Đại gia ngươi, nếu lão tử chọn như thế, chẳng phải một chuyến bận rộn hoàn toàn không có công? Muốn nuốt toàn bộ của ta, nằm mơ.
Trần Hạo quả quyết lựa chọn nhận phần thưởng.
Cảm thụ được có thêm ba năm đạo hạnh, trong lòng Trần Hạo thở dài một tiếng.
Quả nhiên nhiệm vụ lấy được mười năm đạo hạnh không đơn giản như vậy, giúp quỷ báo thù chỉ mới bắt đầu, một màn kịch cẩu huyết gia đình ở phía sau có lẽ còn có thể kéo thành một kịch bản lớn.
Ha ha, hiện tại ca có được Linh Huyễn Phố, các loại nhiệm vụ trợ giúp quỷ còn nhiều, việc gì phải chen chân nhiệm vụ cẩu huyết kia.
Ba năm thì ba năm, vào miệng cũng là thịt, những thứ khác, quan tâm ngươi là cái gì.
Nhìn Đinh Tuyết rời đi, Trần Hạo không nói hai lời, xoay người rời đi.
Đinh Quốc Phong nhìn con gái biến mất, vội vàng nói:
- Đại sư, con gái của tôi đâu, nó sao rồi?
Trần Hạo đầu cũng không quay lại nói:
- Đi đầu thai, từ đây âm dương cách biệt, chuyện của người sống các người, đừng liên lụy đến người chết.
Sau đó, Trần Hạo quả quyết bước đi, xuống lầu, lên xe, thản nhiên rời đi.
Hai nhiệm vụ hôm nay, thực ra cũng không quá tốn sức, nhận được ba năm một tháng đạo hạnh, ừm, khai trương đại cát a.
Trong lòng đắc ý, Trần Hạo cũng không nóng nảy đi, mang theo mèo mun và gà ngốc cùng tản bộ trong thành thị, sau đó mua một chút đồ ăn ngon, vui sướng ăn uống một bữa, thuận tiện làm quen Ung Ninh thị một chút.
Đang tản bộ, đột nhiên Trần Hạo có cảm giác không thích hợp, quay đầu nhìn lại, trên ghế phó lái đã có thêm một người, chính là đại đương gia của Linh Huyễn Phố, Lương tướng quân.
Lúc này trang phục trên người Lương tướng quân càng ngày càng lộ, mái tóc cũng được tạo thành gợn sóng, thoạt nhìn như là một mỹ nhân thành thục chốn đô thị.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái, cười nói:
- Tiền bối
Lương tướng quân ngắt lời nói:
- Đừng gọi tôi là tiền bối, tôi có già như thế đâu, gọi tôi Hồng Ngọc là được.
Trần Hạo:
- . . .
Họ Lương, tên Hồng Ngọc? Đậu xanh, Lương Hồng Ngọc? Danh tướng đại Tống a! Lão quỷ hơn tám trăm năm!
Không đúng, mình cảm giác có vẻ như cô ta cũng không quá lợi hại với đạo hạnh hơn tám trăm năm? Nhiều lắm cũng chỉ là lợi hại hơn với Quỷ Bà Bà một chút, như thế không giống với tiêu chuẩn hơn tám trăm năm đi?
Trong lòng Trần Hạo nghi ngờ, nhưng bây giờ, loại chuyện như thế này cũng không tiện hỏi, để sau này tìm cơ hội rồi hỏi vậy.
Nhếch miệng cười một tiếng, Trần Hạo hỏi:
- Hồng Ngọc tỷ, chị muốn đi đâu?
Ánh mắt quyến rũ của Lương Hồng Ngọc liếc Trần Hạo một cái:
- Đi uống rượu, còn có thể làm gì?
Trần Hạo oán thầm, cô muốn uống rượu thì đi đi, lên xe tôi làm gì.
- Làm sao? Muốn đi nhờ xe cậu một đoạn đường, cậu không vui?
Lương Hồng Ngọc tựa như nhìn ra tâm tư của Trần Hạo, cười như không cười hỏi.
Trần Hạo vội vàng nói:
- Sao có thể, chị nói địa điểm đi, tôi sẽ chở chị qua đó.
Lúc này Lương Hồng Ngọc mới hài lòng cười một tiếng:
- Cậu lái đến phía trước là được."
Trần Hạo gượng cười, yên lặng lái xe.
Lương Hồng Ngọc vặn vẹo thân thể, tiếp tục nói:
- Đúng rồi, cậu bảo lão Kim đi đâu thế? Y dường như rất vui vẻ, chẳng lẽ cậu thật sự có thể giúp y?
Trần Hạo nói:
- Y đã tới một trường học, có thể giúp hay không thì không nói chính xác được, cũng chỉ thử một lần, dù sao Hồng Ngọc tỷ cũng đã nhận ra, lão Kim không thích hợp với việc đến trường.
Lương Hồng Ngọc cười cười, nói:
- Kỳ thật tôi thật sự không muốn để cậu siêu độ cho y, lão Kim là một binh lính gan dạ, lúc đầu tôi cố ý bồi dưỡng y thành linh tướng, đáng tiếc y không tiếp thu, uổng phí mấy chục năm công phu của tôi.
Ngoài mặt Trần Hạo vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.
Linh tướng, đây là một loại phương pháp tu hành Quỷ đạo sao?
- Đúng rồi, cậu đến Ung Ninh, tôi thân là chủ nhà nhưng không tiếp đãi cậu cẩn thận, vừa vặn bây giờ muốn đi uống rượu, thế nào, cậu bồi chị uống một chén chứ?
Lương Hồng Ngọc cười tủm tỉm nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo nói:
- Cái này, tôi không biết uống rượu, hay là thôi đi.
- Không sao, đi ngồi một chút là được, hôm nay tôi có một người bạn tới, cậu biết thêm một người cũng không có hại gì.
Lương Hồng Ngọc ý vị thâm trường nói.
Trần Hạo dừng một chút, nói:
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Lái xe không bao lâu, Trần Hạo dừng lại bên ngoài một quán bar.
Hai người xuống xe, lần này cũng không quên mèo mun và gà ngốc, dù sao hắn không biết sẽ ở trong đó bao lâu, để hai tiểu yêu ở lại trên xe quá nhàm chán.
Đi đến cửa quán bar, một tên phục vụ nhìn thấy Lương Hồng Ngọc, hai mắt lập tức sáng lên, chạy tới cung kính chào hỏi:
- Hồng Ngọc tỷ, ngài đã tới, vẫn quy củ cũ sao?
Lương Hồng Ngọc gật đầu.
Phục vụ viên vội vàng dẫn đường.
Trần Hạo đi theo, sau đó liền thấy nhân viên làm việc trong quán bar chỉ cần nhìn thấy Lương Hồng Ngọc, đều sẽ dừng lại chào một tiếng Hồng Ngọc tỷ, có thể thấy Lương Hồng Ngọc này mặc dù là lão quỷ, nhưng cũng rất có tiếng với những người sống, rất có phong phạm đại boss.
Đi qua đại sảnh quán bar ồn ào, tới một cái ghế lô ở lầu hai.
Bao sương không lớn cũng không nhỏ, thiết kế vô cùng thời thượng.
Phục vụ viên không ở lại, sau khi dẫn Trần Hạo cùng Lương Hồng Ngọc đến bao sương, y rất biết điều đóng cửa rời đi.
Trần Hạo ngồi trên ghế sa lon, ôm lấy mèo mun, khẽ vuốt lông mèo mềm mại, vừa nói:
- Hồng Ngọc tỷ, người bạn của chị chuẩn bị tới là ai thế?
Lương Hồng Ngọc đang rót rượu, nghe vậy cười nói:
- Một người bạn rất thú vị.
Thú vị?
A, có thể để đại boss đánh giá là thú vị, khẳng định là người này rất có thực lực.
Trần Hạo như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, mèo mun đột nhiên ngẩng đầu lên, meo ô một tiếng.
Gà ngốc vốn đang nhàm chán ngủ gật cũng mở mắt, nhìn về phía cửa bao sương.
- Nha, tới rồi.
Lương Hồng Ngọc bỏ cốc rượu xuống, cười tủm tỉm nói.
Sau đó, cửa phòng mở ra, một người áo đen đi tới.
Trần Hạo nhìn thấy áo bào đen, khẽ giật mình một cái.
Mẹ nó, vừa bị nữ nhân áo bào đen nữ hố một lần, nên giờ nhìn thấy áo bào đen lại thấy không được tự nhiên.
Nhưng sau khi người áo đen đi vào, lại chủ động cởi áo bào đen ra.
Sau đó chuyện khiến Trần Hạo trợn mắt há mồm xuất hiện, khi áo bào đen được cởi, bên trong lộ ra một cô bé chỉ cao chỉ có một mét hai.
Cô bé này khoảng mười tuổi, mặc váy công chúa, gương mặt trắng nõn mượt mà, đôi mắt to vô cùng linh động, mái tóc đen nhánh xinh đẹp tóc cũng đáng yêu, nhìn giống như một tiểu công chúa.
Thế nhưng khi mặc áo bào đen, tối thiểu thân hình cũng cao một mét bảy a! Làm sao có thể chống lên như vậy?
Trần Hạo nhìn tiểu loli, lại nhìn áo bào đen, cuối cùng phát hiện, áo bào đen kia là một kiện pháp y.
Mà tiểu loli này cũng không phải phàm nhân, trên người cô có một cỗ khí tức rất đặc biệt, không phải quỷ cũng không phải yêu, khiến Trần Hạo kinh hãi chính là, mình nhìn không thấu tu vi của cô bé.
- A, hôm nay đại tỷ có khách?
Tiểu loli nhìn thấy Trần Hạo, kinh ngạc hỏi.
Lương Hồng Ngọc cười một tiếng:
- Một tu sĩ nhân tộc rất thú vị mới đến.
Tiểu loli dò xét Trần Hạo một chút, lại nhìn thoáng qua mèo mun và gà ngốc, cười nói:
- Đạo hạnh cũng không thấp, còn có hai yêu tu, hì hì, có vẻ mạnh hơn những tên rác rưởi của Đạo Môn bây giờ không ít.
Trần Hạo:
- . . .
Lương Hồng Ngọc nói:
- Được rồi, có mấy lời chớ nói lung tung, nếu truyền ra ngoài, cô sẽ bị Đạo Môn hỏi tội.
Tiểu loli nheo mắt lại, nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Cậu sẽ tố cáo tôi sao?
Trần Hạo:
- . . .
- Hì hì, nhìn cậu chắc sẽ không làm thế đâu, thật là một người tốt, tôi tên là Mi Mi, lần đầu gặp mặt, nhất định không được đắc tội với tôi.
Tiểu loli nhếch miệng cười, nhưng lại khiến Trần Hạo có cảm giác không rét mà run. Đến mèo mun và gà ngốc cũng không dám loạn động.
Trần Hạo thầm mắng, quái vật ở đâu chạy tới, nhìn nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, tại sao cảm giác còn đáng sợ hơn cả người áo bào đen trước đó gặp. Chẳng lẽ tiểu loli này cũng là một loại Tiên Thiên quỷ dị sao?
- Khụ khụ, xin chào, tôi tên Trần Hạo, là một tán tu Đạo Môn.
Trần Hạo gượng cười đáp lại.
Tiểu loli kinh ngạc, nhìn Trần Hạo một lúc lâu, sau đó mới nhìn về phía Lương Hồng Ngọc nói:
- Đại tỷ à, cô nói hắn thú vị, giờ tôi cũng công nhận, thật sự rất thú vị.
Lương Hồng Ngọc nói:
- Được rồi, cũng đừng hù dọa tiểu đạo hữu của chúng ta,người ta có tiền đồ vô lượng, cô cần phải nịnh bợ, không thể đắc tội."
Tiểu loli bĩu môi:
- Cả đời này, tôi chỉ phục đại tỷ đầu, kẻ khác, cho dù có lợi hại hơn cũng không được.
Lương Hồng Ngọc cười nói:
- Đừng nịnh nữa, nói chính sự đi, đồ vật tôi nhờ cô tìm giúp đã có tin tức chưa?
Tiểu loli hì hì cười một tiếng:
- Tôi đang muốn nói tới việc này đây, cô nhìn, có vui mừng không.
Vừa nói, tiểu loli vừa móc ra một vật từ trong tay áo bào đen.
Đây là một vật giống thủy tinh cầu, bên trong chứa một chất lỏng màu đỏ thẫm, lại giống như vật sống, quỷ dị lượn lờ trong thủy tinh cầu.
Hai mắt Lương Hồng Ngọc vẫy tay một cái, thủy tinh cầu rơi vào trong tay cô, thưởng thức một lát, trên mặt cô lộ ra vẻ hài lòng:
- Cũng không tệ lắm, Mi Mi lại có thế trực tiếp tìm được vật này, rất tốt, lần này bình cảnh tu hành của tôi có thể chắc chắn đột phá rồi.
Tiểu loli vui vẻ nói:
- Quá tốt rồi, đại tỷ càng lợi hại, tôi sẽ càng an toàn, cái gì mà Đạo Môn, Ban Ngành Liên Quan, chỉ cần đại tỷ che chở tôi, bọn họ ngay cả rắm cũng không dám thả một cái.
Lương Hồng Ngọc lườm cô một cái.
Tiểu loli đang vui vẻ lập tức gượng cười, sợ hãi nói:
- Nói đùa một chút mà, Đạo Môn vẫn rất lợi hại, chúng ta tốt nhất vẫn yên ổn mà sống, còn chơi đùa thoải mái.
Nói xong, tiểu loli lại nhìn về phía Trần Hạo, đi tới trước mặt hắn, cười híp mắt nói:
- Trần Hạo đạo hữu đúng không, cậu thích chơi cái gì?
Trần Hạo:
- . . .
- Tại sao không nói chuyện? Tôi nhìn rất hung dữ sao? Không có khả năng a, dáng vẻ này của tôi, không phải rất được con người ưa thích sao? Nói cái gì mà loli tốt, thân kiều thể nhu dễ đẩy ngã, không tin cậu thử một chút, cậu đẩy một cái tôi liền ngã.
Tiểu loli cười tủm tỉm nháy mắt.
Trần Hạo:
- . . .
- Ai nha? Làm sao cậu không nói lời nào? Chúng ta cùng chơi trò chơi có được không?
Tiểu loli nhếch miệng cười một tiếng, tà ý mười phần.
Trần Hạo bất đắc dĩ nói:
- Vị đạo hữu này, chúng ta ngồi nói chuyện được không?
Tiểu loli bĩu môi:
- Không vui gì cả, nhìn các người cẩn thận như thế thật sự rất dối trá
Đang nói, tiểu loli đột nhiên kêu to một tiếng, váy công chúa trên thân biến mất.
Nhưng thấy cảnh này, lại khiến Trần Hạo chút nữa thì thổ huyết.
Thân thể tiểu loli, toàn bộ bị một lớp gạch men bọc lại.
Thấy Trần Hạo trợn mắt há mồm, tiểu loli ha ha ha cười to:
- Cuối cùng vẻ mặt cũng thay đổi, chấn kinh đi, hì hì, con người thật sự rất lợi hại, có thể phát minh ra các kỹ thuật, khiến cho tôi mỗi lần chơi đều rất vui vẻ.