Trăng sáng trên cao, gió núi mát mẻ.
Một luồng âm khí từ đằng xa bay tới, dừng lại cách bên ngoài Tam Thủy Quan không xa, hiện ra một tráng hán mặc áo dài.
Tráng hán đánh giá bốn phía một vòng, nhìn về phía Tam Thủy Quan lẩm bẩm nói:
- Hẳn là ở nơi này.
Nói xong, tráng hán bay lên, vượt qua tường bao quanh Đạo quan, nhảy vào bên trong.
Thế nhưng không đợi nó nhìn rõ tình huống bên trong, đột nhiên một tia sáng lam sắc đã bay tới bao vây nó.
- Hừ, tiểu quỷ phương nào, dám xông vào Tam Thủy Quan!
Một âm thanh trẻ con vang lên, mặc dù cố gắng biểu hiện vẻ uy nghiêm, nhưng kiểu gì cũng không che giấu được cảm giác đáng yêu của trẻ con.
Tráng hán lại vô cùng hoảng sợ, tia sáng màu xanh lam kia, mơ hồ cho nó một loại cảm giác uy hiếp mãnh liệt, chỉ sợ không có trả lời thành thật, hậu quả sẽ khó lường.
Vội vàng chắp tay hành lễ, tráng hán nói:
- Tiền bối, tiểu sinh Kim Mộng Quan, được Trần đại sư chỉ điểm, đến Tam Thủy Quan cầu học, đây là thư Trần đại sư giao cho.
Nói xong, tráng hán lấy ra một đống giấy.
- Trần đại sư? Trần Hạo ca ca sao?
Âm thanh trẻ con tự lẩm bẩm một hồi.
Sau đó, tập giấy trong tay Kim Mộng Quan bay lên, đã rơi xuống một thân cây.
Kim Mộng Quan yên lặng chờ đợi, đồng thời trong lòng cũng có chút mong đợi.
Trần đại sư giới thiệu địa phương này có vẻ như không tầm thường, tùy tiện gặp được một người cũng lợi hại như vậy, xem ra tâm nguyện của mình có hi vọng hoàn thành.
Không bao lâu, lam sắc quang mang vây khốn nó tán đi, sau đó Kim Mộng Quan nhìn thấy một bóng dáng đang bước về phía y.
Trong tay người này, cầm phong thư mà y mang đến.
- Anh gặp được Trần đại sư, gọi là Trần Hạo sao?
Người kia hỏi hắn.
Kim Mộng Quan vội vàng gật đầu.
Người tới nói:
- Vậy thì tốt, thư của anh tôi đã xem, lam đạo hữu, làm phiền cô dẫn y đến trường học, giao cho Trần lão gia tử.
- Ồ.
Tiếng trẻ con trả lời, sau đó một con lam hồ điệp bay đến trước mặt Kim Mộng Quan:
- Đi theo tôi đi.
Kim Mộng Quan thấy thế, trên mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng hành lễ với người vừa bước tới, sau đó rời đi cùng lam hồ điệp.
Cầm phong thư, nhìn bóng lưng Kim Mộng Quan, Long đại sư có chút im lặng.
Trần đạo hữu muốn làm cái quỷ gì, bản thân ra ngoài rong chơi, không có chuyện còn gây chuyện cho Đạo quan.
Đến học tập?
Để một quỷ hồn đến đây học là có ý gì? Coi Tam Thủy Quan thành địa phương nào rồi?
Nghĩ không ra, Long đại sư lắc đầu rời đi.
Mình nhìn không thấu Trần đạo hữu nhiều chỗ, chuyện này có vẻ như cũng không có gì hiếm lạ.
Kim Mộng Quan đi theo lam hồ điệp, một đường rời đi Đạo quan, đi vào phía sau núi.
Đến nơi này, hai mắt Kim Mộng Quan sáng lên, nó cảm giác được âm khí nồng nặc hội tụ.
Quả nhiên, không bao lâu nó đã thấy trường học quỷ trong sơn cốc, cũng nghe được tiếng đọc sách khẽ vọng ra.
Linh Huyễn Phố mặc dù có thể che chở cho nó, nhưng ở Linh Huyễn Phố không có người cùng đọc sách, đột nhiên nhìn thấy cảnh đi học như thế này, nghĩ đến sau này mình cũng có thể gia nhập trong này, Kim Mộng Quan tự nhiên có cảm giác chờ mong.
Trước khi tiến vào trường học trong sơn cốc, Trần lão gia liền xuất hiện, nhìn về phía lam hồ điệp nói:
- Tiểu Lam, có chuyện gì không?
Lam hồ điệp nói:
- Hiệu trưởng gia gia, quỷ này là đại sư ca ca giới thiệu đến, nói về sau muốn ở trường học đọc sách.
Đọc sách?
Trần lão gia nhìn về phía Kim Mộng Quan, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Dáng người khôi ngô, cao to cường tráng, nhìn tuổi cũng không nhỏ a! Còn muốn đọc sách?
- Cậu đã chết, còn muốn đọc sách làm gì?
Trần lão gia hỏi.
Kim Mộng Quan vội vàng nói:
- Đây là tâm nguyện của tôi.
Trần lão gia giật mình.
Trần Hạo trợ quỷ hoàn thành tâm nguyện, có thể đạt được công đức, chuyện này nó rất rõ ràng, hiện tại xem ra, hoàn thành tâm nguyện của quỷ này đạt được không ít công đức, để Kỳ Lân tôn nhà mình đưa đến Đạo quan học tập.
- Được, hoan nghênh đồng học tiến vào Trần gia tộc học tập, sau này đều là người một nhà, ha ha.
Trần lão gia lập tức nở nụ cười, rất nhiệt tình.
Kim Mộng Quan vội vàng cảm ơn.
Sau đó lam hồ điệp rời đi, Trần lão gia mang Kim Mộng Quan đi vào trường học, vừa đi vừa giới thiệu trường học.
Chờ đến trước cửa một phòng học, Trần lão gia hô:
- Hùng lão sư, ra đây một chút.
Trong phòng học, một cô gái đang nghiêm túc đọc sách nghe thấy thế bèn để quyển sách xuống, nhìn về phía cửa phòng học.
Cô bé này chính là Hùng lão sư, hiện tại cô sớm đã không phải bộ dáng em gái bé nhỏ lúc trước, được linh hương tẩm bổ, cô đã nắm giữ một chút năng lực quỷ hồn, thay đổi khuôn mặt bình thường, tết tóc đuôi ngựa, mặc âu phục nhân sĩ, khuôn mặt thanh tú có vẻ rất uy nghiêm.
Đi sau khi ra ngoài, Hùng lão sư mỉm cười hỏi:
- Trần giáo trưởng, có chuyện gì không?
Trần lão gia cười nói:
- Tôi giới thiệu cho cô một chút, vị này gọi. . . à, cậu tên gì?
- Kim Mộng Quan.
- Ừm, Kim Mộng Quan đồng học, cậu ta là Tiểu Hạo giới thiệu đến đây cầu học, sau này sẽ là một thành viên của Trần gia, phiền Hùng lão sư dạy bảo nhiều hơn.
Trần lão gia giải thích nói.
Hùng lão sư sững sờ, dò xét Kim Mộng Quan một chút, nhíu mày hỏi:
- Anh từng đi học chưa?
Kim Mộng Quan cười khan nói:
- Đọc qua một chút sách.
- Sách gì?
- Tam Tự Kinh.
- . . .
- . . .
- Hết rồi?
Hùng lão sư trừng to mắt.
Kim Mộng Quan bị nhìn chằm chằm thấy rất xấu hổ, lúng túng nói:
- Tôi không được trường dạy học vỡ lòng, sau khi lớn lên mới bắt đầu đọc sách, thế nhưng đã đọc hơn một trăm năm, một bản Tam Tự Kinh đến bây giờ vẫn không học được, cũng không biết vì sao, Trần đại sư nói, nơi này có thể giúp tôi học tập, tôi mới đến.
Hùng lão sư gật gật đầu, cũng không thất vọng.
Quỷ hơn một trăm năm trước, có thể đọc sách cũng không nhiều, tên này có thể học được Tam Tự Kinh đã là không tệ.
- Tình huống của anh tôi đã rõ, đợi chút nữa tôi sẽ cho anh làm mấy bài kiểm tra nhỏ, nhìn xem anh có vấn đề gì, học tập mà, chủ yếu là phải tìm biện pháp chuẩn, đúng bệnh hốt thuốc.
Hùng lão sư gật đầu nói.
Kim Mộng Quan đại hỉ, vội vàng hành lễ nói:
- Đa tạ lão sư.
. . .
H thị, trong một biệt thự, có không ít người, nhưng toàn bộ đều ngã xuống trên mặt đất, từng người đều kêu rên rất thống khổ, đứng không dậy nổi.
Trên ghế sa lon giữa phòng khách, A Mịch La bắt chéo chân, trong tay cầm một tấm bản đồ tàn tạ, hiếu kì thưởng thức.
Bên cạnh A Mịch La, một người đàn ông trung niên mặt mũi bầm dập, trong tay bưng một ly trà, ánh mắt tràn đầy e ngại cúi người hầu hạ, cũng không dám nói gì.
- Đây chính là bảo bối mà ông nói? Ông đùa giỡ tôi?
A Mịch La nhìn không ra thứ gì, bĩu môi một cái, bất mãn nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Người dàn ông trung niên khẽ run rẩy, ly trà nóng trong tay chút nữa đã rơi vỡ. Vội vàng mở miệng giải thích:
- Tiểu tỷ tỷ, tôi thật sự không giỡn, đây chính là bảo bối a, là truyền thừa của tổ tiên tôi, nghe nói là một tấm bản đồ động phủ của một đại năng trong giới tu hành. Cô không cần tiền, cũng không cần vàng bạc châu báu, đây là thứ duy nhất tôi có thể cầm được ra, tiểu tỷ tỷ, tôi sai rồi, tôi không nên đánh chủ ý tới cô, van cầu cô thả tôi đi.
A Mịch La nhíu mày nhìn về phía người đàn ông trung niên, thấy trên trán y chảy đầy mồ hôi, lúc này mới lên tiếng nói:
- Đến, giúp tôi gọi điện thoại.
Trung niên nam tử thở dài một hơi, vội vàng lấy điện thoại ra.
Chờ A Mịch La đọc số, y nhanh chóng bấm gọi.
A Mịch La đoạt lấy điện thoại, sau khi điện thoại kết nối, cô liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào:
- Trần Hạo đạo hữu, tôi phát hiện ra một bảo bối.