hữu xuất chúng.

Trần Hạo khiêm tốn nói:

- Tiền bối quá khen.

Nữ tử mặc váy đỏ cười nói:

- Tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, bản tướng quân sẽ không cố ý khen cậu.

- Tướng quân?

Trần Hạo sững sờ.

Váy đỏ nữ tử phát hiện ra Trần Hạo lộ ra dị sắc, ý tứ sâu xa hỏi:

- Làm sao? Cậu chạy tới nơi này của tôi, ngay cả tôi là ai cậu cũng không biết sao?

Trần Hạo cười khan nói:

- Là tôi hành đạo đi tới nơi này, phát hiện chỗ này dị thường, ban ngày có thể hiển hóa, âm khí thuần khiết, hiển nhiên đây là người trong đồng đạo, tôi liền đến bái phỏng một chút, giờ nhìn thấy tiền bối, hết sức vinh hạnh, đây là lễ vật nho nhỏ, không thành kính ý.

Nói xong, Trần Hạo móc ra một thanh linh hương, dâng tặng lên.

Nữ tử mặc váy đỏ ban đầu vẻ mặt không tỏ vẻ gì, sau khi nhìn thấy linh hương, con mắt lập tức sáng lên, tiến lên tiếp nhận, dò xét một chút, lập tức mặt mày hớn hở, ánh mắt nhìn Trần Hạo cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

- Tiểu đạo hữu không tệ, xuất thủ rất hào phóng, đáng yêu hơn những lão mũi trâu ở Đạo Môn kia nhiều.

Miệng thì nói, nữ tử mặc váy đỏ cũng không khách khí thu tay lại, linh hương bị cô ta thu vào. Sau đó nhìn Trần Hạo tiếp tục nói:

- Tôi cũng không lấy không đồ vật của cậu, nói đi, có gì cần tôi hỗ trợ, chỉ cần không trái với quy định không thể tùy ý loạn giết người vô tội của những lão mũi trâu ở Đạo Môn kia, chuyện bình thường, tôi đều có thể giúp cậu.

Trần Hạo cười hắc hắc, nói:

- Tiền bối sáng tạo Quỷ Vực, che chở không ít quỷ vật đi?

Nữ tử váy đỏ nói:

- Đúng, có không ít, đều là người cơ khổ không nơi nương tựa, thân thế đáng thương, làm sao? Cậu có ý nghĩ gì sao?

Trần Hạo vội vàng nói:

- Tiền bối, ngài che chở quỷ vật là hảo tâm, vãn bối bội phục, nhưng vãn bối cảm thấy thiên đạo luân hồi mới là kết cục nên có của sinh linh, cứ như vậy lẻ loi trơ trọi sinh tồn ở trên đời, quá đáng thương, dù sao quỷ vật bình thường cũng không có thực lực cường đại như tiền bối, tương lai có thể chứng Quỷ Tiên đạo quả.

Nữ tử mặc váy đỏ giống như cười mà không phải cười nhìn Trần Hạo:

- Cậu đến cùng muốn nói cái gì?

Trần Hạo nói:

- Vãn bối hi vọng mở một cửa hàng trong Quỷ Vực kia của tiền bối, trợ giúp những oan hồn vô tội kia tiêu trừ chấp niệm trước khi chết, luân hồi chuyển thế.

Mắt của nữ tử mặc váy đỏ sáng lên.

Tiêu trừ chấp niệm trước khi chết, luân hồi chuyển thế?

Đây cũng không phải việc mà người tu hành bình thường có thể làm được, cho dù là cô ta, cũng chỉ có thể che chở, đối mặt với khốn cảnh của đám quỷ vật cũng bất lực.

Đạo Môn tiểu tử này, thế mà có thể làm được loại chuyện này, có chút thú vị.

Nhìn Trần Hạo một hồi lâu thật sâu, lại liếc qua mèo mun và gà ngốc, nữ tử mặc váy đỏ cười nói:

- Được, đi theo tôi.

Trần Hạo lúc này thi lễ:

- Đa tạ tiền bối thành toàn.

Đi theo nữ tử mặc váy đỏ tới cửa hàng phía trước, kéo ra một cái rèm, trước mắt lập tức xuất hiện cảnh tượng không hề khác biệt.

Chỗ ánh mắt chiếu tới là một con đường, chỉ là con đường này không giống với bên ngoài, là loại đường đi rất cổ đại cũ kỹ kia.

Hai bên đường phố cửa hàng san sát, mỗi một nhà nhìn đều đang bận rộn. Đường đi có đông đảo quỷ hồn lui tới, cảm giác không có một ngàn cũng có mấy trăm.

Mà những quỷ hồn này cũng không giống nhau, có âm hồn phổ thông, cũng có hung hồn lệ quỷ, càng có một vài quỷ hồn có cảm giác rất cổ quái, khiến cho người ta nhìn không thấu.

Trần Hạo nhìn tới trợn mắt hốc mồm, có chút khó tin.

Nơi hắn đến cũng không ít, nhưng còn chưa bao giờ gặp qua nơi mà các loại quỷ hồn sống chung hòa bình như thế này, tựa như một xã hội thu nhỏ.

Cho dù là Quỷ Vực nhìn thấy trước đây, đó cũng là một đoàn rối loạn, cùng với loại chính quy trật tự trước mắt này hoàn toàn không cách nào so sánh được.

Liền mèo mun và gà ngốc đều có chút kinh ngạc. Nhưng linh trí hiện tại của hai chúng nó cũng không thấp, nếu Trần Hạo không ra lệnh, bọn nó sẽ không dễ dàng động thủ.

Tiến vào đường đi, nữ tử mặc váy đỏ liền cười nói:

- Hoan nghênh đi vào Linh Huyễn Phố.

Trần Hạo không nhịn được hỏi:

- Tiền bối, đây quả thật là Quỷ Vực?

Nữ tử mặc váy đỏ cười nói:

- Nói đúng cũng không phải, nói không đúng cũng không phải, chỗ này là một chỗ đã mất đi thành hoàng pháp vực, tôi ngoài ý muốn đạt được, sau đó tiến hành cải tạo, liền biến thành như bây giờ, Linh Huyễn Phố này nói đến thì Đạo Môn hẳn là biết, xem như một trong mấy cứ điểm của quỷ tu nhất mạch của chúng tôi, cậu thật sự không biết?

Trần Hạo cười khan nói:

- Không dối gạt tiền bối, tôi đúng là thực sự không biết, bởi vì tôi không phải đệ tử của Đạo gia tông môn, là một tán tu.

Tán tu?

Ánh mắt của nữ tử mặc váy đỏ khẽ nhúc nhích, nhìn Trần Hạo sau đó khóe miệng chậm rãi nhếc lên vẻ nụ cười:

- Tán tu tốt, so với những tên đệ tử Đạo Môn cổ hủ kia, tự cho là chính thống, tử thủ truyền thừa không thay đổi, kết quả càng ngày càng xuống dốc hơn. À, cậu muốn tại nơi này mở cửa hàng, đi theo tôi.

Mang theo Trần Hạo đi tới chỗ rẽ ở góc đường, nữ tử mặc váy đỏ tiến vào trong một cửa hàng nhìn khá rộng rãi, trực tiếp mở miệng nói:

- Lão Kim, ra đây.

- Lương Tướng quân.

Một nam tử vóc người khôi ngô, cao lớn thô kệch, quả thực là cường tráng như trâu, nhưng trên thân lại mặc một bộ áo dài thư sinh đi ra. Nhìn thấy nữ tử mặc váy đỏ, tráng hán chững chạc đàng hoàng chắp tay chào hỏi, nhìn phá lệ khó chịu.

Nữ tử mặc váy đỏ cũng không quan tâm, cười nói:

- Thế nào, đọc thuộc Tam Tự Kinh chưa?

Tráng hán tỏ vẻ xấu hổ nói:

- Chưa đọc thuộc.

Váy đỏ nữ tử nói:

- Tôi đã sớm nói, cậu như thế là không được đâu, trời sinh là một mãnh tướng tài năng, làm sao có thể làm ra vẻ nho nhã, đều đã qua bao nhiêu năm, cậu nhìn cậu một bản sách vỡ lòng đơn giản nhất đều không có cách nào đọc thuộc lòng.

Tráng hán càng lộ vẻ xấu hổ, không phản bác được.

Váy đỏ nữ tử cười nói:

- Nhưng vận khí của cậu cũng không tệ, tôi mang đến một vị kỳ nhân, nói không chừng có thể giúp cậu, về sau cửa hàng này liền giao cho hắn, nếu cậu có gì không cam tâm, có lẽ hắn có thể giúp cậu.

Ánh mắt của tráng hán sáng lên, chờ mong nhìn về phía Trần Hạo đi theo sau nữ tử mặc váy đỏ.

Trần Hạo im lặng.

Đây mẹ nó không chỉ cấp cho cửa hàng, còn hỗ trợ giới thiệu mối làm ăn sao, lão nữ quỷ này tốt như vậy?

Nhưng mà nữ tử mặc váy đỏ đều đã nói rồi, Trần Hạo cũng không thể từ chối, không chừng còn là một nhiệm vụ tốt nữa.

Trên mặt lộ ra một nụ cười, Trần Hạo nói:

- Vị huynh đài này có chấp niệm gì sao?

Thấy Trần Hạo hỏi, tráng hán vội vàng nói:

- Tôi muốn đọc sách, tôi muốn thi tú tài.

Ding: Quỷ đột tử Kim Mộng Quan, âm linh một trăm ba mươi năm, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng mười năm đạo hạnh.

Bình Luận (0)
Comment