Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 408 - Chương 409: Tiểu Quỷ Trúng Độc

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 409: Tiểu Quỷ Trúng Độc

Nghe được lão quỷ nói, trong lòng Chu Đồng căng thẳng, nhìn laptop, trong lúc nhất thời cũng không dám động.

Lão quỷ hừ lạnh nói:

- Làm sao? Con không phải rất tin tưởng cô sao? Mở ra nhìn đi, xem rốt cục là ai lừa con.

Chu Đồng kinh ngạc một lát, rốt cục mở laptop ra.

Không bao lâu, máy tính khởi động, sau đó Chu Đồng dựa theo mật mã mà lão quỷ đã chỉ điểm, quả nhiên có thể đi vào.

Chuyện này khiến trái tim của Chu Đồng nhảy một cái, sắc mặt có chút khó coi, mở file ra, quả nhiên thấy được hai file kia, bên trong có một cái tên là làm tóc.

Làm tóc, Chu Đồng rất quen thuộc, trước kia cùng vợ gọi điện thoại, thật nhiều lần đều đang làm tóc, mỗi lần đều cười để cô chậm rãi làm, làm cho đẹp một chút.

Nhưng bây giờ nhìn thấy mấy chữ này, tâm y lập tức liền lạnh xuống.

Tiếp tục gõ mật mã vào, lại đúng rồi, sau đó file kia mở ra, Chu Đồng liền thấy bên trong có mấy chục cái video.

Trong vài video, hắn đều có thể nhìn thấy một thân ảnh trần trụi quen thuộc, đúng là vợ hắn Phương Nhã.

Nhìn thấy cái này, Chu Đồng triệt để ngơ ngẩn, hinh hãi, run rẩy.

Lão quỷ lại thờ ơ, y thế nhưng là nhìn thấy người thực việc thực, đó mới gọi là tức giận chứ.

- Mở ra cái thứ ba, đây là người mà cô gái kia yêu nhất, con không ở nhà, cô ta thường xuyên mở ra xem.

Lão quỷ tiếp tục nói.

Chu Đồng phục hồi lại tinh thần, sắc mặt xanh xám, không nói một lời mở ra cái video thứ ba.

Video vừa mở ra, chính là lắc lư ghi hình, còn có các loại vui cười.

Nghe rất quen thuộc, sau đó Chu Đồng liền thấy quen thuộc hơn.

Ngoại trừ Phương Nhã vợ mình, trong màn ảnh xuất hiện một nam nhân, y cũng quen biết, đúng là bạn thân Tống Hà của y.

Mẹ nó chứ, cái này không chỉ là bị cắm sừng, hơn nữa còn bị bạn tốt nhất chơi rồi!

Nghĩ đến người bạn thân kia thường xuyên cầm rượu ngon tới an ủi, cổ vũ công việc của y các thứ, ha ha, bây giờ thấy cái này, đây là cổ vũ sao? Đây là đẩy hắn ra a, sợ là thật nhiều lần mình bị chuốc say, đều có chuyện không thể miêu tả xảy ra.

Con mắt của Chu Đồng chậm rãi trở nên đỏ, ẩn ẩn có thể nghe được tiếng nghiến răng.

Rất nhanh, hình ảnh trong video liền khó coi, cái này còn không nói, đối thoại giữa hai người càng là kích thích đến phát nổ, câu câu đều đâm thẳng vào trái tim Chu Đồng.

Cái gì của chồng em ngắn nhỏ bất lực, vẫn là anh lợi hại, thật sâu.

Cái gì mà đồ xấu xa, thế mà biết chỗ mẫn cảm của em.

Cái gì anh còn chưa bắn, a a a, em chết đây.

Đặc biệt là một loại trạng thái mông lung nào đó của vợ mình, càng là nói thẳng chưa hề hưởng thụ qua loại cảm giác bay ở đám mây này ở nơi y, rất muốn gả cho anh, vĩnh viễn bị anh dày vò các kiểu.

Kiểu như thế này, quả thực so với Chu Đồng trước kia xem qua video của quốc đảo nào đó còn kích thích hơn.

Nhìn thấy cái này, Chu Đồng đã lửa giận công tâm, không nói hai lời, trực tiếp một quyền đánh trúng màn hình laptop, đánh nát màn hình, làm tay mình bị thương, máu chảy ròng ròng.

Sau đó y quay người liền hướng phía bên ngoài đi.

Lão quỷ quát lớn:

- Con muốn đi làm gì?

Chu Đồng tức giận nói:

- Con muốn tìm cô ta, con muốn hỏi. . .

- Ngươi còn hỏi cái mẹ gì nữa, chuyện đã xảy ra như vậy, con còn hỏi, CMN con là thằng ngu sao?

Lão quỷ giận dữ mắng mỏ.

Chu Đồng bất động, nhưng cũng không nói.

Lão quỷ tiếp tục nói:

- Được rồi, cha đã chết rồi, cũng không quản được, nói cái gì con cũng không nghe, nhưng con phải nhớ kỹ, cha có một đứa con gái, một đứa con trai, con là con trai độc nhất của cha, đứa con trai mà cha coi trọng nhất, chị con năm đó ta không đối xử tốt với nó, từ khi chuyển đến nơi khác, mấy năm đều không trở lại, cha cũng mặc kệ nó, con gái gả ra ngoài như là nước đã hắt đi, cô hiếu hay bất hiếu với cha mà nói cũng không quan trọng, dù sao sinh con đều là của nhà khác. Nhưng con là con trai cha, nếu con xúc động, đến lúc đó sẽ có hậu quả gì, bị ngồi tù, hay bị xử bắn? Vậy nhà lão Chu ta liền sẽ bị tuyệt hậu. Để cho Chu gia tại thế hệ này của con tuyệt hậu, cha có mặt mũi nào gặp tổ tông, con làm như vậy chính là đại bất hiếu, ta làm quỷ đều không bình yên, lúc con chết ta sẽ đánh cho hồn phi phách tán, miễn cho con tại trước mặt tổ tông mất mặt.

Chu Đồng nhìn về phía lão quỷ, trong mắt nước mắt im ắng chảy xuống:

- Cha, cha nói đây là vì sao? Chẳng lẽ con đối với cô ấy không tốt? Con theo đuổi cô ấy bảy năm, vì cô ấy bỏ ra nhiều như vậy, con liều mạng làm việc như vậy là vì sao? Còn không phải là vì cho cô ấy sinh hoạt tốt hơn sao, vì sao cô lại biến thành như thế này?

Lão quỷ cười lạnh:

- Làm sao? Đối xử với cô ta tốt, cô ta liền nên đối xử với con tốt, vậy Võ Đại Lang đối xử với Phan Kim Liên càng tốt hơn con, kết quả như thế nào đây? Thằng con ngốc, trên đời này có rất nhiều con gái, một đứa con gái như vậy, không cần là được, lại đi tìm một người mới, tìm một người biết nóng biết lạnh, chân chính đối tốt với con, sinh mấy đứa bé, để Chu gia truyền thừa tiếp, con làm như thế, ta mới chết nhắm mắt được.

Chu Đồng yên lặng thút thít.

Sau một lúc lâu, Chu Đồng lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số gọi.

Đầu bên kia rất nhanh kết nối, sau đó một giọng nữ ngọt ngào vang lên:

- A, anh yêu, nhớ em hả?

Giọng điệu của Chu Đồng hờ hững nói:

- Em đang ở đâu?

Giọng nữ hì hì cười một tiếng:

- Em không phải nói về nhà ngoại rồi à, lúc này đang cùng mấy chị em làm tóc.

Mặt Chu Đồng đen như mực, ánh mắt bốc hỏa.

Lại mẹ nó lại là làm tóc, cô coi tôi là đồ đần hay là heo, cô cũng đã mang thai, còn làm tóc? Làm tóc cái con mẹ cô!

Chu Đồng không nói hai lời, trực tiếp cúp điện thoại, đồng thời trực tiếp tắt máy. Sau đó nhìn về phía lão quỷ chân thành nói:

- Cha, ngài yên tâm đi, con sẽ không làm chuyện điên rồ đâu, con sẽ ly hôn với cô ta, cưới loại con gái này coi như là mắt con bị mù, nhưng con không thể vì cô mà đem mình tống táng, con sẽ tìm được người tốt hơn, sẽ không để cho Chu gia tuyệt hậu.

Lão quỷ vui mừng cười:

- Con trai ngoan, con có thể nghĩ thông suốt là được rồi, phải nhớ kỹ, con gái không nên quá xinh đẹp, phù hợp là tốt rồi, A Phương ở quê chúng ta vẫn luôn không quên con, nhưng con lúc trước nhất định phải cưới cô gái này, ta và mẹ của con đều không ngăn cản được, hiện tại biết sai còn không muộn, con còn trẻ, nếu như con đồng ý, có thể đi tìm A Phương, nó là chúng ta nhìn lớn lên, là một cô gái tốt, khẳng định sẽ cả một đời đối xử tốt với con, nếu như. . . được rồi, mà con cũng lớn rồi, ta cũng chỉ có thể giúp con lần này, về sau, con tự xử lý đi.

Lão nói xong, thanh âm của hệ thống liền vang lên.

"Ding: Quỷ tức chết Chu Hoài Đức, âm hồn sáu tháng, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng một tháng đạo hạnh."

Theo thanh âm của hệ thống vang lên, trên thân lão quỷ cũng bốc lên bạch quang, sau đó chậm rãi bay lên, tán đi.

Chu Đồng nhìn thấy thế liền sợ hãi.

Trần Hạo lúc này nói:

- Cha của anh đã giải khai khúc mắc, chuẩn bị đi đầu thai, tốt rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tạm biệt.

Trần Hạo nói xong, xoay người rời đi.

Giúp gặp mặt, lấy ban thưởng, chuyện khác không hề có quan hệ gì tới hắn, gia đình này sẽ như thế nào, đó chính là chuyện của bọn họ.

Đi xuống lầu, lên xe, Trần Hạo hỏi địa chỉ trường học của Đinh Tuyết, sau đó lái xe rời đi.

Mười mấy phút sau, Trần Hạo đi tới trường trung học Ung Ninh.

Đến cổng trường học, Trần Hạo nói:

- Đinh Tuyết, em đi trước nhìn xem, tên thầy giáo lừa gạt em kia có ở đây hay không.

Đinh Tuyết gật đầu, sau đó tiến vào trong trường học.

Mấy phút sau, Trần Hạo ngoài ý muốn phát hiện, Đinh Tuyết cùng một nam hài tử đi ra cùng nhau.

Nam hài tử nhìn cũng không lớn, cũng là một quỷ hồn.

- Chủ quán, Vương lão sư không ở đây, hôm nay y không có lớp, nhưng Tần Mục biết y đi đâu.

Đinh Tuyết đến trước xe, mở miệng nói ra.

Trần Hạo nhìn về phía nam hài tử kia.

Nam hài nhìn phổ thông, có chút cao gầy.

- Xin chào, cậu có thể dẫn bọn tôi đi tìm y hay không?

Trần Hạo hỏi.

Nam hài Tần Mục cười nói:

- Chuyện này đương nhiên là có thể, đối với tên súc sinh lão Vương này, tôi đã sớm không nhìn vừa mắt, nếu không phải còn có cơ duyên đang chờ tôi, sợ bị ảnh hưởng, mất đi cơ duyên, tôi sớm đã giết chết y.

A. . .

Trần Hạo ngạc nhiên nhìn Tần Mục.

Tiểu quỷ đầu này, còn thật có ý tứ a, ngươi cũng chết rồi, còn cơ duyên? Cơ duyên gì mà lợi hại như vậy?

Chờ cho Đinh Tuyết cùng Tần Mục lên xe, Tần Mục liền chỉ tới chỗ kia.

Trần Hạo lái xe tiến lên.

Tần Mục lại ở chỗ ngồi phía sau dò xét Trần Hạo.

Bị một quỷ hồn nhìn chằm chằm, Trần Hạo rất nhạy cảm liền cảm giác được, cười nói:

- Tần Mục, cậu nhìn tôi làm gì?

Tần Mục nói:

- Tôi hoài nghi, anh chính là người hữu duyên của tôi.

Trần Hạo:

- . . .

Cái quái gì vậy, lão tử hiện tại không thích nghe nhất là có người nói mấy chữ hữu duyên này.

Nếu không phải Tần Mục này nhìn chính là một âm hồn phổ thông, mà lúc này còn đang nhiệt tình hỗ trợ, Trần Hạo thật muốn đuổi nó xuống.

Trần Hạo không nói lời nào, Tần Mục tiếp tục nói:

- Càng nhìn càng giống, chủ quán, giúp một chút đi?

Trần Hạo tức giận:

- Thật xin lỗi, tôi không phải người hữu duyên của cậu.

Tần Mục nói:

- Có phải hay không thử một chút liền biết, đây chính là mấu chốt để tôi thành thần a.

Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.

Được rồi, nữ tử mặc áo bào đen chính là muốn Thủy Tinh Cung kia, ngươi thế mà trực tiếp muốn thành thần?! Ngươi thế nào không lên trời đi.

- Cậu muốn thành thần? Chuyện này nói như thế nào?

Trần Hạo cũng không quay đầu lại hỏi.

Trên mặt của Tần Mục lộ ra vẻ kích động, mở miệng nói:

- Đây chính là mệnh cách của tôi, trời sinh chú định. Lúc còn sống, tôi đã coi số mạng ở vân kiều bên kia, Triệu Bán Tiên nói, mệnh cách này của tôi bất phàm, có hi vọng thành thần, tôi hỏi y có thể vượt qua hay không, y nói có thể thực hiện, nhưng cần ba lần cơ duyên, lúc đầu tôi cũng bán tín bán nghi, nhưng là rất nhanh tôi liền gặp lần cơ duyên thứ nhất, nữ thần kéo tôi làm bia đỡ đạn, sau đó tôi bị đánh.

Trần Hạo:

- . . .

Đậu phộng, mẹ nó đó gọi là cơ duyên sao? Cậu đùa tôi à?

Tần Mục tiếp tục nói:

- Sau đó không đến ba ngày, tôi liền gặp cơ duyên lần thứ hai, tiểu nữ hài rơi xuống nước, tôi nhảy xuống sông cứu, sau đó tiểu nữ hài kia được cứu đi lên, tôi bị chết đuối.

Trần Hạo:

- . . .

Bệnh tâm thần, đây tuyệt đối là người bị bệnh thần kinh!

Tần Mục nhưng không hề chán chường hay ngoài ý muốn, ngược lại càng phát ra hưng phấn:

- Hiện tại, tôi liền kém lần cơ duyên thứ ba nữa thôi, liền có thể xuyên không rồi, ha ha, bằng vào mệnh cách của tôi, khẳng định có thể đi tới một cái tiên hiệp thế giới hoặc là huyền huyễn thế giới, đến lúc đó nhất định trở thành nhân vật chính, một đường leo lên đỉnh phong, trở thành vạn cổ cự đầu.

Trần Hạo:

- . . .

Làm sao cảm giác có chút quen thuộc nhỉ? CMN, đây không phải trong truyện vẫn hay viết sao?

- Khụ khụ, ngừng trước một chút, có phải cậu thường xuyên đọc truyện hay không?

Trần Hạo hỏi.

Tần Mục gật đầu:

- Đúng thế, tôi từ lúc học lớp ba đã bắt đầu tiếp xúc với mạng internet, sau đó liền bị nghiện không thể tự kềm chế, tuyệt đối là một con mọt sách. Nhưng tôi thích nhất vẫn là huyền huyễn, tiên hiệp đều sắp xếp sau một chút, nhưng tôi lo lắng sẽ xuyên việt tới một cái thế giới đô thị hoặc là lịch sử, cho nên bình thường cũng thuộc không ít thi từ ca phú, ca khúc truyền hình điện ảnh các loại.

Trần Hạo dở khóc dở cười:

- Tôi nói cậu này, cậu thật đúng là cho rằng những thứ viết trong truyện đều là thật sao?

Tần Mục lại là vẻ mặt thành thật:

- Tôi tin tưởng, bởi vì Hawking từng nói rằng có người ngoài hành tinh, đã người ngoài hành tinh đều tồn tại, vì sao thế giới khác không có khả năng tồn tại? Anh có thể chứng minh là không tồn tại sao?

Trần Hạo nghẹn lời.

Mẹ nó chứ chuyện này bảo tôi chứng minh như thế nào?

- Lại nói, Triệu Bán Tiên tính mệnh cho tôi đều chuẩn, hai cái cơ duyên và văn học mạng giống nhau như đúc, tôi hiện tại chỉ thiếu cái cơ duyên thứ ba, liền có thể xuyên việt, chủ quán, nếu như anh giúp tôi, chờ tôi thành tựu thần vị trở về, khẳng định cho anh vô số chỗ tốt, để anh cũng một bước lên trời.

Tần Mục nói nghiêm túc.

Trần Hạo nói:

- Được rồi, vẫn là thôi đi, tôi thích chân đạp đất bằng, một bước lên trời việc tốt này, tôi cũng không dám nghĩ. Lại nói, thứ mà cậu gọi là ba cái cơ duyên, tôi cảm giác giống như là lừa đảo a, nếu như không tin, có thể đi tìm Triệu Bán Tiên kia hỏi một chút, cam đoan moi ra sự thật.

Tần Mục khinh bỉ nói:

- Đó là anh chưa gặp được, cho nên anh không tin, anh như thế có khác gì người cổ đại? Người cổ đại cũng không tin tưởng có máy bay đại pháo, càng không tin tưởng người khác có thể leo lên mặt trăng, bây giờ không phải đều đã làm được sao? Hơn nữa, anh cho rằng Triệu Bán Tiên là gì? Đó là kỳ nhân chân chính, tại sau khi tôi chết, tôi cũng muốn đi tìm y hỏi thăm chuyện cơ duyên, nhưng Triệu Bán Tiên đã rời đi, khắp nơi đều tìm không thấy, chuyện này giống trong truyện như đúc, là chuyên môn vì loại nhân vật chính như tôi phục vụ. Tôi tuyệt đối có thể xuyên việt, bây giờ chỉ kém một cái cơ duyên nữa thôi.

Trần Hạo không phản bác được.

Những người bị trúng độc lại học xong độc chiêu ngụy biện này, hoàn toàn không có khả năng nói lại.

- Được thôi, vậy cậu nói, cái cơ duyên thứ ba này, làm sao lấy được?

Trần Hạo dở khóc dở cười hỏi.

Tần Mục nói:

- Theo đạo lý nói, bị sỉ nhục, rồi lại tử vong, tôi nên xuyên việt, nhưng tôi còn chưa có, đoán chừng cái cơ duyên thứ ba mới là mấu chốt. Đáng tiếc tôi cũng không hiểu, nếu không anh nói một chút thử xem?

Trần Hạo đang muốn mở miệng, đột nhiên thanh âm của hệ thống vang lên.

Ding: Quỷ chết chìm Tần Mục, âm hồn một năm ba tháng, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng cảm ngộ Thiên Cương Bộ.

Nhiệm vụ đột nhiên phát ra, để Trần Hạo giật mình, theo bản năng phanh lại một cái, khiến mèo mun và gà ngốc đều xô tới mặt ghế trước, tỏ vẻ ngơ ngác.

Nhưng ngơ ngác nhất vẫn là Trần Hạo.

Mẹ nó, đây đều có thể kích phát nhiệm vụ? Đậu xanh, tiểu tử này thật đúng là có thể xuyên việt sao? Hệ thống đại lão ngươi nói đùa à?

Nhưng hệ thống đại lão hoàn toàn cao ngạo như trước đây, ban bố nhiệm vụ xong thì hoàn toàn không để ý gì nữa.

Mà phần thưởng này, lại quá hấp dẫn.

Cảm ngộ Thiên Cương Bộ đó!

Trần Hạo đã từng nhận được cảm ngộ lôi pháp, đối với loại cảm ngộ này tuyệt đối là chảy nước miếng, đây là giải thưởng lớn có thể làm cho một loại thần thông của mình một bước lên trời. So với ban thưởng mười năm đạo hạnh còn khiến Trần Hạo vui vẻ hơn.

Trần Hạo yên lặng, sau một lúc lâu, quay người nhìn về phía Tần Mục đang có vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói:

- Tần Mục, cậu thật muốn xuyên việt?

Tần Mục nói:

- Tôi muốn, mà đó cũng là số mệnh của tôi.

Trần Hạo gật đầu nói:

- Xuyên việt ở đâu cũng được sao?

Tần Mục nói:

- Đương nhiên là huyền huyễn hoặc là tiên hiệp thế giới thì tốt nhất, nhưng loại chuyện xuyên việt này, tôi cũng không nắm chắc, phải nhìn mệnh.

Tiểu hỏa tử thật tin vào số mệnh.

Nhưng cứ như vậy, liền dễ làm nhiều.

Cái quỷ gì huyền huyễn tiên hiệp, đó chỉ là truyện trên mạng thôi, ca mới không tin.

Nhưng thế giới bây giờ cũng không phải thế giới phổ thông, có yêu có quỷ, có bí cảnh, cũng có U Minh, ầy, nói không chừng có thể nghĩ biện pháp đưa y tới một thế giới bên ngoài nhân gian, như thế, cũng coi là xuyên việt đi.

- Thành giao, cơ duyên này của cậu tôi nhận, nhưng cậu phải kiên nhẫn chờ, tôi cần suy nghĩ một chút.

Trần Hạo nói.

Tần Mục đại hỉ:

- Quá tốt rồi, anh quả nhiên là người hữu duyên của tôi, yên tâm đi, chờ tôi thành thần trở về, khẳng định sẽ chăm sóc anh.

Trần Hạo cười cười, quay người tiếp tục lái xe.

Thành thần trở về sao, ha ha, chờ tôi đưa cậu đi U Minh, cậu có thể sống sót rồi nói sau.

Lái xe hơn mười phút, Trần Hạo rốt cục dừng lại tại bên ngoài một quán rượu.

Đến nơi này, Tần Mục nói:

- Tên súc sinh lão Vương kia, thường xuyên đến nơi này chơi, tên khốn nạn hại chết Đinh Tuyết kia chính là một trong những quản lý phía sau màn của cái quán rượu này, tôi trước đó vụng trộm chú ý qua, nghe nói lão Vương muốn lừa Đinh Tuyết là bởi vì tên khốn kia có thể nghĩ biện pháp nâng cấp bậc của lão Vương lên.

Trần Hạo cười nói:

- Đã đều ở nơi này, vậy thì dễ làm rồi, Tần Mục, tôi đã đồng ý giúp cậu, vậy cậu cũng phải giúp tôi đấy, đợi chút nữa tôi gia trì cho Đinh Tuyết một đạo pháp lực, để cô bé có thể nhập vào người, sau đó cậu đi tìm tên khốn hại chết Đinh Tuyết ra, liên thủ giết chết bọn họ, việc này không có vấn đề gì chứ?

Tần Mục do dự một chút, hỏi:

- Làm thế liệu có ảnh hưởng tôi xuyên việt hay không?

Trần Hạo dở khóc dở cười.

Tên này trúng độc xuyên việt quá sâu, hoàn toàn không cứu nổi nữa.

- Yên tâm đi, tôi giúp cậu, khẳng định không có ảnh hưởng. Hơn nữa, nhân vật chính bên trong những truyện kia không phải là sát phạt quả đoán sao, cậu do dự như thế này, coi như xuyên việt rồi, làm sao làm nhân vật chính?

Tần Mục ngẩn người, gật đầu nói:

- Chủ quán nói có đạo lý, vậy tôi giúp, đi, Đinh Tuyết, tôi dẫn cô đi giết người.

Bình Luận (0)
Comment