Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 406 - Chương 407: Thuật Nghiệp Hữu Chuyên Công

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 407: Thuật Nghiệp Hữu Chuyên Công

Đột tử? Còn muốn thi tú tài?

Trần Hạo cảm giác được hệ thống phát ra nhiệm vụ, im lặng nhìn tráng hán.

Như là lời nói của nữ tử mặc váy đỏ, tráng hán này chính là một mãnh tướng trời sinh, cho dù là đặt vào thời hiện đại, cũng nên đi tới quân doanh làm lính, thi tú tài cái gì, con hàng này sẽ không phải là thức đêm đọc sách mới đột tử đấy chứ.

- Khụ khụ, ý nghĩ muốn đọc sách không tệ, biển học không bờ, biết nhiều chữ, đọc nhiều sách, có thể hiểu được rất nhiều đạo lý, nhưng chuyện thi tú tài này không dễ làm, đầu năm nay không còn chuyện tú tài nữa.

Trần Hạo gượng cười nói.

Tráng hán Kim Mộng Quan vội vàng nói:

- Chuyện thi tú tài cũng không cần nóng nảy, tôi hiện tại chủ yếu là đọc sách không nhớ được, học hơn một trăm năm, Tam Tự Kinh tôi còn không thuộc nổi.

Trần Hạo:

- . . .

Ánh mắt nhìn về phía nữ tử mặc váy đỏ, biểu lộ của Trần Hạo có chút lạ.

Mẹ nó đây là đang đùa tôi đi, một bản Tam Tự Kinh có bao nhiêu chữ, sách vỡ lòng dạy ở trường tiểu học đó, đứa trẻ có ngu mấy đi nữa cố gắng một chút cũng có thể thuộc lòng, con hàng này dùng hơn một trăm năm, kết quả một bản Tam Tự Kinh đều không học được, ha ha, liền đầu óc loại này, còn muốn thi tú tài, tôi tú vào mặt mấy người bây giờ.

Nữ tử mặc váy đỏ hé miệng cười một tiếng:

- Đây chính là nguyện vọng của cha mẹ lão Kim, y vì thế chết cũng không từ bỏ cố gắng, tiểu đạo hữu, nếu như cậu có thể giúp y hoàn thành nguyện vọng này, vậy cái cửa hàng này tôi liền không thu tiền thuê mặt bằng của cậu nữa.

Trần Hạo dở khóc dở cười, cô còn muốn thu tiền thuê mặt bằng, ha ha, linh hương tốn không a, lòng cũng quá tham đi.

Cô tự xưng là tướng quân, còn là lão quỷ, nói cách khác chính là cổ đại tướng quân sao, đều nói cổ đại tướng quân tham lam, đối với binh sĩ còn cắt xén, còn ăn bớt tiền trợ cấp, ừm, có thêm kiến thức rồi.

- Tôi hết sức thử một chút đi.

Trần Hạo không muốn phản bác, dù sao cái Linh Huyễn Phố này thật sự quá thú vị, gặp được quỷ hồn thứ nhất chính là nhiệm vụ mười năm, nếu như là đến nhiều thêm mấy con, không chừng chỉ tiêu trăm năm đạo hạnh liền có thể hoàn thành ngay ở nơi này.

Nữ tử mặc váy đỏ cười nói:

- Vậy bản tướng quân không quấy rầy nữa, tiểu đạo hữu tự tiện.

Nói xong nó thản nhiên quay người rời đi.

Chờ nữ tử mặc váy đỏ rời đi, Trần Hạo nhìn về phía Kim Mộng Quan nói:

- Huynh đệ, à tôi gọi anh là Lão Kim đi, không có vấn đề gì chứ?

Kim Mộng Quan vội vàng nói:

- Có thể, người quen biết đều gọi tôi như vậy.

Trần Hạo nói:

- Lão Kim, anh muốn thi tú tài, là bởi vì cha mẹ?

Kim Mộng Quan gật đầu, trên mặt lộ ra một vòng hồi ức, ngữ khí có chút thương cảm nói:

- Nói đến, cũng là một chuyện xấu trong gia môn, xấu hổ mở miệng.

Nói xong, Kim Mộng Quan liền đem chuyện xưa của mình nói qua một lần.

Lúc còn nhỏ, Kim Mộng Quan sinh ra ở một đại tộc ở nông thôn, vốn bọn y chỉ là một gia đình bình thường, trải qua tháng ngày sống giản dị thoải mái.

Nhưng từ đời của cha Kim Mộng Quan kia bắt đầu thay đổi, cha Kim Mộng Quan có ba anh chị em, y là con cả, nguyên bản tình cảm của anh chị em rất tốt, một nhà mỹ mãn. Nhưng hết thảy từ sau khi người em thứ hai hiện ra thiên phú đọc sách bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Cũng không biết là do tiếp nhận giáo dục hay là do nhân phẩm có vấn đề, người em thứ hai sau khi đọc sách có thành tựu bắt đầu không thèm quan tâm tới anh mình nữa, ngẫu nhiên một câu không biết là cố ý nói xấu, bọn họ không phải là người cùng một giai cấp, anh trai cả một đời đều là dân quê. Câu nói này khiến trái tim của cha Kim Mộng Quan bị tổn thương.

Không chỉ như thế, liền cả em gái cũng bắt đầu nịnh bợ người anh thứ hai, tận lực cô lập anh cả. Tình huống như vậy để trái tim của cha Kim Mộng Quan băng giá, đồng thời thề, liền xem như đập nồi bán sắt, cũng muốn bồi dưỡng một đứa con có thể đọc sách, để con mình thi đậu tú tài. Bởi vì người em trai của y kia mặc dù đọc sách thông minh, lại dừng bước trước tú tài, chỉ có thân phận đồng sinh.

Cho nên liền có cái tên Kim Mộng Quan này.

Nhưng cha của Kim Mộng Quan hoàn toàn không nghĩ tới, y đã ngu dốt trong việc đọc sách, sinh con trai ra còn đần hơn cả y, đều là cao lớn thô kệch, làm việc nhà nông là một người giỏi giang, thậm chí võ nghệ của giáo sư trong thôn cũng luyện được uy thế hừng hực, rất không tệ. Nhưng duy chỉ có, đọc sách là đọc không vào.

Như thế thì cũng thôi đi, nhiều lắm là không so được với những người khác, không đọc sách thì cũng không chết đói được.

Nhưng cha của Kim Mộng Quan lại không nghĩ thế, người em trai đè ép y cả nửa đời mặc dù dừng bước trước tú tài, nhưng đứa con trai mà y sinh ra, tuổi còn trẻ liền đã thi đậu tú tài, thậm chí người em trai này biết hành vi y bồi dưỡng con, còn đối với người trong thôn nói mỉa mai, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, không phải loại kia cũng đừng mơ mộng.

Ai không biết mâu thuẫn của hai anh em nhà họ Kim, lời này rõ ràng chính là nhằm vào người anh cả nhà họ Kim.

Kết quả, sau khi nghe nói như vậy cha của lão Kim bị tức tới nỗi nôn ra máu, không sống qua hôm đó.

Lúc ấy Kim Mộng Quan đang lúc khí huyết phương cương đi tới nhà chú chất vấn, thế nhưng bởi vì con trai của chú có tú tài công danh, kèm theo các loại chỗ tốt khiến cho đám Kim gia tộc lão toàn bộ đứng ở bên nhà chú y, ép Kim Mộng Quan giận không thể nguôi, lại không thể làm gì, chỉ có thể bi phẫn đầy cõi lòng từ bỏ việc luyện võ, một lòng một dạ đọc sách, muốn kiếm một cái công danh, rửa sạch sỉ nhục.

Đáng tiếc thời đại kia rất rối loạn, Kim Mộng Quan không đọc sách được bao lâu, khu vực chỗ bọn họ ở liền bị một đám lưu tặc để mắt tới, tại một lần trời tối người yên phát khởi công kích.

Thôn trang phổ thông như thế nào có thể chống cự lưu tặc giống như lũ kiến, toàn bộ thôn lâm vào bên trong máu lửa.

Nói đến chỗ này, Kim Mộng Quan thở dài nói:

- Sau khi chết chấp niệm của tôi chính là vì cha mẹ tranh một hơi, cho nên không luân hồi, chấp nhất đọc sách, thế nhưng mà vô luận tôi cố gắng như thế nào, cũng đọc không vào nổi, thật giống như tôi trời sinh thiếu khuyết một cái gân để đọc sách, đại sư, cậu nói tôi nên làm gì bây giờ?

Nghe xong chuyện cũ của Kim Mộng Quan, Trần Hạo cũng im lặng.

Chấp niệm này là bắt nguồn từ thân nhân, khó trách xấu hổ mở miệng.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Trần Hạo cũng không dám nói đây là người chú của Kim Mộng Quan sai, thời cổ đại, người đọc sách chính là một vòng tròn quái dị, đặc biệt là triều đại Minh Thanh, kẻ sĩ đối với thương nhân bần nông, đó là thật sự xem thường, thật giống như sau khi có công danh, mình lập tức liền trở thành người trên người, loại tâm tính này, cơ hồ tồn tại bên trong tư duy của mỗi một người đọc sách. Chú của Kim Mộng Quan chịu ảnh hưởng cũng không kỳ quái.

Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, đều chỉ là râu ria, hiện tại mấu chốt nhất chính là chấp niệm của Kim Mộng Quan là đọc sách, là công danh.

Công danh còn dễ nói, có thể nghĩ biện pháp, làm một bộ chương trình giúp y.

Nhưng đọc sách thì không được, làm như thế nào đây? Tự Trần Hạo cũng không nói là giỏi giang gì, chí ít cũng không phải là người thích đọc sách, nếu không cũng không chỉ là đỗ một trường đại học phổ thông mà thôi, căn bản là không có tư cách đến giúp người ta học tập a.

Đặc biệt là Kim Mộng Quan này, đọc một trăm ba mươi năm, một bản Tam Tự Kinh đều không thuộc nổi.

Hệ thống đại lão, ngươi xác định nhiệm vụ này chỉ có giá trị mười năm đạo hạnh?

Nhìn ánh mắt mong đợi của Kim Mộng Quan, Trần Hạo suy nghĩ một lát, rồi nói:

- Liên quan tới chuyện đọc sách, tôi cũng không biết giúp anh như thế nào, dù sao tôi đối với học tập cũng không có biện pháp gì tốt.

Ánh mắt của Kim Mộng Quan ảm đạm xuống, nhưng cũng không thất vọng, dù sao chính y cũng hiểu rõ, hơn một trăm năm rồi, một bản Tam Tự Kinh đều không thuộc nổi, mình đoán chừng thật sự không phải là cái loại ham học kia.

- Nhưng tôi có thể giới thiệu cho anh một chỗ, anh qua bên kia tiếp nhận giáo dục, có lẽ có thể giúp anh một chút.

Trần Hạo tiếp tục nói.

Ánh mắt của Kim Mộng Quan sáng lên, kích động hỏi:

- Đại sư, đi nơi nào?

Trần Hạo nói:

- Vu Sơn, Tam Thủy Quan, tôi viết cho anh một lá thư, anh cầm đi, đến lúc đó tự có người sắp xếp cho anh.

Bình Luận (0)
Comment