Một kiếm tiêu diệt Lưu Đông, Trần Hạo lại nhìn về phía hai quỷ hồn khác.
Hai quỷ hồn này không giống kẻ không có cốt khí như Lưu Đông, nhìn Trần Hạo, mặc dù xấu hổ, nhưng không cầu xin tha thứ.
Trần Hạo lạnh lùng nói:
- Tôi muốn giúp các người, các người lại báo đáp tôi như vậy sao?
Vương Minh một trong hai quỷ áy náy nói:
- Đại sư, là chúng tôi có lỗi với cậu.
Trần Hạo nhìn hai quỷ hồn, không nói lời nào.
Vương Minh thở dài nói:
- Mặc dù tôi và Bạch Hiểu Lâm không muốn tiết lộ tung tích đại sư, nhưng Lưu Đông bị dọa nên cái gì cũng khai ra. Chúng tôi không nhắc nhở đại sư, đã là lấy oán trả ơn, hiện tại đại sư đã giết chết lệ quỷ, coi như đã đòi công đạo lại cho chúng tôi, tạ ơn đại sư.
Nói xong, Vương Minh hồn thể đột nhiên tán đi, dần dần trở nên trong suốt.
Bạch Hiểu Lâm không nói chuyện, nhưng cũng giống Vương Minh, tự giải hồn thể, vì lỗi lầm mà chuộc lỗi.
Sắc mặt Trần Hạo khẽ nhúc nhích, kinh ngạc nhìn hai quỷ hồn chậm rãi biến mất.
Thông báo: Quỷ Vương Minh, Lưu Đông, Bạch Hiểu Lâm chết oan, oan hồn một năm hai tháng, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng ba năm đạo hạnh.
Bị tiếng thông báo của hệ thống đánh thức, Trần Hạo vội vàng đáp lại.
- Hệ thống à, ta hoàn thành nhiệm vụ, Lưu Đông kia sẽ đi đầu thai sao?
Hệ thống: "Quy tắc nhiệm vụ, không thể sửa đổi."
Trần Hạo nhíu mày, tiếp tục hỏi:
- Vậy nếu như ta từ bỏ nhiệm vụ, có thể để Vương Minh và Bạch Hiểu Lâm khôi phục như ban đầu?
Hệ thống: "Từ bỏ nhiệm vụ, không có ban thưởng."
Trần Hạo im lặng.
Ý của nó là, cho dù mình không cần phần thưởng, Vương Minh và Bạch Hiểu Lâm vẫn hồn phi phách tán sao?
- Hệ thống, có biện pháp gì mới có thể khôi phục cho bọn họ không?
Hệ thống: "Hai năm đạo hạnh hạn mức cao nhất, có thể tụ hợp hồn phách."
Ánh mắt Trần Hạo khẽ nhúc nhích, mở miệng nói:
- Ta lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ, khôi phục hồn phách của Vương Minh và Bạch Hiểu Lâm.
Vừa rồi cảm giác bị lừa, cho nên tức giận, nhất thời xúc động mà ra tay.
Mặc dù không giết nhầm đối tượng, nhưng Vương Minh và Bạch Hiểu Lâm tự giải hồn phách, chứng minh trong sạch của mình.
Các người không nợ tôi, tôi cũng không ép các người, từ bỏ nhiệm vụ, chúng ta không ai nợ ai.
Trần Hạo vừa dứt lời, hồn phách của Vương Minh và Bạch Hiểu Lâm vốn đã tán đi, lại tụ hợp lại.
Trần Hạo thấy thế, im lặng quay người rời đi.
Sau khi lên xe, Trần Hạo trực tiếp khởi động xe, nhanh chóng rời đi, để lại hai quỷ hồn vừa khôi phục hồn phách mờ mịt không hiểu.
Quay lại Ung Ninh, còn chưa tới nơi Linh Huyễn Phố, đột nhiên Trần Hạo sửng sốt.
Cách đó không xa trên đường phố, một đám quỷ đang chạy vội, dáng vẻ rất hoảng sợ.
Mà phía sau đám quỷ, một luồng hồng khí quỷ dị đang đuổi theo, hồng khí kia rất nhanh, đuổi kịp một quỷ hồn, bao phủ quanh nó, quỷ hồn kia kêu thảm một tiếng rồi biến mất không thấy gì nữa.
Những quỷ hồn khác bị dọa càng thêm sợ hãi.
Trần Hạo nhíu mày, dừng xe bên đường rồi xuống xe.
Một quỷ hồn nhìn thấy Trần Hạo, vui mừng chạy tới, kêu lên:
- Đại sư cứu mạng a!
Sau đó có rất nhiều quỷ cũng nhìn thấy Trần Hạo, như ong vỡ tổ bay qua.
Nhưng trong thoáng chốc, lại có thêm mấy quỷ hồn bị luồng hồng khí quỷ dị thôn phệ.
Khi những quỷ hồn khác chạy đến bên Trần Hạo, hồng khí quỷ dị kia cũng hiện ra nguyên hình, là một đứa bé, mi thanh mục tú, chỉ là ánh mắt quá tà khí, động tác duỗi đầu lưỡi đỏ thắm liếm bờ môi, càng khiến người ta không rét mà run.
Nhìn đứa trẻ này, Trần Hạo thấy khí tức trên người nó có cảm giác rất quen thuộc.
Đây là. . . Dục Linh.
- Hì hì, Đạo Môn tu sĩ, ngươi muốn thu ta sao?
Đứa trẻ nhìn về phía Trần Hạo, trong mắt hiện lên tia sáng hưng phấn, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
- Đại, đại sư, mau giết nó, nó là ác ma, ác ma ăn quỷ!
Một lão đầu hoảng sợ mở miệng nói.
Trần Hạo liếc qua, phát hiện quỷ này chính là lão quỷ lúc giữa trưa nói mình khi dễ tiểu quỷ kia.
- Sao thế? Đứa trẻ này không phải là linh chiếm thân thể Vương Lượng sao?
Trần Hạo không động thủ, vẻ mặt cười mà không phải cười hỏi.
Lão đầu vội vàng gật đầu, vẻ mặt e ngại.
- Vậy Vương Lượng đâu?"
Trần Hạo xoay chuyển ánh mắt, không nhìn thấy tiểu quỷ kia.
Lão đầu giận dữ nói:
- Đứa trẻ đáng chết kia, chúng tôi tới giúp nó, nó lại chạy nhanh hơn chúng tôi, còn hại chết không ít quỷ chúng tôi.
Trần Hạo buồn cười nói:
- Không phải ông nói nó vẫn là trẻ con à? Làm sao bây giờ lại trách tội nó?
Lão đầu nghẹn lời.
- Này, ta đang nói chuyện với ngươi mà, ngươi không nhìn thấy ta sao?
Lúc này, sắc mặt đứa trẻ kia vô cùng lạnh lẽo, ngữ khí bất thiện mở miệng nói, khí tức quỷ dị trên thân cuồn cuộn, dọa đến đám quỷ xung quanh Trần Hạo vội vàng lui lại, có mấy quỷ hồn nhát gan lặng lẽ đào tẩu.
Trần Hạo sầm mặt lại, nhìn chằm chằm nó:
- Không nhìn ngươi thì sao? Chỉ là Dục Linh mà thôi, có gì đặc biết đâu? Hù dọa ai đấy.
Hài tử: . . .
- Ngươi muốn nói chuyện với ta đúng không, được, đến đây, trước tiên nói cho ta nghe ngươi là Dục Linh gì? Có biết là tùy tiện hại người sẽ tự tìm đường chết không?
Trần Hạo tiếp tục hỏi.
Ánh mắt đứa trẻ kia khẽ động:
- Nhìn không ra, tiểu tu sĩ còn rất có kiến thức, biết ta tồn tại, nhưng mà ngươi phải chết.
Vừa nói xong, đứa trẻ kia đột nhiên biến thành một luồng hồng khí, nhào về phía Trần Hạo.
Trần Hạo còn chưa động, mèo mun đã meo ô một tiếng, thân thể điên cuồng lớn lên, sau đó nhào qua, móng vuốt trảo về phía hồng khí, một trảo đã lấy xuống một bộ phận.
Hồng khí lập tức nổi giận, điên cuồng bao vây mèo mun.
Mèo mun không sợ hãi mà còn mừng rỡ, sau khi hồng khí bao vây nó, nó đột nhiên há mồm, một cỗ hấp lực cường đại xuất hiện.
Trong chốc lát, hồng khí không ngừng bị hút vào trong miệng của nó.
Hồng khí kia quá sợ hãi, vội vàng muốn chạy, nhưng mèo mun lại nhanh hơn, hồng khí vừa động, trên người nó đã bộc phát ra từng đạo phi đao, bay mấy vòng quanh hồng khí khiến hồng khí bị chặt đứt, miệng nó vẫn không ngừng hút hồng khí, trong khoảnh khắc, hồng khí mãnh liệt đã bị mèo mun thôn phệ hơn một nửa, chỉ còn lại một phần nhỏ nhanh chóng chạy đi, một chút do dự cũng không dám, trực tiếp phá không bắn đi.
Thế nhưng nó còn chưa kịp bay xa, một cái bóng đã bay lên.
"Ada. . ."
Cái bóng này chính là gà ngốc, sau khi gà ngốc bay lên, hai cánh khẽ vỗ, hồng khí kia bị đánh về, sau đó bị mèo mun đang đuổi theo mở miệng oa ô cắn một cái, hàm răng nhai ken két từ từ nhấm nuốt.
Một đám quỷ hồn nhìn mà trợn mắt há mồm.
Ngọa tào, ác ma ăn quỷ lại bị mèo ăn. Đây là mèo gì!?
Ngay cả Trần Hạo cũng có chút kinh ngạc.
Tiểu Hắc nhà mình càng ngày càng lợi hại. Dục Linh kia cũng có thể tùy ý ăn.
Hơn nữa Tiểu Hoàng phối hợp với Tiểu Hắc, càng ngày càng ăn ý, quả thực chính là hoàng kim cộng tác a.
- Đại, đại sư, ác ma kia đã biến mất chưa?
Lão quỷ run rẩy hỏi.
Trần Hạo nói:
- Ông còn muốn thấy nó? Nếu không tôi thả ra cho ông xem?
Lão quỷ vội vàng lắc đầu.
Trần Hạo bĩu môi, vẫy tay với mèo mun và gà ngốc một cái, sau đó quay người muốn đi.
Lão quỷ kịp phản ứng, vội vàng nói:
- Đại sư, cám ơn cậu đã cứu chúng tôi.
Trần Hạo cũng không quay đầu lại nói:
- Không cần cám ơn, không phải tôi cứu mấy người, mà là do mèo nhà tôi muốn ăn ăn khuya.
Nói xong, Trần Hạo mở cửa xe lên xe, sau đó rời đi.
Để lại một đám quỷ còn chưa tỉnh hồn, giận dữ mắng tên tiểu quỷ kia.