Cơ hội? Trên thế giới này, mỗi người đều muốn có thêm cơ hội thứ hai, thế nhưng ai có thể đạt được?
Tôi thương cậu tuổi còn nhỏ, nguyện ý giúp cậu một lần, kết quả lại là như thế, ha ha, tuổi còn nhỏ không phải lý do để cậu không biết kiêng nể, không biết hối cải.
Sinh mệnh không rẻ như thế.
Sau khi tiểu quỷ bị đánh đi ra, những quỷ hồn ở phía sau trong lúc nhất thời đều không dám đi vào.
Trần Hạo đi ra ngoài, thấy tiểu quỷ kia đang khóc sướt mướt, có một đám quỷ an ủi nó.
Nhìn thấy Trần Hạo đi ra, một lão quỷ bất mãn mở miệng nói:
- Đại sư, cho dù cậu không giúp đỡ nó, tại sao phải khi dễ nó, nó vẫn là trẻ con.
Lông mày Trần Hạo cau lại.
Nó vẫn là trẻ con, những chữ này luôn khiến người ta có cảm giác không thoải mái.
Đúng vậy, trẻ con mà, cái gì cũng không hiểu, làm ra chuyện gì cũng là bình thường, phạm sai lầm, nói vài lời là xong, việc gì cũng có thể tha thứ.
Nhưng người nói câu nói này có suy nghĩ đến cảm thụ của người khác không.
Trần Hạo đã từng nghe nói, một đứa trẻ đến nhà người thân thích chơi, đột nhiên đẩy ngã một người đang mang thai, sau đó nó lại ngây thơ nói, chỉ muốn thử xem cô bị ngã sấp xuống có thể sinh non hay không. Mẹ nó, đứa trẻ như thế bị đánh chết cũng đáng đời.
Bởi vậy có thể thấy được, trẻ con gây ra lỗi lầm, còn đáng sợ hơn người lớn phạm tội.
Đối mặt với những người như thế, cho dù là trẻ con, Trần Hạo cũng không giúp.
Đảo mắt một vòng, Trần Hạo phát hiện có không ít quỷ hồn tỏ ra bất mãn với hắn .
Trần Hạo lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Tôi giúp các người, nhưng cũng có nguyên tắc của mình, không phải không có ranh giới cuối cùng, các người cảm thấy tôi khi dễ nó, vậy coi như đúng là tôi khi dễ nó, nếu như cảm thấy tôi không tốt, không cần tìm tôi, muốn tìm người khác thì tìm đi.
Nói xong, Trần Hạo quay người đi vào trong tiệm, lưu lại một đám quỷ líu lưỡi.
Quả nhiên, một khoảng thời gian sau, không có quỷ hồn đi vào trong tiệm nữa.
Trần Hạo cũng không vội vàng.
Mặc dù đắc tội mấy đại boss, rất áp lực, hắn rất muốn nhanh chóng tăng cao tu vi.
Nhưng Trần Hạo không muốn vi phạm giới hạn của mình, trái tim thánh mẫu việc gì cũng giúp, có thể khiến tu vi tăng lên, nhưng đến lúc đó trái tim còn có thể phân biệt thị phi thiện ác sao?
Nếu đã không có việc, Trần Hạo thu thập một chút, mang mèo mun và gà ngốc rời khỏi Linh Huyễn Phố.
Có mấy nhiệm vụ đều liên quan đến Triệu Bán Tiên, Trần Hạo cảm thấy nhất định phải tìm y tìm hiểu một chút.
Lái xe rời đi, lái về phía Ô Phong trấn.
Hơn nửa giờ sau, Trần Hạo nhìn thấy bảng hiệu Ô Phong trấn.
Nhìn thị trấn này không lớn, đi quanh một vòng, Trần Hạo phát hiện một tòa nhà có âm khí rất nặng.
Đây là một tiểu viện nhỏ, phòng ở có chút cũ, chắc đã xây được mấy chục năm, tường vây quanh tiểu viện rất cao, không nhìn được vào bên trong.
Hai bên tiểu viện là một mảnh đất trống, nhìn rất quái lạ.
Dù sao quanh đây là đều là khu dân cư, phòng cửa liền kề nhau, có mỗi nơi này trống, giống như được phép xây dựng.
Trần Hạo đánh giá tiểu viện, mơ hồ nhìn ra bên trong có bố trí gì đó, khiến khí tức bị lẫn lộn, chỉ có thể cảm giác được có một hung hồn ẩn núp trong phòng.
Trong sân không có nhân khí, ngay cả nhân khí còn sót lại cũng không có, rõ ràng đã rất lâu rồi không có người ở đây.
Nếu như nơi này là địa bàn của Triệu Bán Tiên, vậy y đã đi đâu?
Mập mạp nói đã một năm không thấy Triệu Bán Tiên, không phải con hàng này hại nhiều người chết như vậy nên bị trời phạt rồi chứ?
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo ôm lấy mèo mun và gà ngốc, nhảy qua tường rào vào trong.
Nhìn thấy tình hình trong sân, Trần Hạo sững sờ.
Tiểu viện của người bình thường, trong sân đều bằng phằng, bày một chút vật phẩm, quanh sân trồng một số cây nhỏ, lộ ra khí tức sinh hoạt.
Mà tiểu viện trước mắt hắn này, lại không giống thế.
Một bên dùng gạch đỏ lát thành đường cong, bên trái rải vôi màu trắng, bên trong không biết chôn vật gì để lộ ra một tia sinh cơ. Bên phải là một hồ nước, nước trong hồ đen nhánh, đầy tử khí âm u.
Kết hợp cùng một chỗ, sân này giống như là một đồ án Thái Cực.
Chỉ là một bên sinh, một bên tử, vô cùng cực đoan, khiến Trần Hạo nhìn thấy đều cảm giác rất không thoải mái.
"Khanh khách!"
Gà ngốc nhìn thấy đồ án Thái Cực, đột nhiên hai mắt nhỏ sáng lên, ngẩng cao đầu nhìn về phía vôi trắng, trong miệng kêu lên, giãy dụa muốn nhảy ra.
Mèo mun cũng nhìn về phía nước đen đầy tử khí âm u, trong mắt mèo cũng có chút chờ mong.
Trần Hạo buông tay, hai tiểu vật không chút do dự tách ra, một con chạy đến phần vôi trắng, một con chạy tới ao nước đen.
Đến sân rải vôi, gà ngốc chạy đến một chỗ, chân gà nhanh chóng đào đào trên mặt đất, rất nhanh đã đào ra một hố nhỏ.
Mèo mun thì đứng cạnh ao nước đen, há mồm khẽ hấp nước đen, từng sợi khí tức màu xám đen từ trong nước hồ bay ra, bị hút vào trong miệng nó.
Trần Hạo nhìn thấy thế, động tác đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn vào trong phòng ở.
Bên một cửa sổ phòng ở, một gương mặt trắng bệch, vết thương trải rộng, nhìn giống như chắp vá, vô cùng quỷ dị hiện ra.
Trên gương mặt này, đôi mắt âm lãnh gắt gao nhìn Trần Hạo, gà ngốc và mèo mun ở bên ngoài.
Hung hồn!
Trần Hạo đối mặt với gương mặt quỷ dị này, trong lòng hiện lên một từ.
Sau đó Trần Hạo liền nhớ tới tên mập mạp đã nói với hắn, Triệu Bán Tiên nuôi hai quỷ vật, hung quỷ không đầu và nữ quỷ khâu vá.
Hung hồn này, chính là nữ quỷ khâu vá kia.
Híp mắt lại, Trần Hạo tiếp tục dò xét, sau đó ánh mắt cũng trở nên tức giận.
Bề ngoài nữ quỷ khâu vá lộ ra này không phải bản thể, mà là chân chính da người mắt người, giống như lột từ trên thân những người khác, sau đó vá lại thành da người, khoác lên trên người mình.
Nhìn khuôn mặt nó, giống như khâu lại từ rất nhiều làn da và ngũ quan khác biệt, có thể nhìn ra, nữ quỷ này khẳng định hại không ít người.
Nên diệt!
Trần Hạo nhận định về nó như vậy.
Phát hiện ánh mắt uy hiếp của Trần Hạo, nữ quỷ không e ngại chút nào, tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó lặng lẽ lui về phía sau, biến mất không thấy gì nữa.
Trần Hạo không để ý nó.
Dù sao hiện tại là buổi chiều, ánh nắng đầy đủ, nó cũng không chạy thoát, vẫn nên xem mèo mun và gà ngốc phát hiện ra đồ gì tốt.
Muốn biết Triệu Bán Tiên sao lại quỷ dị như vậy, bố trí đồ vật như thế khẳng định có nguyên nhân.
Triệu Bán Tiên đã nuôi dạng quỷ hung lệ như thế này, vậy thì không phải là người tốt đẹp gì.
Rất nhanh, mèo mun dần thôn phệ hết khí tức màu đen xám trong ao, nước đen trong ao dần dần trở nên trong suốt.
Còn gà ngốc cũng bới vôi thành một cái hố không nhỏ, dường như nó đào ra cái gì đó, đầu gà mổ xuống, nuốt một vật gì đó, hai mắt nheo lại hưởng thụ, nhìn rất là đắc ý.
Theo hành động của hai tiểu yêu, Trần Hạo dần dần cũng phát hiện, đồ án Thái Cực vốn khiến mình có cảm giác không thoải mái, đã từ từ biến mất.
Cùng lúc đó, ở một tiểu trấn cạnh sa mạc cách đó mấy ngàn dặm, một người đàn ông trung niên trong tay cầm một tờ giấy rách nát, đang nhíu mày suy tư, tựa như đang suy nghĩ, đột nhiên quay người nhìn về phương nam, trên mặt lộ ra vẻ vừa kinh vừa sợ.
Thế nhưng mà y còn chưa kịp nói gì, đột nhiên khuôn mặt vốn bóng loáng trở nên nhăn nhúm, tóc cũng chuyển từ màu đen thành hơi bạc, giống như trong nháy mắt y đã già đi mười mấy tuổi.
Sau đó y thét lên một tiếng, ngã xuống mặt đất.
Lúc này, trong một ngõ nhỏ cách đó không xa bên cạnh người đàn ông trung niên, có một người trẻ tuổi dáng vẻ khô gầy thấp bé, đen thui, dùng những lời cổ quái bô bô dường như đang mắng cái gì, chạy ra.
Y đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông trung niên ngã trên đất, bởi vì gầy nên đôi mắt có vẻ hơi lớn quay tít một vòng, nhanh chóng chạy tới, khẽ đẩy, phát hiện không có động tĩnh, sau đó y không khách khí lấy cái túi trên người của người đàn ông trung niên, ngay cả tấm giấy rách nát trong tay người đàn ông trung niên cũng không bỏ qua, y lấy xong rồi chạy, rất nhanh đã biến mất trong một ngõ nhỏ khác.
. . .
Nhìn hai tiểu yêu phá hủy đồ án Thái Cực kia, Trần Hạo cười cười, nhấc chân đi vào trong phòng, đi đến trước cửa, Trần Hạo phát hiện cửa đã bị khóa, đang muốn đưa tay phá cửa, đột nhiên lông mày Trần Hạo khẽ động, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng.
Hắn phát hiện trên cửa phòng, có rất nhiều kim châm nhỏ.
Những kim châm nhỏ này chỉ lộ ra một đầu kim tiêm, nếu như không chú ý, chỉ sợ sẽ bị kim châm nhỏ đâm rách tay.
Mặc dù không phát hiện những kim châm nhỏ này có khí tức quỷ dị gì, nhưng nếu đã làm ra bố trí như thế, hiển nhiên không phải là vật không có tác dụng.
Trần Hạo nhìn một chút, lấy ra từ trong Tụ Lý Càn Khôn một thanh loan đao.
Đây là Phệ Linh Đao đạt được từ lão đầu khô gầy trong Âm Nguyệt Sơn, cái đồ chơi này xem chừng cũng không phải là pháp khí phổ thông, lão đầu khô gầy kia đã nói, Phệ Linh Đao hạ, hồn phách vô tồn, hiển nhiên có uy năng rất lớn.
Trước đó Trần Hạo vẫn không có cơ hội dùng đến, lúc này dùng để phá cửa, xem ra cũng không tệ.
Chém một đao lên cửa phòng, cửa phòng đang bị khóa kia lập tức bị chém thành hai mảnh, quả nhiên là vô cùng sắc bén.
Nhưng mà khóa cửa vừa vỡ, cửa phòng đột nhiên tự động mở ra. Sau đó tiếng hưu hưu hưu vang lên.
Nghe tiếng này, Trần Hạo giật mình, bóng người nhanh chóng lùi sang một bên, sau đó liền thấy mấy cái bóng bay qua trước mặt, trực tiếp phá không bay đi, dính lên trên tường.
Trần Hạo hít một hơi lãnh khí.
Đậu xanh, viện này không chỉ có đồ án Thái Cực quỷ dị, còn bố trí ám khí.
Triệu Bán Tiên thật là âm hiểm!
Nhưng những bố trí này, dường như chỉ nhằm vào người bình thường.
Nói cách khác, Triệu Bán Tiên đi làm chuyện khác, sợ có người xông vào. Y để lại nữ quỷ khâu vá giữ nhà, thế nhưng nữ quỷ chỉ có thể giữ vào ban đêm, ban ngày chỉ có thể dựa vào thủ đoạn khác.
Nhưng tên này làm chuyện gì mà cần phải đi lâu như vậy, cũng đã gần một năm mà vẫn không trở về, không phải là y đi làm chuyện gì rất nguy hiểm rồi chết ở bên ngoài đấy chứ?
Trong lòng nghi hoặc, Trần Hạo một lần nữa bước đến trước cửa, sau đó liền thấy trong phòng ngược lại rất bình thường, có một cái bàn, cái ghế, còn có tủ gỗ, vật phẩm đều là vật dụng trong nhà, không có gì lạ.
Trần Hạo dùng Âm Dương Nhãn quan sát, sau đó hai mắt trợn tròn.
Nữ quỷ khâu vá kia. . . không thấy!
Mẹ nó, nữ quỷ này đi đâu? Giữa ban ngày, nó còn có thể chạy?
Mở rộng phạm vi cảm giác, sau đó Trần Hạo hơi biến sắc.
Khí tức nữ quỷ kia đã cách xa mấy chục mét, ở dưới đất.
Nơi này còn có đường hầm!
Trần Hạo vội vàng chạy vào trong phòng, ở trong gian phòng, cuối cùng cũng phát hiện ra dị thường.
Nơi này tựa như là một nơi để tế bái, bên trong bố trí lá cờ, bồ đoàn, nến, lư hương, mơ hồ có thể cảm giác được một loại tà khí lưu lại.
Nhưng trên tế đài lại không có tượng thần để tế bái.
Xoay chuyển ánh mắt, Trần Hạo liền phát hiện khí tức nữ quỷ khâu vá kia lưu lại, ở sau tế đàn.
Đi qua xem xét, Trần Hạo phát hiện một cửa vào đường hầm bị mở ra.