Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 417 - Chương 418: Cơ Hội Chỉ Có Một Lần

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 418: Cơ Hội Chỉ Có Một Lần

Lại là sau khi đoán mệnh về bị chết.

Hơn nữa người này chết nhanh hơn, về nhà là chết luôn.

Trần Hạo nhìn phụ nữ trung niên, như có điều suy nghĩ.

Trước mắt hắn biết có ba người sau khi tiếp xúc Triệu Bán Tiên về đều bị chết, không giới hạn thời gian, giờ chết không trùng, kiểu chết không giống nhau.

Từ những điều này Trần Hạo có một suy nghĩ.

Triệu Bán Tiên này, có lẽ thật sự là một kỳ tài đoán mệnh, tu hành thuật xem tướng mệnh đến cảnh giới cực cao, có thể nhìn thấu sinh tử của người khác.

Có thể xem thấu sinh tử của người khác, nhưng y không nhắc nhở họ hóa giải như thế nào, mà là tùy ý để những người này chết, thậm chí còn thuận theo thiên ý, khiến những người này chết nhanh hơn.

Từ việc này, có phải y có thể đạt được chỗ tốt gì?

- Đại sư, ngài nói một câu đi? Triệu Bán Tiên kia hại người như thế, chẳng lẽ ngài cứ mặc kệ y?

Người phụ nữ trung niên tiếp tục mở miệng.

Trần Hạo tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, cười nói:

- Được rồi, việc này tôi biết, xử lý xong ở đây tôi sẽ đi tìm Triệu Bán Tiên này, nếu như y thật sự làm ác, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho y.

Người phụ nữ trung niên nói:

- Cái gì mà thật sự làm ác, y hại chết nhiều người như vậy, việc này còn có thể là giả ư, y khẳng định là người xấu, nhất định là như thế

Trần Hạo ngắt lời nói:

- Có phải như thế không, tôi phải gặp mới biết, cho dù cảnh sát tra án, không phải cũng cần chứng cứ sao? Cô vẫn nên về trước đợi tin tức đi.

Người phụ nữ trung niên kia muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy Trần Hạo không muốn tiếp tục nói chuyện với nó, đành phải gật đầu, không cam lòng rời đi.

Sau đó lại một quỷ hồn nữa đi vào, lần này là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, nhìn rất ngây ngô.

Nhìn thấy Trần Hạo về sau, tiểu quỷ sợ hãi bất an, không nói gì.

Trần Hạo cười nói:

- Có tử nguyện gì, nói đi.

Tiểu quỷ vội vàng nói:

- Tôi không có tử nguyện gì, à, tôi còn chưa chết, tôi muốn sống.

Ồ!?

Nghe được lời của tiểu quỷ, Trần Hạo sững sờ, quan sát tỉ mỉ, thấy tiểu quỷ này mặc dù đang ở trạng thái hồn phách, nhưng bên trong hồn thể của nó vẫn ẩn chứa một tia sinh khí, giống như đứt mà không phải, tình huống này rõ ràng là li hồn.

Trần Hạo hỏi:

- Sao thế? Tại sao cậu lại rời khỏi thân thể? Vì sao không thể quay về?

Tiểu quỷ yếu ớt nói:

- Thân thể của tôi, đã bị người khác đoạt đi.

Trần Hạo kinh ngạc, bị cướp? Đây không phải là đoạt xá sao? Ngọa tào, ai lại đại nghịch bất đạo như thế, có thể làm ra chuyện như này, chẳng lẽ không biết hồn phách và thân thể là Tiên Thiên phù hợp, trong tình huống không phù hợp, dù có chiếm được thân thể, cũng không kiên trì được bao lâu sao?

- Chuyện này là sao, cậu nói rõ ràng một chút.

Trần Hạo chăm chú hỏi.

Tiểu quỷ hơi lúng túng nói:

- Thực ra nói bị cướp cũng không đúng, là tôi giao dịch với một quỷ hồn, sau đó tôi ham chơi, quên mất thời gian, sau đó nó không trả lại thân thể cho tôi nữa.

Trần Hạo trợn mắt há mồm.

Đậu xanh, đầu năm nay trẻ con đều lợi hại như vậy? Lại còn giao dịch với quỷ? Gan của ngươi cũng rất lớn đấy.

- Giao dịch gì? Đó là quỷ gì? Vì sao nó không trả lại thân thể cho cậu, nói rõ ràng.

Trần Hạo không gấp gáp kết luận, mà nghiêm túc hỏi thăm.

Tiểu quỷ liền đem mọi việc nói lại một lần.

Tiểu quỷ này tên là Vương Lượng, năm nay mười một tuổi, là một học sinh tiểu học. Cha mẹ nó lúc nào cũng bận rộn công việc, không có thời gian quản nó, dần dần, Vương Lượng trở lên chán học, cả ngày cầm điện thoại chơi trò chơi.

Trong một lần họp phụ huynh, thầy giáo trao đổi với cha mẹ của nó, lúc này cha mẹ của Vương Lượng mới biết con trai mình trở nên hư như thế, nhưng bọn họ phải gánh một khoản nợ tiền phòng, hơn nữa nhu cầu cuộc sống ở thành thị cũng lớn, không thể bỏ công việc được, thế là sau khi hai vợ chồng bàn bạc quyết định đón ông bà lên để chăm lo cho Vương Lượng, đồng thời đốc thúc nó học tập, nghiêm cấm chơi trò chơi.

Chuyện này khiến Vương Lượng nóng nảy, do thời gian cha mẹ không quan tâm nó đã kéo dài nên nó mới trở lên như vậy, hiện tại muốn lập tức thay đổi thì không có khả năng, hơn nữa Vương Lượng là con một được nuông chiều từ bé, sao có thể chịu được cuộc sống như thế, bởi vậy nó và cha mẹ, ông bà cãi nhau rất nhiều lần, thậm chí tuổi nó còn nhỏ mà đã bắt đầu có suy nghĩ sống như thế không bằng chết đi cho xong.

Có lẽ do ý nghĩ này, vào một đêm khi Vương Lượng đang làm bài tập, đột nhiên nó phát hiện bên cạnh xuất hiện một thằng bé không chênh lệch tuổi với nó.

Lúc bắt đầu Vương Lượng rất sợ hãi, nhưng sau khi thằng bé kia trao đổi với Vương Lượng, khiến Vương Lượng rất vui mừng.

Bởi vì thằng bé kia nói có thể giúp Vương Lượng học tập, để Vương Lượng thỏa thích chơi trò chơi.

Lúc đầu Vương Lượng không tin, nhưng thằng bé kia lại nói mình là linh, tồn tại để thỏa mãn những nguyện vọng của trẻ con, chỉ cần để nó nhập vào thân, sau đó hồn phách Vương Lượng có thể rời khỏi thân thể, tự do tự tại chơi đùa.

Vương Lượng thử một lần, quả nhiên có thể, linh kia thực sự khống chế thân thể của nó, trợ giúp nó đi học, mà không ai có thể nhìn thấy nó, cũng không có người quản nó, thậm chí nhờ sự trợ giúp của linh, nó có thể động đến điện thoại, suốt ngày chơi trò chơi, đến ăn cơm cũng bớt đi.

Trải nghiệm này khiến Vương Lượng vô cùng vui vẻ, đồng ý giao dịch với linh.

Bọn họ ước định, ban ngày linh sẽ nhập vào thân Vương Lượng, để Vương Lượng chơi đùa, ban đêm linh sẽ rời đi, Vương Lượng trở lại. Không thể làm trái với ước định, nếu không linh sẽ không trả lại thân thể cho Vương Lượng.

Vương Lượng không quan tâm đến loại ước định này, dù sao ban ngày có mười mấy tiếng, đã đủ để nó chơi Liên Quân, ban đêm nghỉ ngơi tốt, ngày thứ hai tiếp tục chơi, đây quả thực là cuộc sống mà nó tha thiết mơ ước.

Thế là giao dịch này cứ thế mà bắt đầu.

Hai ngày đầu, Vương Lượng rất thủ ước định, chơi rất sung sướng, cảm thấy cuộc đời mình tràn đầy ánh nắng, vui vẻ hưởng thụ cuộc sống.

Nhưng đến ngày thứ ba ngày, Vương Lượng làm trái với ước định, bởi vì ngay hôm đó, không biết vì sao nó chơi trò chơi luôn luôn thua, ngày hôm sau nữa cũng liên tục thua, chuyện này khiến Vương Lượng vẫn luôn tự nhận là kỹ thuật không tệ không cam tâm, hoàn toàn không để ý đến thời gian, cứ chơi trò chơi.

Chờ đến khi Vương Lượng thắng một ván, nó phát hiện đã rất muộn rồi. Nó vội vàng đi tìm linh.

Thế nhưng lúc này, linh lại cự tuyệt trả lại thân thể cho nó, bởi vì Vương Lượng đã vi phạm quy định.

Vương Lượng mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng không ngu ngốc, dù sao thân thể là của mình, không có thân thể, mình sẽ thành cái gì? Đến lúc đó cha mẹ, gia đình, cái gì cũng không có quan hệ gì với mình.

Nó muốn phản đối, nhưng lúc này linh nhưng không còn ôn hòa như lúc bắt đầu, trực tiếp đuổi Vương Lượng ra khỏi cửa, đồng thời uy hiếp Vương Lượng, nếu như Vương Lượng vẫn còn muốn tìm phiền phức, vậy nó liền sẽ đánh cho Vương Lượng hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh.

Vương Lượng sợ hãi, chỉ có thể tránh né khắp nơi, thời gian càng ngày càng lâu, nó cũng càng ngày càng hối hận, cảm thấy mình không nên ngang ngược như vậy, không nên không nghe lời, không nên ham chơi trò chơi như vậy.

Chỉ là, thân thể đã bị linh cướp đi, gặp được quỷ cũng không dám giúp nó, Vương Lượng chỉ có thể phiêu bạt bốn phía, núp ở Linh Huyễn Phố.

Cho đến mấy hôm nay, Vương Lượng nghe nói Trần Hạo có khả năng giúp đỡ quỷ hoàn thành tâm nguyện, liền chạy đến thử một chút.

Nói xong chuyện của mình, Vương Lượng chờ mong nhìn Trần Hạo nói:

- Đại sư thúc thúc, van cầu ngài giúp tôi một chút, tôi thật sự hối hận rồi, sau này tôi nhất định sẽ nghe lời, tuyệt đối sẽ không tiếp tục ham chơi nữa.

Trần Hạo mặt không biểu tình, không đáp lại.

Tiểu quỷ này, thật sự là to gan.

Vì chơi game mà dám làm giao dịch với quỷ, coi như ngươi lợi hại.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nó vẫn chỉ là một thằng bé còn nhỏ, bị cha mẹ chiều hư, tâm trí không thành thục, không thể bởi vì sai lầm ham chơi của nó mà lạnh lùng cự tuyệt trợ giúp, không cho nó một cơ hội.

Nghĩ một chút, Trần Hạo tay bắt pháp quyết, pháp lực tuôn ra, từng đạo pháp quang phác hoạ, dần dần không gian xuất hiện một tầng sóng pháp lực.

Sau đó Trần Hạo khẽ điểm một cái lên người Vương Lượng, sóng pháp lực kia nhanh chóng vây quanh Vương Lượng.

Sau một khắc, Vương Lượng đang tội nghiệp nhìn Trần Hạo, trước mắt đột nhiên trở nên mê mang.

Trần Hạo không thay đổi sắc mặt quan sát nó.

Đây là một tiểu huyễn trận trong cơ sở trận pháp, từ khi đạt được sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Trần Hạo vẫn không dùng đến năng lực trận pháp, bởi vì chỉ là trận pháp cơ sở, rất nhiều việc không cần thiết dùng.

Nhưng lần này, đối mặt với tiểu quỷ xin giúp đỡ, Trần Hạo cảm thấy cần thăm dò một chút.

Nếu như nó thật sự hối hận thì mình sẽ giúp nó, dù sao người không phải thánh hiền, ai cũng có thể mắc sai lầm, biết sai mà sửa là tốt.

Chuyện của tiểu quỷ này, cũng không vi phạm ranh giới đạo đức của Trần Hạo, nếu như có thể cứu vãn, Trần Hạo cũng không để ý trợ giúp.

Nhưng nếu nó không thật sự hối cải, vậy thì xin lỗi. Chuyện bị đoạt thân thể đã là chuyện hi hữu, nếu còn không biết hối cải, ai có bản lĩnh thì giúp nó chứ hắn không giúp.

Bị huyễn trận ảnh hưởng, ánh mắt Vương Lượng từ mê mang dần dần chuyển thành rõ ràng, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, sau đó nó khoa tay múa chân, nhìn rất vui vẻ.

Trần Hạo tiếp tục quan sát, thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng, vẻ mặt Vương Lượng cũng thay đổi, từ vui vẻ trở nên mặt ủ mày chau, vẻ mặt Vương Lượng nhăn nhó, phẫn nộ kêu một tiếng:

- Chỉ biết quản quản quản, có ai quan tâm suy nghĩ của tôi, các người đều không yêu tôi, vậy thì để tôi chết đi coi như xong.

Lời này vừa nói ra, huyễn trận lập tức sụp đổ, nhưng Vương Lượng vẫn chưa khôi phục từ huyễn trận ảnh hưởng, nó nhảy dựng lên.

Nhưng sau khi nhảy dựng lên rồi rơi xuống, Vương Lượng mờ mịt nhìn về phía bốn phía, cảm giác có chút không thích hợp.

Sau đó, nó nhìn về phía Trần Hạo, ngạc nhiên nói:

- Là ngài, đại sư thúc thúc, không phải ngài đi rồi sao?

Trần Hạo lắc đầu, nói:

- Cậu đi đi.

Vương Lượng theo bản năng muốn đi, nhưng đi vài bước nó cảm thấy không đúng, lại quay người nhìn về phía Trần Hạo, hoảng sợ nói:

- Không đúng, tôi không phải đang ở trong nhà sao? Tại sao tôi vẫn còn ở nơi này? Đại sư thúc thúc, sao lại thế?

Trần Hạo lạnh lùng nói:

- Không có gì, tôi không đảm đương nổi chức thúc thúc. Vừa rồi chỉ là một cái thí nghiệm, để nghiệm chứng cậu có thật sự hối hận hay không, đáng tiếc, cậu không thông qua.

Vương Lượng mắt trợn tròn, sau một lúc vội vàng nói:

- Đại sư thúc thúc, tại sao ngài có thể như vậy, ngài gạt tôi.

Trần Hạo cười:

- Lừa cậu? Năm nay cậu cũng đã mười một tuổi, hiện tại cuộc sống và học tập đều không tồi, chuyện nên hiểu cậu cũng hiểu, những đạo lý cần biết, cậu hẳn cũng đều biết. Nhưng cậu không lựa chọn chúng, mà vẫn như cũ, tôi vừa rồi làm thí nghiệm, để xem sau khi cậu đoạt lại thân thể thì sẽ làm thế nào, đáng tiếc, cậu không chỉ không thay đổi, mà còn quá đáng thêm, lại dám dùng cái chết để uy hiếp cha mẹ, chậc chậc, tôi muốn hỏi cậu, chẳng lẽ mẹ cậu mang thai mười tháng mới sinh ra cậu, cha cậu cố gắng làm tốt công việc đê nuôi nấng cậu, cho cậu cuộc sống ấm no, mà cậu lại muốn họ nhìn ậu chết trước mặt bọn họ sao? Cậu cảm thấy, mình còn là con người sao?

Vương Lượng nghẹn lời, kinh ngạc một lát, đột nhiên nói:

- Đại sư ca ca, van cầu ngài, cho tôi thêm một cơ hội

Nhưng nó còn chưa nói xong, Trần Hạo đã vung tay lên, một lực lượng trực tiếp đánh nó ra ngoài cửa tiệm.

Bình Luận (0)
Comment