Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 411 - Chương 412: Bị Ảnh Hưởng (2)

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 412: Bị Ảnh Hưởng (2)

Đinh Quốc Phong trừng to hai mắt, không dám tin tưởng, hoặc là nói cho tới bây giờ hắn đều không nghĩ tới loại khả năng này.

Trần Hạo nói:

- Có phải hau không, hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao.

Đinh Quốc Phong trầm mặc xuống.

Một lát sau, y cất bước đi về phía nhà mình.

Trần Hạo và Đinh Tuyết đi theo ở phía sau.

Chờ Đinh Quốc Phong mở cửa, liền nghe được thanh âm của vợ truyền đến:

- Quốc Phong trở về, em cho anh. . . hả!

Một nười phụ nữ xinh đẹp khoảng hơn ba mươi tuổi đi ra, đang nói chuyện lại nhìn thấy Trần Hạo đứng phía sau Đinh Quốc Phong, lập tức sửng sốt.

Đinh Quốc Phong không muốn nói nhảm, nhìn chằm chằm vào người phụ nữa kia trực tiếp hỏi:

- Có phải em liên hệ với người khác, muốn từ bỏ truy cứu chuyện Tuyết Nhi bị hại?

Sắc mặt người phụ nữ hơi đổi, nhưng nhìn Đinh Quốc Phong, cô cũng không phản bác, nói thẳng:

- Quốc Phong, em không cảm thấy em làm như vậy là sai, anh xem mấy tháng nay, nhà chúng ta bị làm loạn hết cả lên, công việc của chúng ta gặp đủ loại phiền phức, Đồng Đồng cũng phải ở lại ký túc trong trường học, cứ tiếp tục kéo dài tình trạng này, đối với nhà chúng ta tổn thương quá lớn. Tuyết Nhi đã mất, em cũng rất đau lòng, nhưng không thể bởi vì vậy mà anh cũng để Đồng Đồng cũng bị liên luỵ?

Ánh mắt Đinh Quốc Phong phẫn nộ:

- Nói như vậy, em thật sự cùng người khác giao dịch? Ha ha, Tuệ Trân, em làm anh quá là thất vọng, bộ dáng này của em, chỗ nào giống một người mẹ, em đơn giản, đơn giản. . . .

Người phụ nữ cũng nổi giận:

- Em làm sao lại không giống một người mẹ, mười mấy năm qua, em có làm gì có lỗi với Tuyết Nhi, hiện tại nó đã chết, em vì Đồng Đồng mà cân nhắc, chẳng lẽ đã làm sai sao? Chẳng lẽ Đồng Đồng không phải con của anh.

Đinh Quốc Phong lắc đầu:

- Em không phải là vì Đồng Đồng, em là vì chính em, vì vị trí chủ nhiệm.

Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ kinh hoảng, lớn tiếng nói:

- Anh nghe ai nói hươu nói vượn, em. . .

- Là Tuyết Nhi tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, Tuệ Trân, em chắc là không biết, linh hồn của Tuyết Nhi vẫn luôn đi theo chúng ta, nó chết oan uổng, vẫn một mực chờ đợi chúng ta giải oan cho nó, tại sao em có thể đồng ý làm giao dịch như vậy.

Ánh mắt Đinh Quốc Phong gắt gao nhìn vào người phụ nữ.

Nữ tử giật nảy mình, vội vàng nhìn bốn phía, hoảng sợ nói:

- Quốc Phong anh đừng dọa em, trên thế giới này làm gì có linh hồn, chuyện này. . .

Cô còn chưa nói xong, đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Người phụ nữa sững sờ, lấy điện thoại di động ra nhìn thấy qua, sắc mặt liền thay đổi. Vội vàng cúp máy.

Nhưng rất nhanh, điện thoại lại vang lên.

Cô đang định cúp máy tiếp, Đinh Quốc Phong đã đoạt lấy, nhìn thấy số điện thoại nhưng không có lưu tên.

Người phụ nữ giận giữ nói:

- Đinh Quốc Phong, anh làm gì?

Đinh Quốc Phong mặt không chút thay đổi nói:

- Điện thoại gọi tới, vì sao em không nghe?

Người phụ nữ nổi giận:

- Đây là chuyện của em, có quan hệ gì với amj.

Đinh Quốc Phong cười:

- Điện thoại này là của người giao dịch với em gọi tới à, em sợ sao?

Người phụ nữ đang muốn phản bác.

Đinh Quốc Phong trợn mắt nói:

- Em muốn chứng minh không phải, vậy em đưa ra bằng chứng để anh tin tưởng em, nhưng nếu như phải thì chúng ta ly hôn.

Người phụ nữ:

- . . .

- Sao thế? Không dám đồng ý sao? Vậy anh tiếp.

Trong mắt Đinh Quốc Phong lóe lên vẻ thất vọng, sau đó không chút do dự nhận điện thoại.

- Khâu Tuệ Trân, tốt, rất tốt, cô một bên đồng ý với tôi, một bên lại làm hại con trai tôi, cô to gan lắm, tôi cho cô biết, đừng nói chức vị chủ nhiệm, tôi muốn cả nhà cô đều không được chết tử tế.

Điện thoại truyền đến một tiếng giận dữ.

Đinh Quốc Phong sửng sốt.

Tên súc sinh hại con gái mình chết rồi? Tốt, chết tốt lắm! Tai họa như thế, phải chết sớm rồi xuống vạc dầu.

- Thật sao? Tôi chờ anh.

Đinh Quốc Phong lạnh nhạt trả lời một câu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại. Nhìn về phía người phụ nữa:

- Hiện tại, em còn có lời gì muốn nói?

Sắc mặt người phụ nữ trở nên tái nhợt, run rẩy nói:

- Quốc Phong, là anh làm đúng hay không, anh giết chết con trai y đúng không? Tại sao anh có thể làm như vậy, y sẽ trả thù, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, Đồng Đồng cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Đinh Quốc Phong nói:

- Nếu như em sợ hãi, vậy thì ly hôn đi, rời khỏi, như thế sẽ không có ai có thể tổn thương em.

- Quốc Phong, anh không thể như vậy, em và anh đã làm vợ chồng vài chục năm, sao anh có thể đối xử với em như vậy?

Đôi mắt người phụ nữ lập tức đỏ lên, vừa tức vừa giận chất vấn.

Đinh Quốc Phong đột nhiên nói:

- Hiểu Hiểu ở đâu.

Người phụ nữ theo bản năng nói:

- Hiểu Hiểu. . .a!

Vừa nói được nửa câu, người phụ nữ kịp phản ứng lại, ánh mắt khiếp sợ nhìn Đinh Quốc Phong.

Đinh Quốc Phong gắt gao nhìn cô.

- Em quả nhiên quen biết Hiểu Hiểu, cô ấy ở đâu? Nói.

Đinh Quốc Phong tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, lớn tiếng quát hỏi.

Người phụ nữ có chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh cô trừng mắt ngược mắt nói:

- Làm sao? Đều đã nhiều năm như vậy, anh còn nhớ thương tình nhân cũ? Anh đừng quên, anh bây giờ đã kết hôn, vợ của anh là em.

Đinh Quốc Phong cười lạnh:

- Đúng, vợ của anh là em, nhưng Tuyết Nhi cũng là con gái của anh, vì sao em có thể tổn thương Tuyết Nhi, anh lại không thể tổn thương em.

Người phụ nữ á khẩu không trả lời được.

- Nói đi, nói cho anh biết Hiểu Hiểu ở nơi nào, Tuyết Nhi muốn gặp cô ấy. Em đã làm chuyện tổn thương đến Tuyết Nhi, nói ra chỗ của Hiểu Hiểu, coi như đền bù của em.

Đinh Quốc Phong tiếp tục nói.

Người phụ nữ trầm mặc một lát, đột nhiên cười:

- Đinh Quốc Phong, anh thật sự lợi hại, em không biết tại sao anh lại biết, em biết Bạch Hiểu, nhưng anh cảm thấy em sẽ tin tưởng anh sao? Không cần dùng Tuyết Nhi để ngụy trang, anh chính là không quên tình nhân cũ, ha ha, anh từ bỏ đi, em sẽ không nói cho anh, cho dù trái tim anh không ở bên em, em cũng muốn cô ta không chiếm được anh.

Đinh Quốc Phong giận dữ:

- Khâu Tuệ Trân, lương tâm của em đâu? Chẳng lẽ mười mấy năm qua, tất cả là do em giả bộ?

- Lương tâm? Nếu có lương tâm, vì sao anh quan tâm đến Tuyết Nhi hơn Đồng Đồng, chẳng lẽ con của em và anh không phải con ruột của anh sao? Là anh khiến em thất vọng trước.

Người phụ nữ lạnh lùng mở miệng.

Đinh Quốc Phong còn muốn nói gì nữa, Trần Hạo đột nhiên ho khan một tiếng:

- Quấy rấy chút, có thể để cho tôi nói một câu không?

Đinh Quốc Phong và người phụ nữ đồng thời nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:

- Lúc đầu, tôi nghĩ giúp Tuyết Nhi báo thù xong coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tôi cũng không ngờ, việc này lại phức tạp như vậy, ai, chứng kiến màn kịch gia đình luân lý cẩu huyết, mở mang rất nhiều hiểu biết. Nhưng chuyện bây giờ đã sáng tỏ, chuyện giữa hai người như thế nào, tôi không muốn nghe, cũng lười xem kịch.

Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía Đinh Tuyết:

- Em nhất định phải gặp được mẹ ruột sao?

Đinh Tuyết trầm mặc một lát, đột nhiên cười:

- Vừa rồi a di đã để em biết, mẹ ruột của em còn sống, như vậy, em đã thỏa mãn.

Trần Hạo nói:

- Vậy thì xong việc, em có thể giúp ngươi báo thù, nhưng chuyện nhà em quá phức tạp, tôi nhìn mà đau đầu, nếu như em đã hài lòng, vậy thì đi đầu thai đi, nếu như không hài lòng thì em có thể tiếp tục lưu lại, để cha em giúp em tìm địa chỉ của mẹ ruột mình.

Đinh Tuyết lắc đầu:

- Em không muốn tìm, gặp được thì như thế nào, để mẹ em đau lòng sao? Đây cũng là bất hiếu.

Nói xong, Đinh Tuyết nhìn về phía Trần Hạo, cảm kích nói:

- Đa tạ ông chủ, có thể báo thù em đã rất vui vẻ, có thể trò chuyện với cha một lần, em càng không có thêm yêu cầu gì, cám ơn anhi.

Nói xong, trên thân Đinh Tuyết cuối cùng cũng toát ra bạch quang.

Cùng lúc đó, tiếng thông báo của hệ thống cũng vang lên.

"Ding :Quỷ ngã chết Đinh Tuyết, oan hồn chín tháng, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng ba năm đạo hạnh."

Nghe được tiếng thông báo, Trần Hạo sững sờ.

Ngọa tào, nhiệm vụ này hoàn thành, vì sao ban thưởng chỉ có ba năm đạo hạnh? Không phải mười năm sao?

Ding: Vì túc chủ lỡ miệng, nhiệm vụ hướng dẫn quỷ từ bỏ bước tiếp theo nên ban thưởng giảm hơn nửa.

Trên mặt Trần Hạo hiện lên mấy vạch hắc tuyến.

Đại gia ngươi a, ta đây là hỏi thăm bình thường có được không? Là chính nó từ bỏ mà.

Lại nói, nhiệm vụ này không phải là báo thù sao? Mẹ nó kéo dài như vậy, trách ta chắc?

Hệ thống: "Ha ha "

CMN, coi như giảm phân nửa cũng có năm năm, sao lại chỉ cấp ba năm, hai năm kia bị ngươi ăn?

Hệ thống: Ngu xuẩn như ngươi, hệ thống không có sức để giải thích, có thể lựa chọn từ bỏ ban thưởng.

Trần Hạo:

- . . .

Bình Luận (0)
Comment