Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 462 - Chương 463: Giúp Người Hoàn Thành Ước Vọng

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 463: Giúp người hoàn thành ước vọng

Ngọa tào. . . Thế này cũng được!

Trần Hạo có chút không rõ tình hình.

Lão sắc quỷ này muốn Thiên nhân trảm, nhưng không hoàn toàn là phụ nữ, đàn ông cũng có thể tính a!

Chậc chậc, hệ thống à, thật ghê tởm.

Nhưng nhìn Thí Cổ Vạn, lại nhìn lão sắc quỷ, ánh mắt Trần Hạo lấp lóe.

Cái gọi là giúp người hoàn thành ước vọng, lại có thể lấy được tin tức cần thiết, còn có ban thưởng, một mũi tên trúng ba con chim, không tệ!

"Ừm, có thể để ta suy nghĩ một chút không?" Trần Hạo nhìn Thí Cổ Vạn nói.

Thí Cổ Vạn cười càng quyến rũ, hai mắt phát sáng.

"Ta ở phòng bốn lẻ hai trên tầng bốn chờ ngươi, cửa không khóa." Nói xong, Thí Cổ Vạn uống một ngụm rượu đỏ, còn khẽ liếm môi một cái, lúc này mới lắc mông, cất bước rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn, Trần Hạo rùng mình một cái.

Mẹ nó, cúc hoa, nghĩ đến đã có cảm giác lạnh lẽo rồi.

Sau đó Trần Hạo nhìn về phía lão sắc quỷ vẻ mặt tiếc nuối nhìn theo Thí Cổ Vạn rời đi, mở miệng nói: "Muốn làm?"

"Muốn!"

Lão sắc quỷ không do dự, quả quyết đáp lại.

Trần Hạo cười: "Ta có thể giúp ngươi, có muốn thử một chút hay không?"

Lão sắc quỷ sững sờ, sau đó hai mắt lóe sáng: "Có thể chứ? Nhưng ta không thể chạm vào hắn."

Trần Hạo nói: "Yên tâm, có ta ở đây, nhất định thỏa mãn ngươi."

Lão sắc quỷ lập tức hớn hở: "Quá tốt rồi, nếu có thể chơi hắn một lần, coi như có thể đền bù tiếc nuối khi còn sống, hắc hắc hắc."

Mang theo lão sắc quỷ và Chu Chí Cường vẻ mặt mờ mịt trong suốt hành trình rời khỏi quán bar, đến một chỗ chỗ không người, Trần Hạo lấy ra một cây linh hương đốt lên, cắm lên mặt đất, để lão sắc quỷ hút.

Lão sắc quỷ ngửi được linh hương, lập tức mừng rỡ, giống như đã đói bụng rất nhiều năm, tham lam hút mỗi một tia hương khí vào trong miệng.

Được linh hương tẩm bổ, thân thể lão sắc quỷ cũng từ từ ngưng thực.

Chờ lão sắc quỷ hấp thu xong một cây linh hương, Trần Hạo tay bắt pháp quyết, một đạo pháp quang thêm trên thân lão sắc quỷ, lúc này mới nói: "Hiện tại ngươi đã được linh hương tẩm bổ, lại có pháp quang của ta thêm vào, đủ để người tiếp xúc một đêm với người sống cũng không có vấn đề gì. Nhưng ngươi phải chú ý, đừng chơi quá nhiệt tình, mà quên mất chính sự, ta muốn tin tức về kẻ đào mộ."

Lão sắc quỷ cảm nhận được thân thể biến hóa, mừng rỡ không thôi, ánh mắt nhìn Trần Hạo cũng khác biệt.

Người thanh niên này thật khó lường, là đại sư có thần thông, dạng người này không thể đắc tội.

"Đại sư yên tâm đi, cam đoan lấy được tin tức cho ngươi." Nói xong lão sắc quỷ cũng không kịp chờ đợi, lao thẳng vào trong quán rượu.

Chờ lão sắc quỷ đi khỏi, Chu Chí Cường yếu ớt khẽ hỏi: "Việc này, có ổn không?"

Trần Hạo cười nói: "Có gì không được, một kẻ muốn chơi, một kẻ muốn bị chơi, phối hợp hoàn mỹ."

"Thế nhưng như vậy cũng. . ." Chu Chí Cường tỏ vẻ như tam quan sụp đổ.

Trần Hạo nói: "Bác, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, cứ chờ đợi tin tức đi, đến lúc đó có oán báo oán, có cừu báo cừu, không liên luỵ đến kẻ vô tội là được."

Chu Chí Cường hoàn hồn, gật đầu nói: "Đại sư yên tâm đi, hiện tại ta đã nghĩ thông, chẳng có ai hoàn mỹ, những người ở quê của ta thay đổi, ta cũng có trách nhiệm, nếu đã như thế, chuyện khác thì không nói, ta chỉ tìm người đào mộ để trả thù, về phần những kẻ khác, đã có con gái của ta làm chủ."

Lông mày Trần Hạo nhíu lại, việc này sợ là không đơn giản như thế.

Nhưng chỉ cần Chu Chí Cường không xúc động, chuyện của người sống, hắn cũng không tiện tham gia.

Trần Hạo có thể tưởng tượng ra được, cha mình đối tốt với bọn họ, kết quả cha mình lại bị bọn họ làm tức chết, con gái của Chu Chí Cường, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Sau đó, Trần Hạo quay lại xe, yên lặng chờ đợi.

Hơn một giờ về sau, một cái bóng mờ xuất hiện trước xe Trần Hạo, chính là lão sắc quỷ.

Nhìn bộ dáng của hắn, có vẻ rất đắc ý.

Đi đến trước cửa sổ xe, lão sắc quỷ nói: "Đại sư, tin tức ta đã hỏi được cho ngươi. Người đào mộ chính là con rể Ngô Phong của Chu Chính Hà ở Thượng thôn, nghe nói con hàng kia không phải kẻ tốt đẹp gì, ăn uống cá cược chơi gái mọi thứ tinh thông, bên ngoài còn nợ tiền người khác. Nghe nói khi Thượng thôn định phân biệt thự, hắn đã đánh chủ ý, muốn lấy một căn để bán kiếm tiền, nhưng Chu lão ca phân chia, lại không tính đến hắn, không có phần của hắn, trong lòng hắn ghi hận sau đó đi đào mộ. Tiểu tử này làm xong còn không giấu diếm, dương dương đắc ý, trước đó khi chém gió với người khác chính hắn đã nói thế."

"Ngô Phong? Người này ta biết, ta với Chu Chính Hà kia còn có chút thân thích, ông nội ta với ông hắn vốn là anh em, lúc trước hắn gả con gái, ta còn cho một phần tiền, không nghĩ tới, không nghĩ tới. . ." Chu Chí Cường nghe được thân phận người đào mộ, lập tức ngây dại, tự lẩm bẩm, oán khí trên thân càng mạnh thêm, con mắt cũng đỏ.

Nếu là người không liên quan làm chuyện này, hắn sẽ chỉ hận, thế nhưng kẻ làm ra loại chuyện này, lại là người quen, còn có chút một tia thân thích, đây quả thực là đâm một đao vào tim!

Trần Hạo nói: "Chỉ có Ngô Phong sao?"

Lão sắc quỷ nói: "Cái này Thí Cổ Vạn không nói."

Trần Hạo gật đầu: "Vậy được, bây giờ ngươi muốn đi cùng chúng ta cùng sao?"

Lão sắc quỷ cười hắc hắc nói: "Cái này không cần, chơi nhiều nữ nhân như vậy, hôm nay mới biết hóa ra còn có thứ kích thích hơn, ta muốn chơi thêm một lần."

Trần Hạo nói: "Được, ngươi tự xem mà xử lý, đừng điên cuồng quá, chơi ra mạng người, ta cũng không tha cho ngươi."

Lão sắc quỷ gật đầu: "Yên tâm đi đại sư, trong lòng ta nắm chắc."

Sau đó Trần Hạo lái xe rời đi.

Vừa lái xe, Trần Hạo vừa nói: "Bác à, hiện tại đã biết là người nào, ngươi muốn làm gì?"

Chu Chí Cường nói: "Đại sư, làm phiền ngươi chiếu cố cháu gái của của ta một chút, ta đi tìm Ngô Phong."

Trần Hạo chân thành nói: "Cũng được, nhưng mà bác nhất định phải ghi nhớ, oan có đầu nợ có chủ."

Chu Chí Cường không nói chuyện, quay sang nói với cô bé bên cạnh: "Nguyên Nguyên, cháu đi theo đại sư, không được chạy loạn, chờ cô của cháu đến, ông đi báo thù cho bà cố của cháu."

Cô bé sợ hãi nói: "Ông ơi, thật sự phải đi sao? Cháu sợ hãi."

Chu Chí Cường nói: "Phải đi, nếu không ông sẽ thành lệ quỷ, sau này sẽ không đầu thai được, cháu không muốn để ông như vậy chứ?"

Cô bé không nói gì.

Chu Chí Cường cũng không nói nhiều, thân ảnh lóe lên đã biến mất không thấy gì nữa.

Cô bé khẽ nhếch miệng, yên lặng cuộn mình lại.

Trần Hạo lái xe, rất mau đi đến một khách sạn, thuê hai gian phòng, sau đó vào đó lẳng lặng chờ tin tức.

Bóng đêm dần dần buông xuống.

Khi Trần Hạo đang tĩnh tọa, đột nhiên tiếng đập cửa vang lên.

Trần Hạo mở to mắt, cảm giác nhìn quanh, sau đó đứng dậy mở cửa.

Gõ cửa chính là cháu gái của Chu Chí Cường.

Nhìn Trần Hạo, cô bé nói: "Đại sư, cô của ta đến, lập tức đến khách sạn."

Nhanh như vậy!

Trần Hạo hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: "Được, ta và ngươi ra ngoài đón."

Nói xong, Trần Hạo mang theo cô bé xuống cửa khách sạn chờ đợi.

Không phải chờ lâu, một chiếc xe sang trọng đã đi tới, dừng lại trước cửa khách san, sau đó một người phụ nữ tóc ngắn bước xuống.

Nàng đảo mắt một vòng, nhìn thấy Trần Hạo cùng cô bé, liền bước nhanh tới.

Mà cô bé kia khi nhìn thấy cô ủa mình, liền khóc rồi, chạy vội tới, đầu chui vào trong ngực người phụ nữ.

Người phụ nữ kia ôm lấy cô bé, nhỏ giọng an ủi.

Sau một lúc lâu, người phụ nữ nhìn về phía Trần Hạo, mở miệng nói: "Ngươi chính là đại sư mà Nguyên Nguyên nói?"

Bình Luận (0)
Comment