Nhìn Đinh Tuyết và Tần Mục đi vào hội sở, Trần Hạo cũng không nhàn rỗi, lấy điện thoại di động ra bấm số Long đại sư.
Điện thoại vang lên hai tiếng, sau đó tiếng nói hơi có vẻ rã rời của Long đại sư vang lên:
- Trần đạo hữu, muộn như vậy còn gọi điện thoại, có chuyện gì sao?
Trần Hạo kinh ngạc nói:
- Long ca, hình như anh rất mệt mỏi, thân thể bị móc hết sức rồi?
Long đại sư tức giận:
- Bản đại sư long tinh hổ mãnh, thân thể cường tráng, còn không phải vì quan tâm tới Duyệt Duyệt sau khi Nhập Đạo sẽ tu hành như thế nào sao, ở nơi này của đạo hữu có mấy phương pháp tu hành Đạo gia không tồi, cẩn thận nghiên cứu hai ngày, vừa có một chút manh mối.
Trần Hạo giật mình, nói sang chuyện khác:
- Chuyện Duyệt Duyệt tu hành đúng là rất quan trọng, nhưng Long ca cũng nên chú ý thân thể. À, Long ca, bảo Tiểu Lam gọi A Mịch La tới, tôi có việc hỏi cô ấy.
- A Mịch La? Cô bé kia? Cậu gọi điện thoại chậm rồi, cô bé đó vừa ra ngoài rồi.
Long đại sư đáp lại.
Trần Hạo có chút trợn tròn hai mắt:
- Đi ra ngoài? Đi đâu?
Long đại sư nói:
- Làm sao tôi biết được, đây chính là một vị Tu La đấy, tính tình thì nóng nảy, tôi nào dám quản. Nhưng mà Trần đạo hữu à, không phải tôi nói cậu, loại tồn tại Tu La này chính là bom hẹn giờ, nếu cô ta gây họa, cậu khẳng định sẽ bị liên luỵ, cậu không lo lắng chút nào sao.
Khóe miệng Trần Hạo khẽ giật một cái.
Sao lại không lo lắng, nhưng cô ta trốn ở Tam Thủy Quan không phải là không có việc gì sao.
Nhưng gia hỏa này gan cũng thật lớn, không mang theo ai mà dám đi ra ngoài, không sợ dinh dưỡng theo không kịp, thân thể không chống đỡ nổi sao?
- Long ca yên tâm, trong lòng tôi có nắm chắc, uhm, lúc cô ấy rời đi, có nói gì không?
Trần Hạo tiếp tục hỏi.
Long đại sư nói:
- Cô ta nói, liên quan gì đến cậu.
Trần Hạo:
- . . .
- Khụ khụ, Long ca, vậy anh làm việc đi, tôi cúp máy đây.
Cúp điện thoại xong, Trần Hạo vô cùng xoắn xuýt.
Quả nhiên mình nghĩ quá đơn giản, tồn tại Tu La này sao có thể vì mấy câu hù dọa của mình mà không dám ra ngoài.
Hiện tại tốt rồi, một mình đi ra ngoài, ha ha, một tiểu cô nương dáng dấp đáng yêu như vậy, một mình đi ra bên ngoài, nếu không xảy ra chuyện gì mới là lạ, chỉ hi vọng nha đầu này có thể để tâm thêm một chút, cũng đừng có bản thân còn chưa khôi phục đã thích làm gì thì làm, nếu không mình ngoại trừ phải từ bỏ nhiệm vụ này, cũng không còn lựa chọn khác.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một tiếng phanh truyền đến.
Trần Hạo hoàn hồn nhìn lại, sau đó thấy trên mặt đất cách đó không xa, một bóng người từ trên trời rơi xuống, nằm trên mặt đất, sinh khí trên thân nhanh chóng tiêu tán.
Mà bên cạnh thi thể, Đinh Tuyết yên lặng đứng đấy.
Đúng lúc này, lại có một bóng người từ trên không rơi xuống, bóng người này so với người thứ nhất tỉnh táo hơn nhiều, trong miệng còn đang hoảng sợ hét lên.
Nhưng sau khi chạm đất, tiếng kêu từ người này cũng im bặt.
- Ha ha, nhiệm vụ hoàn thành, cảm giác chơi chết cặn bã thật sự quá sung sướng!
Tần Mục cười hì hì nhẹ nhàng đáp xuống.
- Tần Mục, cám ơn cậu.
Đinh Tuyết cảm kích nói cảm ơn.
Tần Mục nói:
- Khách khí cái gì, tôi còn muốn cám ơn cậu đó, nếu không phải cậu, cơ duyên lần thứ ba của tôi không biết đến lúc nào mới có thể gặp được.
Nói xong, Tần Mục nhìn về phía hai thi thể nói:
- Đinh Tuyết, hồn phách của bọn chúng xử lý thế nào bây giờ?
Đinh Tuyết không nói chuyện, mà nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo cười cười, quay sang nói với hắc miêu:
- Tiểu Hắc, điểm tâm của mày đấy.
Mèo mun meo ô một tiếng, nhảy từ trên xe xuống, đi tới trước hai thi thể.
Tần Mục cùng Đinh Tuyết hiếu kì quan sát.
Đối với mèo mun, bọn họ có thể cảm giác được có một loại rất khí tức đáng sợ, nhưng mèo mun toàn thân đầy thịt, không chỉ có vô hại, mà còn rất đáng yêu.
Nhưng rất nhanh sau đó, hai quỷ đã từ bỏ ý nghĩ này.
Chỉ thấy mèo mun khẽ hấp một cái, hai âm hồn từ hai thi thể kia không chút phản kháng bị hút vào trong miệng, kẽo kẹt kẽo kẹt, nhìn nó ăn rất hưởng thụ.
Tần Mục yết hầu khẽ nuốt một cái, có một loại cảm giác tê dại từ trong linh hồn khuếch tán.
Ngọa tào, mèo ăn quỷ! Con mèo này thật nghịch thiên!
Đinh Tuyết ở một bên cũng trợn mắt há mồm.
Nó là một cô gái yêu thích động vật nhỏ, khi còn sống cũng từng nuôi mèo, cảm thấy con mèo nhỏ rất đáng yêu, nhưng bây giờ nhìn một màn này, phá vỡ nhận biết của cô đối với mèo.
Meo ô!
Ăn hết hai hồn phách, mèo mun hài lòng liếc qua Đinh Tuyết cùng Tần Mục.
Hồn phách mới mẻ như thế, hương vị rất tuyệt.
Người tử hồn tán, đoạn ân oán này coi như thanh toán xong.
Tần Mục và Đinh Tuyết lên xe của Trần Hạo.
Trần Hạo chờ giây lát, phát hiện Đinh Tuyết không có ý muốn tiến vào luân hồi đầu thai, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, không phải là đã báo thù được sao? Tại sao lại không có phản ứng? Ngạch, không phải còn có vấn đề gì chứ?
Nghĩ đến ban thưởng mười năm đạo hạnh, trong lòng Trần Hạo nhảy một cái, nhìn về phía Đinh Tuyết nói:
- Em còn có tâm nguyện gì không?
Đinh Tuyết trầm mặc một lát, nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Lão bản, tôi muốn về nhà nhìn bố mẹ tôi, chỉ cần nhìn một chút là được rồi.
Trần Hạo gật đầu, hỏi thăm địa chỉ, sau đó lái xe rời đi. Lưu lại hiện trường nhảy lầu bị người vây xem.
Một lát sau, Trần Hạo đi tới một tiểu khu.
Hắn cũng không đi vào, chỉ để Đinh Tuyết một mình về nhà.
Chờ Đinh Tuyết xuống xe đi vào tiểu khu, Trần Hạo nhìn về phía Tần Mục.
- Tần Mục, nếu như cậu xuyên qua thế giới không phải huyền huyễn, uhm, có chút cùng loại với tiên hiệp, lại rất nguy hiểm, cậu có thể tiếp nhận không?
Tần Mục sững sờ, suy nghĩ một chút nói:
- Cái này không có vấn đề, hắc ám tiên hiệp tôi cũng đã thấy nhiều, mặc dù độ khó có cao một chút, nhưng thế giới như vậy, có lẽ cơ duyên càng lớn, tiến bộ càng nhanh.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Vậy nếu để cậu đầu thai không phải là người thì sao?
Tần Mục ngạc nhiên:
- Tình huống này cũng rất ít đi, chẳng lẽ muốn tôi làm yêu tộc? Có vẻ như cũng không tệ, dường như rất bất phàm, Tiên Thiên liền có đầy đủ thực lực, hơn nữa còn có thể sống càng lâu, có càng nhiều thời gian đi tìm kiếm cơ duyên.
Trần Hạo:
- . . .
Đột nhiên hắn có cảm giác mình đã hỏi lời dư thừa.
Tư duy của con hàng này chính là thích xuyên qua, mặc kệ tiến vào dạng thế giới gì, trong lòng y đều chuẩn bị nhiều kế hoạch khác nhau.
Ha ha, văn học mạng hại người a!
- Lão bản, có phải anh biết được cái gì rồi? Chẳng lẽ rất nhanh tôi có thể xuyên qua sao?
Tần Mục mong đợi hỏi.
Trần Hạo nói:
- Tôi biết một cô gái, cô chính là từ một thế giới khác đến, ừm, thế giới kia rất nguy hiểm.
Tần Mục vô cùng vui mừng:
- Còn có người quen, vậy thì càng tốt! Ha ha, lão bản à, anh quả nhiên là người hữu duyên của tôi, mau nói, tôi cần làm cái gì?
Trần Hạo nói:
- Chờ.
Hể?
Tần Mục sửng sốt.
Trần Hạo nói:
- Người bạn kia của tôi, cô ta đang ra ngoài, có lẽ phải một thời gian nữa mới có thể liên hệ.
Tần Mục gật đầu:
- Thế à, không sao, dù sao tôi cũng đã chờ hơn một năm, không quan tâm chờ thêm mấy ngày, ờ mà, thế giới kia là gì? Lão bản biết không?
Trần Hạo nói:
- Thế giới kia, gọi là U Minh. Ồ, nhắc tới thì Địa Phủ mà chúng ta biết, chính là một bộ phận của U Minh, nhưng U Minh rất lớn, bên trong cũng có vô số chủng tộc sinh tồn, cũng giống như vị bằng hữu kia của tôi, cô ấy chính là một trong những chủng ở tộc U Minh, Tu La.
Tần Mục hít một ngụm lãnh khí, kinh ngạc nhìn Trần Hạo nói:
- Ông chủ, anh đúng là kỳ nhân, còn làm bằng hữu với cả Tu La. Ừm, U Minh sao? Nghe hoàn toàn không giống như một địa phương tốt, nhưng không sao, cho dù là Địa Ngục, tôi thân là nhân vật chính, cũng tuyệt đối có thể lăn lội trong đó đến phong sinh thủy khởi.
Nhìn dáng vẻ tự tin của Tần Mục, Trần Hạo không muốn nhiều lời.
Không muốn vì nhiệm vụ mà hố cậu, thế nhưng chính cậu không sợ, tôi còn phải lo lắng cái gì.
- Vậy Tần Mục cậu hãy tạm thời đi theo tôi, ở Linh Huyễn Phố, chờ. . .
Trần Hạo đang muốn nói, Tần Mục đột nhiên kinh hô một tiếng, ngắt lời nói:
- Linh Huyễn Phố? Không, tôi không đi.
Trần Hạo:
- . . .
Linh Huyễn Phố không phải Thiên Đường của quỷ sao? Sao lại không muốn đi?
Tựa hồ nhìn ra thắc mắc của Trần Hạo, Tần Mục cười khan giải thích:
- Tôi cùng vị Lương tướng quân kia có chút qua lại.
Khóe miệng Trần Hạo khẽ giật một cái.
Đại gia, cậu quá lợi hại rồi.
Vị Lương tướng quân kia đến tôi cũng không phải là đối thủ, cậu thế mà lại có khúc mắc với cô ta? Có khúc mắc mà cậu vẫn sống tốt?
- Thật sự, tôi không hề lừa anh, khi mới chết không lâu, tôi đến Linh Huyễn Phố, ở đây thực sự rất tốt, nhưng vị Lương tướng quân kia quá ác miệng, cô ấy dám chế giễu giấc mộng của tôi, hừ, nếu không phải tôi còn chưa xuyên qua, tôi khẳng định đánh cô ta, loại hành vi này, chính là nhân vật phản diện luôn khiêu khích nhân vật chính, đợi sau này tôi trở về, khẳng định đánh vào mặt, để cô ta biết, một kẻ không có mộng tưởng như cô ta, mới là một đầu cá ướp muối.
Tần Mục tức giận nói.
Trần Hạo không phản bác được.
Hóa ra khúc mắc vì thế mà có.
Chế giễu giấc mộng của cậu?
Ha ha, không sợ nói một câu đả kích cậu, tôi cũng muốn chế giễu, dùng văn mạng để làm giấc mộng của mình, đây không phải tự kỷ thì là gì.
Nhưng có một số việc, thật sự không thể kết luận sớm.
Tần Mục có thể kích phát nhiệm vụ hệ thống, hơn nữa nhiệm vụ lại có ban thưởng cao như thế.
Có lẽ bản thân cậu ta thực sự có chút vận khí chăng, đưa vào trong u minh, nói không chừng thật sự có thể quật khởi.
- Được rồi, chuyện của Đinh Tuyết tôi đã giúp, Linh Huyễn Phố lại không đi được, hiện tại tôi ở cao trung thứ năm, nếu chuẩn bị đi U Minh, tôi sẽ tìm một chút sách liên quan hoặc là văn mạng để hiểu rõ hơn một chút, về sau khẳng định sẽ dùng tới. Chờ đến khi lão bản liên hệ được với người bạn kia của anh, hãy tới tìm tôi.
Tần Mục nói xong, bóng dáng khẽ chuyển, biến mất khỏi xe.
Gia hỏa này, thực sự gọn gàng linh hoạt.
Chờ Tần Mục rời đi, Trần Hạo vẫn không nhận được thông báo từ hệ thống là nhiệm vụ hoàn thành, trong lòng có chút không bình tĩnh.
Nhiệm vụ để lấy được mười năm đạo hạnh sẽ không phức tạp quá chứ. Ngọa tào, chuyện này đều đã giết người, nói không chừng mình còn bị liên lụy đây, như thế vẫn chưa đủ sao?
Khi đang lo lắng, hái mắt Trần Hạo dừng lại, hắn thấy Đinh Tuyết từ trong tiểu khu đi ra.
Chờ Đinh Tuyết đến gần, lông mày Trần Hạo nhíu lại, phát hiện ra điều không thích hợp.
Hồn phách của Đinh Tuyết, đã bắt đầu không ổn định.
Mẹ nó, tình huống này là thế nào? Đang tốt đẹp tại sao có thể xuất hiện tình huống tán hồn?
Vội vàng xuống xe, Trần Hạo đi đến trước mặt Đinh Tuyết, hỏi:
- Thế nào? Nhìn thấy cha mẹ chưa?
Đinh Tuyết không nói chuyện, tiêu cự ánh mắt cũng có chút phân tán.
Sau một lúc, cô nhìn về phía Trần Hạo, mở miệng hỏi:
- Lão bản, anh nói trên thế giới này sẽ có người mẹ nào không quan tâm con gái mình sao?
Trái tim Trần Hạo khẽ nhảy một cái, hỏi:
- Sao thế? Mẹ của em làm việc gì?
Đinh Tuyết đau thương cười một tiếng:
- Em vừa rồi về nhà, cha em không ở nhà, nhưng có mẹ em, bà đang gọi điện thoại cho một người, nói cam đoan sẽ không để cho cha em tiếp tục vì chuyện của em gây phiền toái. Người kia nói, chuyện để mẹ tôi làm chức chủ nhiệm, rất nhanh sẽ thành sự thực.