Lông mày của Trần Hạo nhíu lại, giống như cười mà không phải cười nhìn hư ảnh.
Oán khí trên thân hư ảnh cuồn cuộn, ánh mắt cùng Trần Hạo đối nhau, tựa hồ phát hiện ra Trần Hạo không dễ chọc, oán khí trên người nó chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó hư ảnh nói: "Đào mộ tổ của ta, đem quan tài của mẹ ta để ra vùng hoang dã, đây có tính là người khác hại ta hay không?"
Trần Hạo nghe thấy thế hít một hơi khí lạnh.
Mẹ nó chứ, nào chỉ là hại, quả thực chính là súc sinh, không có nhân tính, muốn xử bắn một trăm lần đều không hết hận a!
Nhìn hư ảnh, sắc mặt của Trần Hạo nghiêm nghị: "Lão bá, cái này không thể tha thứ, nếu như ngươi đồng ý, ta có thể giúp ngươi."
Hư ảnh nói: "Nếu như ta muốn giết người, ngươi cũng sẽ giúp ta?"
Trần Hạo chân thành nói: "Giúp, nhưng ta muốn hiểu rõ chuyện, người đáng chết có thể giết, nhưng người vô tội, lại không thể loạn giết."
Hư ảnh nhìn Trần Hạo một lúc lâu, chậm rãi gật đầu nói: "Ai nên giết, ta còn không biết, nhưng là ta muốn báo thù rất nhiều người, chừng hơn một trăm người, ta đều muốn giết."
Trần Hạo sững sờ: "Hơn một trăm người? Lão bá, ngươi đây có phải hay không là quá mức rồi? Cũng không thể có nhiều người bắt nạt ngươi như vậy đi?"
Hư ảnh cười, cười rất thê lương: "Bắt nạt ta? Ha ha, nào chỉ là bắt nạt, quả thực là lấy oán trả ơn, không bằng heo chó, ta hối hận mình đã thiện đãi bọn hắn, hối hận mình nghe theo lời của người mẹ đã mất."
Trần Hạo nghe thấy thế hãi hùng khiếp vía.
Hận ý và hối hận bên trong giọng nói kia, quả thực đều muốn hóa thành thực chất.
"Lão bá, có thể nói rõ ràng không?"
Hư ảnh từ từ mở miệng, nói ra chuyện của mình.
Hư ảnh họ Chu, tên là Chu Chí Cường, xuất thân nông thôn, do phụ thân mất sớm, nên là mẹ hắn một tay đem hắn nuôi lớn, vì không để cho hài tử bị tủi thân, mẹ của hắn từ chối việc tái giá, một lòng một ý chăm sóc Chu Chí Cường.
Chu Chí Cường cũng không chịu thua kém, từ nhỏ liền rất cố gắng, thành tích học tập vẫn luôn đứng hàng đầu, trở thành sự kiêu ngạo của mẹ hắn.
Tới lúc thi đại học, Chu Chí Cường thi đậu trường đại học danh tiếng, thế nhưng lúc đó, Chu Chí Cường không biết, người mẹ vất vả nửa đời người, trên thân đã mang các loại tật bệnh, chỉ là vì để Chu Chí Cường có một tiền đồ tốt hơn, nàng không chỉ không nói, mà lại cố nén đau đớn, liền thuốc đều không mua, chính là vì tiết kiệm tiền cho Chu Chí Cường đi học.
Sau khi Chu Chí Cường tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc tốt, người mẹ đã mắt thấy được tiền đồ của con trai rốt cục không chịu nổi nữa, các loại bệnh biến chứng hiện ra, cứu không thể cứu, trở thành tiếc nuối của Chu Chí Cường, hối hận tự trách.
Mà lúc mẹ hắn hấp hối, để Chu Chí Cường về sau nếu có năng lực, nhất định phải chắm sóc thôn xóm, bởi vì Chu Chí Cường đã lớn như vậy, thôn dân đều đã trợ giúp cho, đều là ân nhân của hắn.
Vì di ngôn của mẹ, Chu Chí Cường bắt đầu phấn đấu.
Lúc hắn trung niên, Chu Chí Cường tự lập nghiệp thành công, bắt đầu đi về lại trong thôn, sửa cầu trải đường, cơ hồ là việc trong thôn cần, hắn đều không chút do dự đi làm.
Nhưng cả đời Chu Chí Cường cũng không tính thuận lợi, hắn có hai đứa con trai một đứa con gái. Vợ chồng con trai cả trước kia đi máy bay lại gặp được tai nạn trên không, đều chết đi. Đứa con trai nhỏ mặc dù thông minh, tính cách lại không ổn định, cũng không thích thương nghiệp, thích chụp ảnh, quanh năm suốt tháng liền không có mấy ngày ở nhà, không có mục tiêu. Trước mắt dốc sức làm sự nghiệp, liền dựa vào đứa con gái chèo chống.
Bởi vì chuyện của con trai cả, sau khi Chu Chí Cường thống khổ, cảm thấy là tự mình làm không đủ nhiều, cho nên phúc báo không đủ, hắn không chỉ lấy ra tài sản lớn làm từ thiện, còn cải thiện phúc lợi cho thôn làng, mỗi nhà đều xây cho một tòa biệt thự ở nông thôn, chân chính làm được chuyện khai thông mương rãnh tạo nên dòng suối lớn.
Thế nhưng là cũng bởi vì chuyện xây dựng biệt thự nông thôn này, chôn xuống mầm tai vạ.
Cổ nhân nói, không sợ không chia mà sợ chia không đồng đều.
Chu Chí Cường cân nhắc chính là phúc lợi của người trong thôn, nhưng hắn không nghĩ tới, sau khi xây dựng biệt thự, lại nhận lấy bất mãn đến từ những người dân trong thôn, bởi vì hắn dựa theo đầu người mà tính, mỗi nhà một tòa, mà những người con gái gả ra ngoài thì không tính. Những nhà có mấy con trai ở cùng một nhà cũng coi như một nhà.
Chuyện này gây ra mâu thuẫn.
Những nhà có con gái đã gả đi cũng yêu cầu mình phải được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, mà những nhà có mấy đứa con trai kia, càng là tranh đoạt quyền có được biệt thự. Sau khi làm ầm ĩ, ngược lại các thôn dân còn oán hận Chu Chí Cường, nói là hắn để các nhà không bình yên.
Sau khi Chu Chí Cường nghe nói thế, cũng rất buồn rầu, liền mang theo cháu gái mới nghỉ hè về quê quán, tranh thủ cùng các hương thân nói chuyện, xử lý thích đáng vấn đề này.
Dù sao đối với hắn mà nói, nhiều thêm mấy tòa biệt thự ở nông thôn cũng không hao phí thêm bao nhiêu tiền, chỉ cần quan hệ bên trong thôn xóm hòa thuận, ngày sau hắn trở lại quê hương, cũng có thể an ổn lúc tuổi già, làm bạn với người mẹ đã mất.
Nhưng sau khi đến, Chu Chí Cường không chỉ có bị lạnh nhạt, càng làm cho hắn giận dữ tuyệt vọng hơn chính là, mộ của người mẹ đã mất mà hắn xây dựng bị đào lên, quan tài đều bị nện nát, có thể nhìn thấy hài cốt bên trong.
Lúc Chu Chí Cường nhìn thấy một màn này, trực tiếp tối sầm mắt lại, ngất đi.
Sau đó chính là Trần Hạo nhìn thấy một màn xe cứu thương, đáng tiếc Chu Chí Cường bởi vì công việc mệt nhọc, thân thể cũng có các loại bệnh hoạn, cứu giúp không kịp, đột tử ở đây.
Nghe xong Chu Chí Cường, Trần Hạo yên lặng.
Khó trách nó muốn trả thù, tuổi nhỏ nhận lấy một chút chăm sóc, người mẹ đã mất yêu cầu báo đáp, Chu Chí Cường dùng một đời để hoàn thành yêu cầu của mẹ, tuyệt đối là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Nhưng kết quả lại thành ra như thế, ai có thể tiếp nhận chuyện đảo nghịch dạng này.
Nhất là chuyện đào phần mộ của mẹ Chu Chí Cường, Trần Hạo cảm thấy, thôn dân oán trách Chu Chí Cường còn có thể giải thích, cùng lắm thì một đao chia đôi đường, dù sao Chu Chí Cường đã làm được đầy đủ. Nhưng là đào phần mộ của mẹ người ta, đây tuyệt đối là không có cách nào tha thứ.
"Ý tứ lời này của ngươi, làm ra việc này, toàn bộ người trong thôn đều có phần?" Trần Hạo hỏi.
Chu Chí Cường nghiến răng nghiến lợi nói: "Coi như không có phần, nhưng phần mộ của mẹ ta bị đào, cũng không phải chuyện xảy ra trong thời gian ngắn, bọn hắn nhưng không có một ai cho ta biết, cũng không có ai ngăn cản, qua nhiều năm như vậy, ta chính là báo đáp một đám lòng lang dạ sói như thế."
Trần Hạo nói: "Nếu như không có phần, tội kia không đến nỗi chết, cùng lắm thì về sau không còn chăm sóc bọn hắn nữa, nhưng những người kia đào mộ kia, có thể giết. Oan có đầu nợ có chủ, ta hi vọng sau khi ngươi trả thù những loại người này, không muốn hãm sâu xuống vũng bùn, dù sao sau khi chuyển hóa lệ quỷ trả thù, ngươi là thống khoái, nhưng những hành động này, cũng tổn hại âm đức, cũng sẽ đối với tử tôn bất lợi. Cháu gái của ngươi đang ở nơi này, lão bá chẳng lẽ hi vọng cháu gái của mình cũng bước lên con đường của vợ con con trai ngươi sao?"
Chu Chí Cường nhìn Trần Hạo, không nói chuyện.
Sắc mặt Trần Hạo thản nhiên, tới đối mặt.
Thật lâu, Chu Chí Cường nói: "Người trẻ tuổi, ngươi có thể nhìn thấy ta, còn có thể giúp ta đầu thai, là một kỳ nhân. Khuyên ta như thế, ta cũng nhìn ra ngươi không có ác ý, nhưng là ta nhiều năm báo, đạt được một cái kết quả như thế này, ta không cam tâm."
Trần Hạo quả quyết nói: "Vậy cũng không thể loạn giết, như vậy đi, ai làm ra loại chuyện này, ngươi có thể trả thù, mà những thôn dân này, có thể dùng thủ đoạn của người sống trả thù, chuyện này có thể để con trai nhỏ và con gái của ngươi tới làm, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Chu Chí Cường sững sờ, tựa hồ nghĩ đến cái gì, gật đầu nói: "Ta đồng ý, nhưng ta muốn tự tay giết những người đào mộ, ta muốn hắn hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh."
Hệ thống: Đột tử quỷ Chu Chí Cường, một ngày oan hồn, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng một năm đạo hạnh.