Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 460 - Chương 461: Lão Quỷ, 1 Sinh Sóng

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 461: Lão quỷ, 1 sinh sóng

Ồ! Phần thưởng là một năm đạo hạnh? Xem ra nhiệm vụ này cũng không phải rất khó!

Trần Hạo khẽ suy nghĩ.

"Ngươi là ai? Ngươi đang nói chuyện với ai?" Lúc này, cô bé đột nhiên mở miệng, tựa như bé đang rất khẩn trương, hai tay nắm chặt, dường như chỉ cần Trần Hạo khẽ động, bé sẽ lập tức hét to rồi chạy trốn.

Trần Hạo hoàn hồn, tay bắt pháp quyết, một đạo pháp quang rơi trên thân cô bé, lúc này mới nói: "Ta đang nói chuyện với ông của ngươi, ân, bây giờ ngươi có thể nhìn thấy hắn."

Cô bé sững sờ, sau đó bé phát hiện Chu Chí Cường đang đứng ở bên cạnh.

Nhìn thoáng qua giường bệnh, lại ngẩng lên nhìn ông của mình, cô bé có cảm giác như đang mơ.

Trần Hạo giải thích nói: "Ông của ngươi đã chết, bây giờ đã thành âm hồn, nếu ngươi sợ hãi, ta có thể để ngươi. . ."

"Không cần! Ông ơi."

Cô bé vội vàng phản đối, sau đó nhào về phía hư ảnh, nhưng bé lại trực tiếp xuyên qua hư ảnh.

Chu Chí Cường cũng kích động.

Hắn không ngờ sau khi chết đi, cháu gái mình còn có thể nhìn thấy mình.

Trần Hạo nói: "Người quỷ khác nhau, ta giúp ngươi khai quang, để ngươi có thể nhìn thấy, có thể nói chuyện nhưng là không thể đụng chạm, các ngươi không cần tiếp xúc loạn, đối với thân thể ngươi không tốt."

Co bé nghe vậy, hai mắt lập tức lại chảy ra nước mắt, nghẹn ngào nói không ra lời.

Trần Hạo nói: "Có chuyện gì, các ngươi có thể từ từ trò chuyện, sau đó muốn xử lý việc này như thế nào, cũng có thể gọi điện liên lạc với con trai và con gái của ngươi, ta đi ra ngoài trước."

Trần Hạo nói rồi khẽ gật đầu, quay người đi khỏi phòng bệnh.

Nghĩ một chút, Trần Hạo đi xuống lầu.

Vừa rồi vì để tránh phiền phức, Trần Hạo để mèo đen và gà trống chờ ở ngoài, hiện tại nhiệm vụ đã bước vào quỹ đạo, không cần hắn làm gì nữa.

Từ trên tầng đi xuống, Trần Hạo nhìn lướt qua, liền thấy mèo đen và gà trống trốn ở bãi cỏ, ân, còn có lão quỷ hồn kia!

Chỉ có điều lúc này, dáng vẻ lão quỷ hồn nhìn rất nhún nhường, bộ dáng như một em trai nhỏ.

Nhìn một lát, Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, bước tới.

"Hạo ca." Gà trống nhìn thấy Trần Hạo, gọi một tiếng. Mèo đen thì trực tiếp nhảy vào trong ngực Trần Hạo.

Trần Hạo ôm lấy mèo đen, ánh mắt nhìn về phía lão quỷ kia.

Lão quỷ kia thấy gà trống khiến mình e ngại, thế mà lại cung kính với Trần Hạo như thế, lập tức lộ ra một nụ cười, chỉ là nụ cười này rất gượng ép, vô cùng mất tự nhiên.

"Lão đầu, nhìn dáng vẻ của ngươi, thời gian chết không ngắn, sao lại chết?" Trần Hạo hỏi.

Lão quỷ vội vàng nói: "Đúng là ta đã chết mấy năm, chết trên bụng đàn bà. . ." Nói đến đây lão quỷ mới kịp phản ứng, có chút xấu hổ.

Lông mày Trần Hạo nhíu lại.

Lão quỷ này, người già nhưng tâm không già!

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng không có oán khí gì, tại sao không đi đầu thai?" Trần Hạo tiếp tục hỏi.

Quỷ đại gia do dự một chút, yếu ớt mà nói: "Ta nghe nói người lúc sống không làm chuyện tốt, sau khi chết phải xuống Địa ngục, cho dù đầu thai, cũng chỉ có thể làm súc sinh."

“Sao? Ngươi xem thường súc sinh?" Gà trống liếc lão quỷ một cái, ngữ khí không tốt.

Quỷ đại gia vội vàng lắc đầu: "Sao có thể, chuyện này, aizzz, ta cũng không biết nên nói thế nào, lúc ấy sợ nên không đi, bây giờ hối hận cũng không kịp."

Trần Hạo nói: "Nói như vậy khi ngươi còn sống cũng không phải người tốt lành gì?"

Lão quỷ vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm, ta không phải người xấu, chỉ là làm một chút chuyện không đạo đức thôi."

"Nói nghe thử xem."

Lão quỷ cười khan nói: "Lão đệ cũng là đàn ông, ngươi hiểu được, đàn ông luôn có một số sở thích, con người ta không thích thứ gì, chỉ thích phụ nữ, hơn nữa ta tương đối thích phụ nữ có gia đình, phụ nữ lớn tuổi thì càng thích."

Trần Hạo sững sờ, quan sát lão quỷ một chút, ngạc nhiên nói: "Khẩu vị này của ngươi có chút nặng!"

Lão quỷ cũng kịp phản ứng, vội vàng nói: "Không phải, ta không phải nói phụ nữ tuổi cao, ta nói những phụ nữ ba bốn mươi tuổi như lang như hổ, mới có hương vị nhất."

Trần Hạo nói: "Ngươi thích phụ nữ như thế nào, đó là chuyện của ngươi, nhưng mà làm người, vẫn phải phúc hậu, thích thì thích, phá hoại gia đình người ta, đúng là không có đạo đức."

Lão quỷ vọi vang nói: "Ta cũng không phá hoại gia đình họ, ta chỉ qua lại với họ, nhưng không tham gia vào cuộc sống sinh hoạt của họ, hơn nữa ta chưa từng ép buộc ai, người nào đồng ý ở bên ta, đến khi không muốn, ta sẽ đền bù thỏa đáng, gặp nhau cũng có lúc chia xa, mấy chục năm, ta chưa từng để những người phụ nữ tốt có qua lại với ta bị tổn thương."

"Vậy tại sao ngươi lại chết trên bụng phụ nữ?"

Lão quỷ khẽ chột dạ, nhưng vẫn thành thật nói ra: "Là vì con dâu của em họ ta, nàng chủ động thông đồng với ta, ta nhịn không được, kết quả nàng ta quá hung mãnh, ta nhất thời không chống đỡ được, ngã xuống."

Nói đến đây, lão quỷ lúng túng nói: "Chuyện này ta cũng biết là không đạo đức, sau khi chết con trai ta cũng không bày linh đường, hồn phách cũng chỉ có thể ở lại bệnh viện."

Trần Hạo im lặng.

Mẹ nó, khó trách sau khi chết hắn không dám đầu thai. Lớn tuổi như vậy còn dám làm ra loại chuyện này, khó tránh tự chột dạ.

Nhưng chiến tích của lão quỷ này, cũng khiến Trần Hạo sợ hãi thán phục.

Mặc dù già, nhưng vẫn có thể nhìn ra, lão có hương vị, rất đẹp trai, hơn nữa còn có vẻ là người giàu, người có tiền thì có thể muốn chơi gì thì chơi.

Một người muốn đánh một người muốn bị đánh, ngươi tình ta nguyện, ai có thể nói hắn sai, hắn như thế có lẽ có không ít đàn ông ước ao ghen tị. Cả đời này, đến chết cũng chết trên bụng phụ nữ, có thể nói là chết cũng không tiếc.

"À, sau khi chết ngươi còn có chấp niệm gì hả? Không cam lòng?" Trần Hạo hỏi.

Lão quỷ suy nghĩ một chút, muốn nói lại thôi, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.

Trần Hạo nói: "Người cũng chết rồi, còn có cái gì mà không thể nói."

Quỷ đại gia nói: "Chuyện không cam lòng, thực ra cũng có chút, mục tiêu Thiên nhân trảm của ta, còn thiếu sáu người."

Hệ thống: Quỷ Lưu Nhất Hành phong lưu mà chết, âm hồn ba năm bảy tháng, hoàn thành tử khi nguyện, ban thưởng một tháng đạo hạnh.

Trần Hạo: ". . ."

"Ha ha, nói cách khác nói, hiện tại người cũng đã chết rồi, ta muốn cũng không có gì ý nghĩ." Lão quỷ gượng cười nói.

Trần Hạo không phản bác được.

Sao thế, đều thành ngựa giống rồi mà ngươi còn không cam tâm? Thiên nhân trảm? Ha ha, lời này của ngươi mà nói ra, khẳng định sẽ bị người khác đánh chết đấy?

Trần Hạo không muốn tiếp tục giằng co nữa.

Xem chấp niệm của ngươi đi? Ngươi nghĩ ta là người như thế nào! Nếu là Tống Kính Lư còn dễ nói, ngươi chính là kẻ là người tử nhưng sắc tâm bất tử !

Đừng nói ban thưởng có một tháng đạo hạng, coi như ban thưởng một năm, mười năm đạo hạnh, Trần Hạo cũng sẽ không giúp.

Là một người rất thận trọng vơi tình cảm, hắn không thích loại người chuyên làm loạn như thế, Trần Hạo mặc kệ người khác làm thế nào, nhưng hăn, tuyệt đối sẽ không đi làm.

Dù sao lão sắc quỷ này khi còn sống tiêu sái như vậy, sau khi chết hồn phi phách tán cũng đáng.

Đang định đuổi lão sắc quỷ đi, sắc mặt Trần Hạo khẽ động, quay người nhìn lại, thấy cô bé vàng Chu Chí Cường từ trên tầng bệnh viện đi ra.

Đi đến cạnh Trần Hạo, Chu Chí Cường nói: "Đại sư, ta đã để Nguyên Nguyên goi điện cho con gái của ta, nàng đang trên đường chạy tới, nhưng ta sợ nàng sẽ không tin tưởng, cho nên chờ con gái của ta đến, thì phiền phức đại sư hỗ trợ."

Trần Hạo gật đầu nói: "Chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần ngươi không lạm sát kẻ vô tội, tất cả đều dễ nói chuyện."

Bình Luận (0)
Comment