Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 461 - Chương 462: Thí Cổ Vạn

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 462: Thí Cổ Vạn

"A, nhìn ngươi thật quen, không phải là người kia, người kia, Chu Chí Cường, đúng, chính là ngươi, phú hào có ức vạn ở Kim Hà."

Lúc này, lão sắc quỷ đột nhiên kinh ngạc mở miệng.

Chu Chí Cường nhìn về phía lão sắc quỷ, cười khan nói: "Không ngờ không trở lại Kim Hà nhiều năm như vậy, vẫn còn có người nhận ra ta."

Lão sắc quỷ nói: "Làm sao có thể không biết, ngươi là kiêu ngạo của Kim Hà, mười mấy năm trước ta còn tham dự một lần đấu thầu thương nghiệp của ngươi. Ừ, ngươi chết như thế nào? Hoàn toàn không có chút tin tức nào."

Chu Chí Cường thở dài nói: "Một lời khó nói hết, nói đến sợ thành trò cười cho lão ca."

Ánh mắt lão sắc quỷ khẽ lóe lên, mở miệng nói: "Ngươi ở bệnh viện, trước kia chưa từng gặp qua ngươi, là vừa mới chết, không phải là bị đám điêu dân ở thôn Cương kia làm tức chết chứ?"

Chu Chí Cường sững sờ: "Lão ca biết chuyện của ta?"

Lão sắc quỷ nói: "Chuyện này thì có gì mà không biết, ta mặc dù chết rồi, nhưng nhiều năm dưỡng thành thói quen buôn bán, luôn chú ý tới các loại tin tức, ngươi đầu tư mấy ngàn vạn vào thôn Cương để xây biệt thự, động tĩnh cũng không nhỏ, nhưng không phải lão ca nói, việc này ngươi làm quá ngố, thăng gạo ân đấu gạo thù, nhân tính vốn phức tạp, ngươi làm như vậy chỉ tự gây phiền toái cho mình thôi."

Chu Chí Cường khổ sở nói: "Mặc dù biết là như vậy, nhưng nhiều năm như vậy vẫn bình yên vô sự, ta còn tưởng rằng ta được người dân ở đó tán thành, không nghĩ tới lại. . ."

Lão sắc quỷ nói: "Có thể lý giải, nghe nói năm đó khi mẹ của lão đệ hấp hối, đã dặn dò ngươi phải giúp đỡ người ở quê nhà, mấy chục năm như một ngày ngươi làm cho quê nhà, Kim Hà ta cũng biết ngươi nhân nghĩa, nếu thế thì họ không thể đem bức tử ngươi như thế được? Trong này có phải là có chuyện gì hay không?"

Thấy oán khí trên thân Chu Chí Cường khiếnlão sắc quỷ có chút kinh hãi.

Sau đó Chu Chí Cường nói: "Ta trở về xử lý chuyện xây nhà, lại phát hiện mộ của mẹ ta bị đào."

Lão sắc quỷ hít một hơi lãnh khí, hoảng sợ nói: "Ngọa tào, kẻ nào dám làm, thật sự không có nhân tính!"

Chu Chí Cường đè nén giận dữ nói: "Ta không biết, nhưng kẻ nào làm ra chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ."

"Nhất định không thể tha thứ, đào mộ cua người khác, đó chính là không có chút lương tâm nào, nhất định phải đánh chết, ai, đáng tiếc ta đã chết rồi, nếu không ta sẽ tìm người giúp ngươi điều tra, cam đoan trong vòng một ngày sẽ tìm ra kẻ nào làm." Lão sắc quỷ thở dài một tiếng.

Trần Hạo nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Ngươi có thể tra được?"

Lão sắc quỷ nói: "Không phải ta chém gió, khi ta còn sống, ở Kim Hà mấy chục năm, người ở đường nào ta cũng biết, ở đó có một người gọi là lão Vạn, người này có ngoại hiệu là Thí Cổ Vạn, tin tức nhất là Linh Thông, chỉ cần tìm hắn, tin tức biết được so với cảnh sát còn nhanh hơn. Nhưng người chết như đèn tắt, hiện tại cũng không có cách nào."

Trần Hạo cười nói: "Cũng không phải không thể, nếu như ngươi dẫn chúng ta đi tìm hắn, tiêu bao nhiêu tiền cũng không quan trọng."

Lão sắc quỷ gật đầu nói: "Nói cũng đúng, có tiền có thể sai khiến quỷ thần, chỉ cần đưa tiền, không có việc gì không thể giải quyết được, được, nếu lão đệ cần, ta mang ngươi đến đó."

Chu Chí Cường đại hỉ, vội vàng nói: "Thật sự là đa tạ lão ca."

Lão sắc quỷ nói: "Cám ơn cái gì, mặc dù khi ta còn sống cũng không tính là người tốt, nhưng làm người phải có cái ranh giới cuối cùng, có thể làm được chuyện đào mộ nhà người khác, cũng cũng không phải kẻ tốt lành gì, giữ lại hẳn sẽ là tai họa."

Nói xong, Trần Hạo mang theo một nhóm rời khỏi bệnh viện, lái xe rời đi.

Nhờ chỉ điểm của lão sắc quỷ, mười mấy phút sau, Trần Hạo đã tới một con đường, dừng lại bên ngoài một quầy rượu.

Đến nơi này, lão sắc quỷ nói: "Thí Cổ Vạn này, thích nhất chính là nơi này, chỉ cần tới đây, nhất định có thể tìm tới hắn."

Trần Hạo gật đầu, sau khi đậu xe xong, để mèo đen và gà trống, còn có cháu gái của Chu Chí Cường chờ ở trên xe, mang theo hai quỷ hồn đi vào quán bar.

Vừa bước vào, lập tức các loại tiếng ồn bao vây, một sàn nhảy lớn, nhạc nhảy sôi động.

Trần Hạo có chút không quen với loại hoàn cảnh này, khẽ nhíu mày.

Lão sắc quỷ lại như đi vào nhà mình, dẫn đường Trần Hạo.

Sau mấy lần rẽ, lão sắc quỷ đột nhiên dừng lại, chỉ vào một chỗ ngồi trước mặt nói: "Ngươi nhìn, đó chính là Thí Cổ Vạn."

Trần Hạo nhìn lại, phát hiện ở chỗ ngồi kia có một người phụ nữ.

Từ chỗ hắn chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn của người phụ nữ này, mặc một cái áo khoác không quá rộng, trông rất gợi cảm, tay cầm một ly rượu đỏ, tư thái rất ưu nhã.

"Thí Cổ Vạn là nữ?" Trần Hạo hơi kinh ngạc.

Lão sắc quỷ lại cười hắc hắc: "Hắn thích mặc nữ trang, gia hỏa này năm nay đều hơn bốn mươi, bảo dưỡng làn da so với các cô gái trẻ tuổi bình thường còn tốt hơn, dáng dấp đẹp, dáng người cũng tốt, khi ta chưa chết, có mấy lần chút nữa ta đã muốn làm hắn."

Trần Hạo: ". . ."

Ngọa tào, thật sự được mở rộng tầm mắt, lớn tuổi như vậy mà còn thích nữ trang? Hơn nữa còn có thể bảo trì dáng người tốt như vậy! Chậc chậc, thật sự là thế giới bao la, cái gì cùng có.

Nhưng khiến Trần Hạo chấn kinh nhất là, lão sắc quỷ này ngay cả đàn ông thích nữ trang cũng muốn chơi! Mẹ nó thật sự là sắc đến tận xương, hắn chỉ có thể nói một chữ phục với lão.

Trong lòng tuy ngạc nhiên, nhưng bước chân của Trần Hạo vẫn không ngừng, đi tới.

Gặp mặt chính diện, Trần Hạo cũng phải tán thưởng.

Lão sắc quỷ nói không sai, Thí Cổ Vạn này, quả nhiên khiến đa số nữ nhân phải ghen ghét.

Tóc dài xõa vai, mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, miệng anh đào nhỏ nhắn, tay cầm một ly rượu đỏ, tựa như một nữ quý tộc nữ, tản mát ra phong tình thành thục mê người, khiến người ta gặp một lần đã thấy khó quên.

Trần Hạo bất động thanh sắc ngồi xuống đối diện Thí Cổ Vạn.

Thí Cổ Vạn đang nhẹ lay ly rượu đỏ dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo, trong ánh mắt lộ ra một tia nghiền ngẫm.

Trần Hạo mỉm cười: "Xin chào, ta gọi Trần Hạo."

Thí Cổ Vạn không mở miệng, tiếp tục nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nói: "Có người giới thiệu ta đến, muốn tìm ngươi giúp một chút, giá tiền có thể thương lượng."

Lúc này ánh mắt Thí Cổ Vạn mới khẽ động, mở miệng nói: "Có chuyện gì?"

Tiếng của hắn rất nhẹ nhàng, nghe không ra giọng nam hay nữ.

Nếu không phải lão sắc quỷ đã nhắc nhở, Trần Hạo hoàn toàn không thể nhìn ra đây chính là một người đàn ông.

Thật sự là đáng tiếc, nữ trang cũng không thích hợp ngươi, ngươi hẳn là biến tính!

Trần Hạo nói: "Ta muốn điều tra một việc, Chu Chí Cường về quê cũ xây dựng biệt thự, nhưng là mộ của mẹ Chu Chí Cường lại bị người đào, ta muốn biết, là ai làm?"

Thí Cổ Vạn nói: "Chuyện này a, trùng hợp ta biết đấy, bây giờ có thể nói cho ngươi luôn, nhưng ngươi phải trả một cái giá tương ứng?"

Trần Hạo nói: "Ngươi ra giá đi."

Thí Cổ Vạn cười: "Ta nói giá nào ngươi cũng đồng ý? Vậy ta muốn ngươi theo ta một đêm, nếu như ngươi khiến ta hài lòng, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Vẻ mặt Trần Hạo biến thành cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía lão sắc quỷ.

Đại gia, ngươi chỉ nói với ta con hàng này thích nữ trang, mà không nói hắn yêu thích đàn ông mà!

Lão sắc quỷ cười khan nói: "Lão đệ, quên nói cho ngươi, Thí Cổ Vạn là thụ."

Trần Hạo đen mặt, bây giờ ngươi mới nói không cảm thấy đã chậm sao?

"Ta trả một trăm vạn mua tin tức này, ngươi cảm thấy như thế nào?" Trần Hạo nhìn Thí Cổ Vạn, đưa ra một giá tiền.

Thí Cổ Vạn mỉm cười, dáng vẻ rất quyến rũ: "Không có ý tứ, gần đây không thiếu tiền, chỉ thiếu sủng ái."

Trần Hạo: ". . ."

Lão sắc quỷ giật mình, mắng to: "Thật tao a, thật hối hận khi còn sống không làm hắn một lần, kỹ thuật của lão tử, cam đoan khiến hắn hài lòng."

Hệ thống: Quỷ Lưu Nhất Hành sướng chết, âm hồn ba năm bảy tháng, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng một tháng đạo hạnh.

Trần Hạo: ". . ."

Bình Luận (0)
Comment