- A Mịch La! Đậu phộng, mẹ nó chứ cô chết ở xó nào rồi? Ai bảo cô rời khỏi Tam Thủy Quan hả?
Điện thoại kết nối, nghe được âm thanh quen thuộc kia, mặt Trần Hạo đen lại, trực tiếp mắng tới.
Điện thoại đầu bên này, nụ cười của A Mịch La cứng đờ, tức giận:
- Tôi làm sao lại không thể rời đi? Cậu là cha tôi hả! Dựa vào cái gì mà đòi quản tôi.
- A, còn nói tôi dựa vào cái gì mà quản cô, tôi mặc kệ cô, cô còn chưa trưởng thành mà, ít nói nhảm thôi, tôi cho cô cái địa chỉ, lập tức tới đây.
Trần Hạo nói thẳng.
A Mịch La khẽ nói:
- Tôi không đi, chơi bên ngoài vui bao nhiêu.
Trần Hạo cắn răng:
- Chơi vui? Cô đừng nói với tôi rằng cô đi chém người đấy?
A Mịch La liếc qua người bị thương nằm đầy đất trong phòng khách biệt thự, nói:
- Không chém.
Trần Hạo thở dài một hơi.
- Nhưng đá bể đồ vật bẩn thỉu kia của nhân tộc các người chắc là không có chuyện gì chứ?
Trần Hạo: . . .
- A Mịch La, tôi không muốn nhiều lời nữa, nếu như cô còn muốn ở lại nhân gian, liền lập tức, lập tức, quay lại đây cho tôi. Nếu không thì không cần cô gây chuyện, lão tử hiện tại liền thông báo cho Đạo Môn và Ban Ngành Liên Quan, có một Minh giới Tu La trà trộn đến nhân gian, mà trạng thái hiện tại đang hư nhược.
A Mịch La giận dữ:
- Cậu dám!
Trần Hạo hừ lạnh:
- Cô làm loạn như thế này, sớm muộn cũng xảy ra chuyện, còn không bằng bây giờ liền khai cô ra, miễn cho Nhân tộc bị cô gây họa.
A Mịch La tức giận:
- Cái gì gọi là tôi gây họa, còn không phải nhân tộc các người rác rưởi, muốn tu luyện cái gì hợp hoan pháp, bắt tôi về, bọn họ không chọc tôi, thì tôi sao có thể đá bể trứng của bọn họ? Đây là đáng đời.
Trần Hạo im lặng.
Con ngươi của A Mịch La đảo một vòng, tiếp tục nói:
- Nhưng nếu muốn tôi đi tìm cậu cũng được, cậu phải giúp tôi.
Trần Hạo nói:
- Làm sao? Cô lại muốn gây rối gì nữa?
A Mịch La cười hắc hắc nói:
- Tôi tìm được một cái bảo bối.
Trần Hạo nói:
- Bảo bối không phải bị cô đá bể rồi sao.
A Mịch La: . . .
- Khụ khụ, cô nói bảo bối? Bảo bối gì?
Trần Hạo nói xong mới phản ứng được, vội vàng đổi giọng.
A Mịch La nói:
- Tôi tìm tới một tấm bản đồ, nói là một động phủ của một đại năng nhân tộc của giới tu hành, bên trong khẳng định có đồ vật tốt, cậu theo giúp tôi tìm đi.
Trần Hạo sững sờ, bản đồ? Còn đại năng nhân tộc trong giới tu hành, mẹ nó chứ, làm sao cảm giác có điểm là lạ.
- A Mịch La, bản đồ này của cô là không trọn vẹn sao?
Trần Hạo hỏi.
A Mịch La kinh ngạc nói:
- Làm sao cậu biết?
Trần Hạo tiếp tục hỏi:
- Phía trên có phải là có chữ viết rất kỳ quái?
A Mịch La nói:
- Là có chữ viết, nhưng tôi nhận biết được loại chữu viết này, đây là chữ viết của Minh giới Huyết Yêu tộc, cũng bởi vì cái này, cho nên tôi mới bảo cậu a, bên trong nói không chừng có đồ vật mà tôi cần.
Sắc mặt của Trần Hạo hơi động, mở miệng nói:
- Được, tôi đồng ý với cô, cô bây giờ đến đây đi.
A Mịch La vui mừng, vội vàng nói:
- Được, lập tức xuất phát.
Chờ Trần Hạo nói địa chỉ xong, A Mịch La nhìn về phía nam tử trung niên, nhếch miệng cười một tiếng:
- Giúp một chút được không.
Nam tử trung niên tự động kẹp lấy chân, vội vàng nói:
- Không dám từ chối.
. . .
Linh Huyễn Phố, tiệm sách.
Trần Hạo cúp điện thoại, vung tay lên, từ bên trong Tụ Lý Càn Khôn lấy ra một đồ vật, quan sát tỉ mỉ.
Đây là một tờ bản đồ tàn tạ, phía trên có tuyến đường cùng chữ viết cổ quái, Trần Hạo xem hoàn toàn không hiểu.
Chẳng lẽ một tờ mà A Mịch La đạt được kia cùng với tờ này là cùng một chỗ? Đây cũng quá trùng hợp đi?
Vẫn là chờ cô đến rồi xác nhận một chút.
Đang suy nghĩ, bên ngoài tiệm sách vang lên tiếng cầu khẩn:
- Đại sư, van cầu ngài, giúp tôi một chút đi, tôi thật sự đáng thương, tôi không cam tâm.
Thanh âm ai như chim quyên, làm người sinh ra không đành lòng.
Nhưng Trần Hạo lại nhíu mày, có chút phiền chán.
Cầu khẩn chính là một quỷ hồn, hơn nữa còn là một nữ quỷ. Sau khi Trần Hạo trở về, đến cầu hắn hỗ trợ.
Lúc đầu nhìn nó tỏ vẻ đáng thương, liền hỏi một chút, kết quả khiến cho Trần Hạo im lặng.
Nữ quỷ hơn ba mươi tuổi, là một giáo viên mầm non, nguyên nhân cái chết là lúc dạy trẻ, bởi vì đứa bé không nghe lời, khóc đáng ghét, còn kéo theo những đứa bé khác cùng một chỗ khóc, cô ta liền lấy chăn mền bưng kín đứa bé kia, ngăn cản nó thút thít. Kết quả là, ra tay quá ác, đem đứa bé bít tới ngạt thở, đưa đi bệnh viện cũng đã chậm.
Loại chuyện như thế này này, người nhà đứa bé đương nhiên không có khả năng bỏ qua, tới tìm kiếm công bằng, trong lúc tranh chấp, bị người nhà đứa trẻ đẩy, đụng vào bức tường, mà bên trên bức tường kia vừa vặn có một miếng thép bén nhọn nhô ra, cắt đứt động mạch cổ của cô, sau đó cô liền chết.
Chuyện sau này như thế nào, Trần Hạo cũng không hỏi, mà nữ quỷ này lại cảm thấy mình rất oan uổng, cô là thuộc về ngoài ý muốn tổn thương, không phải cố ý, nhưng mà người nhà đứa bé kia lại là cố ý giết người, cô ta không cam tâm, muốn báo thù.
Loại chuyện như thế này Trần Hạo làm sao có thể đồng ý, ngươi không dỗ trẻ con được, còn làm giáo viên mầm non làm gì, làm giáo viên mầm non còn dùng chăn mền bít trẻ con, đây chính là phương thức giáo dục của cô à? Cô cho rằng trẻ con đều giống như người lớn sao, có thể chịu nổi cô đối xử như thế? Cho dù cô không phải cố ý, đó cũng là tàn nhẫn. Cha mẹ của đứa bé giết chết cô cũng là chuyện bình thường, chớ nói đây là ngoài ý muốn, đó là chuyện ngoài ý muốn của người ta, muốn trách thì cô đi trách miếng thép lộ ra kia kìa.
Đối với loại chuyện một mạng đổi một mạng này, Trần Hạo cảm thấy là đương nhiên, còn lại, nếu cô muốn thế nào cũng được, nhưng đừng tìm tôi.
Thế nhưng nữ quỷ này vẫn còn dây dưa đến, không đồng ý còn không được, đứng ở ngoài tiệm thút thít, làm như là mình mắc nợ nó cái gì vậy.
Nghe được tiếng cầu khẩn đáng ghét kia, Trần Hạo suy nghĩ một lát, gọi mèo mun và gà ngốc một tiếng, sau đó đi ra tiệm sách.
Vừa ra, nữ quỷ liền tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo nhìn cũng không nhìn nó, xoay người rời đi.
Nữ quỷ không từ bỏ, theo ở phía sau.
Mắt thấy Trần Hạo muốn đi ra Linh Huyễn Phố, nữ quỷ vội vàng ngăn Trần Hạo lại:
- Đại sư, cậu không thể làm thế, tôi là oan uổng, cậu giúp. . .
Ba!
Trả lời nó chính là Trần Hạo không lưu tình chút nào tát một cái, trực tiếp đánh bay nữ quỷ ra mấy mét, hồn phách đều có chút tan rã.
Sau đó, Trần Hạo đi ra Linh Huyễn Phố, lái xe rời đi.
Mười mấy phút sau, Trần Hạo đi tới trường trung học Ung Ninh số năm.
Đi vào sân trường, Trần Hạo đánh giá xung quanh, sau đó lên trên tầng hai của một khu giảng đường, đẩy ra cửa một gian phòng, Trần Hạo nói với nơi hẻo lánh trong gian phòng:
- Tần Mục, ra đây.
Tại bên trong một góc âm u của gian phòng, một đoàn âm khí lan ra, huyễn hóa thành hình người, chính là Tần Mục.
Giống như vừa tỉnh ngủ, Tần Mục duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó nhìn về phía Trần Hạo, nhếch miệng cười nói:
- Là lão bản, sao anh lại tới đây?
Trần Hạo nói:
- Người bạn của tôi có thể giúp cậu xuyên việt sắp tới đây, tôi cũng dự định tạm thời rời khỏi Ung Ninh, đi làm chút chuyện, hỏi một chút cậu có muốn theo tôi đi hay không, đến lúc đó tôi hỏi bạn tôi một chút xem, nhìn xem có thể giúp cậu đi Minh giới hay không.
Mắt Tần Mục sáng lên, kích động nói:
- Nhanh như vậy, quá tốt rồi, tôi đi với anh.
Trần Hạo gật gật đầu, phất tay liền thu Tần Mục vào, sau đó quay người rời đi.
Chờ đến khoảng hơn ba giờ chiều, điện thoại của Trần Hạo vang lên, người gọi là A Mịch La.
Xem xét bản đồ một chút, Trần Hạo lái xe đi tới, ở đầu một con đường thấy được A Mịch La, cũng nhìn thấy bên người cô có một nam tử trung niên giống như là bảo tiêu, mặt không hề có cảm xúc gì, hai mắt vô thần.