Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 410 - Chương 411: Bị Ảnh Hưởng (1)

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 411: Bị Ảnh Hưởng (1)

Tê!

Nghe được lời kể của Đinh Tuyết, Trần Hạo hít một hơi lãnh khí.

Mẹ nó, chuyện này thật phức tạp!

Mà người làm ra việc này lại là mẹ của Đinh Tuyết.

Không truy cứu việc con gái bị hại, chỉ vì một cái ghế chủ nhiệm? Chẳng lẽ việc thăng chức lại quan trọng đến như vậy? Con gái ruột cũng không sánh bằng?

Trong lòng oán thầm, nhưng sắc mặt Trần Hạo lại không đổi, bình tĩnh khuyên:

- Đinh Tuyết, em chắc chắn là như vậy sao? Đừng hiểu lầm, phải biết em bị giết hại cũng đã mấy tháng, cha mẹ em vì em mà đi khắp nơi đòi công đạo, bôn ba vất vả, không đến mức đến bây giờ mới bắt đầu xem nhẹ em.

Đinh Tuyết cười, vẻ mặt có chút dữ tợn:

- Em biết tiếng của người đàn ông kia, chính là cha của tên muốn phi lễ em.

Trần Hạo lập tức nghẹn lời.

- Vậy còn cha em đâu? Chẳng lẽ cha em cũng không thay em đòi lại công đạo?

Trần Hạo mở miệng hỏi.

Đinh Tuyết trầm mặc không nói.

Ánh mắt Trần Hạo khẽ động, nói:

- Đinh Tuyết, đọc số điện thoại của cha em cho anh, anh hỏi ông ấy một chút.

Đinh Tuyết chần chờ một chút, nói:

- Như vậy có được không?

Trần Hạo nói:

- Chẳng lẽ em cứ hoài nghi như vậy? Cho dù mẹ em như thế, nếu như cha em không đồng ý, kia. . .

Trần Hạo còn chưa nói xong, Đinh Tuyết nhìn về bên cạnh nói:

- Cha em trở về rồi.

Trần Hạo quay người nhìn lại, thấy một chiếc xe nhỏ lái đến trước cổng chính tiểu khu, sau đó lái vào.

Trần Hạo nhìn thoáng qua, nói với Đinh Tuyết:

- Cho dù như thế nào, chuyện này phải hỏi rõ ràng, đi, anh và em cùng trở về, để cha mẹ em nhìn thấy em, chuyện này nhất định phải hỏi rõ ràng.

Đinh Tuyết cảm kích nhìn Trần Hạo nói:

- Lão bản, cám ơn anh.

Trở lại xe, Trần Hạo cũng lái vào tiểu khu, sau đó lái đến dưới nhà Đinh Tuyết.

Lúc này, Trần Hạo nhìn thấy cha của Đinh Tuyết.

Đây là một người đàn ông trung niên mặt chữ điền, mày rậm mắt to đầu húi cua, sắc mặt rất tiều tụy, lông mày nhíu cùng một chỗ, tựa như y rất mệt mỏi.

Cha của Đinh Tuyết cũng không nhìn Trần Hạo mà đi vào trong thang máy.

Trần Hạo vội vàng đuổi theo, cùng nhau đi vào thang máy.

Khi cửa thang máy đóng lại, Trần Hạo nhìn về phía cha của Đinh Tuyết, mở miệng nói:

- Ông là Đinh Quốc Phong.

Cha của Đinh Tuyết ngẩng lên nhìn về phía Trần Hạo, dò xét một chút, ánh mắt nghi hoặc muốn hỏi.

Trần Hạo cười nói:

- Ông có khả năng không biết tôi, nhưng đối với chuyện của ông, tôi cũng biết một chút, bây giờ ông đang đi đòi lại công đạo cho con gái sao?

Đinh Quốc Phong mặt không thay đổi nói:

- Ai phái cậu tới? Tôi đã nói, bất kỳ điều kiện gì tôi cũng không đáp ứng, tôi muốn tên súc sinh đã hại con gái của tôi phải đền mạng.

Trần Hạo im lặng.

Mẹ nó, ông nghĩ tôi là thuyết khách sao?

Hai mắt Đinh Tuyết rưng rưng, hồn phách vốn tan rã lại hồi phục được một chút.

Lời nói của cha cô, khiến cô cảm nhận được tình thân ấm áp.

Trần Hạo vội vàng nói:

- Ông hiểu lầm rồi, không có ai phái tôi tới cả, tôi chỉ quen biết con gái của ông, đúng lúc tôi biết một được một việc, vợ ông dường như có dự định từ bỏ việc truy cứu trách nhiệm.

- Cái gì? Không có khả năng, Tuệ Trân rất thương yêu Tuyết Nhi, cho tới bây giờ đều coi nó thành con gái của mình, sao có thể từ bỏ được, cậu không được nói bậy nói bạ.

Đinh Quốc Phong quát lớn.

Ánh mắt Trần Hạo khẽ động, hơi kinh ngạc.

Xem nó như con gái của mình? Hóa ra người này là mẹ kế à?

Vậy Đinh Tuyết có quan hệ như thế nào với bọn họ?

Trần Hạo nhìn về phía Đinh Tuyết, Đinh Tuyết cũng có chút mờ mịt, tựa như không biết việc này.

Trần Hạo nói:

- Ông nói, Đinh Tuyết không phải là con gái ruột của vợ ông sao?

Ánh mắt Đinh Quốc Phong trở nên vô cùng phức tạp, y không ngờ mình nhất thời kích động lại nói ra những lời không nên nói.

Lúc này, thang máy đã lên đến tầng lầu mở ra, Đinh Quốc Phong không muốn nhiều lời, bước ra khỏi thang máy.

Trần Hạo cũng đi theo.

Đinh Quốc Phong dừng lại, nhìn về phía Trần Hạo, ánh mắt ngưng trọng nói:

- Tiểu tử, chuyện của nhà tôi, không tiện nói với người ngoài, cậu hãy đi đi.

Trần Hạo cười nói:

- Tôi đúng thật là người ngoài, nhưng con gái ông lại không phải người ngoài, chẳng lẽ cô ấy không có quyền biết rõ chân tướng?

Đinh Quốc Phong cau mày nói:

- Cậu đang nói bậy bạ gì đó, con gái của tôi đã. . .

Y còn chưa nói xong, Trần Hạo đã bắn một đạo pháp quang lên hai mắt y.

Đinh Quốc Phong chỉ cảm thấy trước mắt khẽ nhòe đi một cái, sau đó nhìn thấy bên cạnh Trần Hạo có thêm một cô gái.

Cô gái này. . . đúng là đứa con gái đã chết cách đây mấy tháng của mình.

Đinh Quốc Phong trợn tròn mắt, sợ đến ngây người.

Đinh Tuyết cũng lệ rơi đầy mặt, kích động nhìn Đinh Quốc Phong.

Vừa nhận kích thích từ chỗ của mẹ, lúc này khi gặp được cha, lòng tổn thương của cô đã được an ủi đôi chút.

- Tuyết Nhi, là con sao? Con, con không chết?!

Đinh Quốc Phong kích động mở miệng, nói xong liền chạy tới.

Nhưng y lại trực tiếp xuyên qua Đinh Tuyết, vẻ mặt ngu ngơ.

Đinh Tuyết nhếch miệng, mở miệng nói:

- Cha, con đã chết rồi, cha đang thấy chỉ là hồn phách của con, là vị đại sư này giúp con tới gặp hai người.

- Chết rồi, hồn phách? Tuyết Nhi, là cha vô dụng, cha có lỗi với con.

Đôi mắt Đinh Quốc Phong lập tức cũng đỏ lên, nước mắt lập tức chảy xuôi.

Đinh Tuyết lắc đầu.

Cha đối với cô rất tốt, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, tai họa này là định mệnh, không phải vì cha không chiếu cố cô tốt.

Lúc này Trần Hạo mở miệng nói:

- Bây giờ nói những chuyện này đã không còn ý nghĩa, Đinh Quốc Phong, Đinh Tuyết đã chết là sự thật không thể thay đổi, nhưng cô ấy chết đột ngột, trong lòng có chấp niệm, khó có thể đi đầu thai, lần này tôi dẫn cô ấy về gặp người nhà, là muốn cô buông chấp niệm xuống, đi đầu thai chuyển thế, lại làm người lần nữa. Thế nhưng trước đó, Đinh Tuyết lại nghe được vợ ông, cô ta muốn từ bỏ việc truy cứu trách nhiệm, để lấy được chỗ tốt là cái ghế chủ nhiệm, chuyện này, ông thân là cha của Đinh Tuyết, tôi cảm thấy ông cần phải làm rõ ràng.

Đinh Quốc Phong biến sắc, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Đinh Tuyết nói:

- Mẹ con thật sự đã nói như vậy?

Đinh Tuyết yên lặng gật đầu, sau đó nhìn Đinh Quốc Phong nói:

- Cha, cha nói đi, mẹ có phải là mẹ ruột của con không?

Đinh Quốc Phong đang muốn mở miệng, Đinh Tuyết nói:

- Con muốn nghe nói thật, trước đó mẹ nói những lời quá đau đớn, con nghe mà trái tim cũng lạnh dần, nếu như đó là mẹ ruột của con, thì con không thể nào tiếp thu được.

Đinh Quốc Phong há mồm nửa ngày, thở dài nói:

- Cô không phải, mẹ ruột con là mối tình đầu của cha lúc học đại học, về sau cô ấy xuất ngoại để tiếp tục truy cầu việc học, không ở cùng với cha, một năm sau, mẹ ruột con nhờ người đưa con đến cho cha, lúc đó cha mới biết trước khi xuất ngoại cô ấy đã mang thai, nhưng cho dù cha dùng mọi cách để tìm cô ấy, cũng không tìm được, lúc này Tuệ Trân lại xuất hiện, cô ấy không ghét bỏ cha độc thân mà có con gái, đối xử với con cũng rất tốt nên sau này chúng ta liền ở cùng nhau.

Đinh Tuyết che miệng lại, nước mắt lần nữa tuôn rơi.

Hóa ra, người mẹ mà mình ở bên bao năm qua không phải là mẹ ruột, hóa ra mình không phải đứa con bị mẹ ruột vứt bỏ.

Biết rõ việc này, cô đã vô cùng hài lòng rồi.

- Thế nhưng Tuệ Trân vẫn luôn coi con như con gái ruột, cho dù có thêm Đồng Đồng, cũng không hề đối xử không tốt với con, làm sao có thể làm ra loại chuyện như thế này?

Đinh Quốc Phong vội vàng nói.

Đinh Tuyết lắc đầu, sau đó nói:

- Không quan trọng nữa, a di đã không phải mẹ ruột của con, bà ấy làm gì, con đều có thể hiểu, cha, vậy mẹ ruột của con bây giờ vẫn chưa có tin tức sao?

Đinh Quốc Phong khổ sở nói:

- Từ khi nhờ người đưa con về bên cha, mười mấy năm qua, cha không có chút tin tức nào về cô ấy cả.

Lúc này Trần Hạo lại nói:

- Người tên Tuệ Trân kia, là sau khi Đinh Tuyết xuất hiện, mới đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của ông sao?

Đinh Quốc Phong sững sờ, nghĩ nghĩ, gật đầu nói:

- Không tính là đột nhiên, là khi tôi đi mua sữa bột cho Tuyết Nhi đụng phải, cô ấy đã giúp tôi rất nhiều, sau đó hai bên qua lại rồi dần dần thân thiết.

Trần Hạo cười:

- Vậy cũng quá trùng hợp, rõ ràng biết ông mang theo con gái còn nhiệt tình như thế, hoàn toàn không quan tâm, không biết Đinh tiên sinh có từng nghĩ, người tên Tuệ Trân này nói không chừng cũng quen mối tình đầu của ông.

- Chuyện này. . . làm sao có thể?

Bình Luận (0)
Comment