Vừa mới tăng lên được chút pháp lực, bây giờ không chỉ không còn, còn trực tiếp mất đi một năm.
Trần Hạo có chút ngẩn ngơ.
Tình huống này là thế nào, không phải đã hoàn thành sao? Tại sao đột nhiên lại thất bại rồi?
Trần Hạo kinh ngạc một chút, đột nhiên quay người về xe, sau đó khởi động, rời đi.
Tuổi trẻ quỷ nhìn thế có chút mê hoặc, hỏi: "Thế nào?"
Trần Hạo nào có tâm tình nói chuyện với nó, làm xong nhiệm vụ không chỉ không lấy được ban thưởng, hiện tại còn mất thêm một năm, việc này nhất định phải làm rõ ràng!
Một đường lái xe, rất nhanh Trần Hạo đã chạy tới bệnh viện.
Nhưng sau khi Trần Hạo đến bệnh viện, hắn phát hiện ở bệnh viện hình như xảy ra chuyện, điện ở một tầng đều tắt, nhìn trong bệnh viện có chút loạn, tiếng người nhốn nháo.
Trần Hạo ngăn lại một người để hỏi thăm, lúc này mới biết được, vừa nãy trong bệnh viện đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai, sau đó toàn bộ những bóng đèn pha lê bị vỡ vụn, một trận quái phong thổi qua khiến không ít người bị hôn mê, việc này khiến lòng người vô cùng bàng hoàng, lúc này bệnh viện đang di chuyển bệnh nhân.
Nghe được tin tức này, sắc mặt Trần Hạo hơi biến.
Đây tuyệt đối là việc xảy ra ngoài ý muốn a! Có vật gì đó rất phức tạp.
Đại gia nhà ngươi, nhiệm vụ của ca cũng dám phá hư, ngươi ăn gan báo rồi!
Trong lòng hắn buồn bực, Trần Hạo trực tiếp xông vào tầng không có ánh điẹn trong bệnh viện.
Dùng Âm Dương Nhãn truy tìm khí tức, không phát hiện khí tức của Chu Chí Cường, cũng không thấy quỷ hồn khác.
Nhưng trong tầng này có một khí tức cổ quái lưu lại, khí tức này vô cùng tà ác, khiến người khác chán ghét.
Lông mày Trần Hạo khẽ nhíu lại, phong tỏa cỗ khí tức này, sau đó phát hiện nó đã rời khỏi bệnh viện, chạy về phía nam.
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo ra khỏi bệnh viện, lái xe đuổi theo cỗ khí tức kia.
Một đường chạy về phía nam, không được bao lâu, ánh mắt Trần Hạo đột nhiên dừng lại, nhìn về phía một toà nhà cao tầng.
Cỗ khí tức tà ác kia dừng lại bên trong tòa nhà cao tầng đó.
Nhưng khiến Trần Hạo ngoài ý muốn chính là, bên ngoài tòa nhà lại có một chiếc xe, trên xe có mấy khí tức pháp lực.
Không chỉ như thế, trên xe này, còn có một khí tức mà mình quen thuộc, chính là Chu Chí Cường!
Chu Chí Cường bị bắt!
Trần Hạo híp mắt lại, quan sát xe kia một chút, sau đó trực tiếp lái đến đó.
Sau khi đến nơi, Trần Hạo xuống xe, đi tới cạnh chiếc xe này, đưa tay gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt một người đàn ông vạm vỡ hiện ra.
"Làm gì?" Sắc mặt người đàn ông vạm vỡ kia rất khó coi.
Trần Hạo nói: "Làm phiền rồi, hình như các ngươi đoạt đồ vật của ta."
Người đàn ông vạm vỡ khẽ nhíu mày: "Tiểu tử, ai..."
"Ta không muốn nói nhảm, thả Chu Chí Cường ra." Trần Hạo đánh gãy lời của người đàn ông vạm vỡ, trực tiếp yêu cầu, đồng thời thả ra khí tức pháp lực, thể hiện mình cũng là đồng đạo.
Người đàn ông vạm vỡ sững sờ, sau đó cười: "Nguyên lai là một vị đạo hữu, hắc hắc, tung quỷ hại người, ngươi cũng theo chúng ta đi..." Lời còn chưa dứt, tiếng của người đàn ông vạm vỡ im bặt, hai mắt trừng lớn.
Bởi vì Trần Hạo giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên lôi cầu đang xoay tròn, tản ra khí tức bạo ngược.
"Ngươi vừa nói cái gì?" Trần Hạo mở miệng.
Người đàn ông vạm vỡ không nói gì nữa, lúc này cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống xe, ánh mắt ngưng trọng nhìn Trần Hạo nói: "Đạo hữu, chúng ta là một tiểu đội của ban ngành liên quan Hoa Bắc khu thứ bảy, ta là đội trưởng Vương Minh phong."
Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Tam Thủy quan, Trần Hạo, ta tin tưởng ban ngành liên quan các ngươi có tin tức của ta."
Trần Hạo!
Nghe được cái tên này, Vương Minh Phong và người đàn ông vạm vỡ kia đều lộ ra ánh mắt cổ quái, không khỏi nghiêm túc dò xét hắn.
Ở ban ngành liên quan, thời gian gần đây có không ít động tĩnh, nhưng nổi danh nhất, lại là kẻ trước mặt này, hắn không phải đệ tử Đạo môn thuộc ban ngành liên quan.
Trần Hạo là tán tu, tự mình Nhập Đạo, tuổi còn trẻ mà đã có đạo hạnh vài chục năm, còn có hai linh sủng thực lực rất mạnh hộ pháp, thậm chí mấy lần hành động của ban ngành liên quan đều có Trần Hạo tham dự.
Đây chính là một người rất nổi tiếng trong giới!
Mặc dù nghe qua không ít lần, nhưng bây giờ mới gặp mặt khiến bọn hắn cảm giác được, người tên Trần Hạo này so với truyền thuyết còn lợi hại hơn, chí ít bọn hắn không biết, Trần Hạo đã tu luyện lôi pháp tới cảnh giới này!
"Hóa ra là Trần đạo hữu, thất kính thất kính, ngươi quen oan hồn này?" Vương Minh Phong mở miệng hỏi.
Trần Hạo nói: "Ta đang siêu độ cho nó, thứ gọi là hại người, hẳn là có ẩn tình khác. Nếu như các ngươi không biết rõ thì có thể đi điều tra một chút, ta tin tưởng bây giờ ở Kim Hà thị, các ngươi tùy tiện tìm một người cũng có thể hiểu rõ tình huống Chu Chí Cường."
Vương Minh Phong sửng sốt.
Trần Hạo tiếp tục nói: "Hiện tại, có thể thả hắn ra chưa?"
Vương Minh Phong chần chờ một chút, nói: "Oan hồn này bị thương không nhẹ, có thể có chút vấn đề, nhưng không phải do chúng ta gây ra, hi vọng đạo hữu hiểu cho."
Nói xong, Vương Minh Phong vẫy tay một cái với người trong xe, sau đó tay hạ xuống liền thả ra một đạo âm khí, sau khi biến hóa, chính là Chu Chí Cường.
Nhưng bây giờ Chu Chí Cường có chút kỳ quái.
Ánh mắt hắn đờ đẫn, hồn thể suy yếu, ngay cả oán khí trên thân cũng tán đi hơn một nửa. Nhìn giống như người cao tuổi bị mất trí.
Trần Hạo sững sờ, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Vương Minh Phong.
Vương Minh Phong nói: "Khí tức phệ hồn trong tòa nhà kia, chắc là đạo hữu cảm giác được, chúng ta đang đuổi bắt nó, oan hồn này, và hồn phách của người mà nó muốn hại, đều bị phệ hồn gây thương tích, khi chúng ta đuổi tới, hồn phách người kia vừa chết đã bị phệ hồn thôn phệ, oan hồn này cũng bị thôn phệ mất hơn một nửa hồn phách, nếu như chúng ta không cắt ngang, oan hồn này cũng không thể tồn tại."
Sắc mặt Trần Hạo trầm xuống.
Hóa ra là phệ hồn, chính là đồ chơi này làm hỏng chuyện tốt của ta, khiến ta mất một năm đạo hạnh!
"Ta biết rồi."
Trần Hạo vung tay lên, thu hồi hồn phách Chu Chí Cường lại, sau đó quay người đi về phía tóa nhà cao tầng kia.
Vương Minh phong sững sờ, vội vàng nói: "Trần đạo hữu, ngươi muốn làm gì?"
Trần Hạo cũng không quay đầu lại nói: "Phá vỡ việc tu hành của ta, tự nhiên phải trả lại công đạo cho ta."
Vương Minh phong biến sắc, vội vàng tiến lên ngăn Trần Hạo lại: "Đạo hữu, phệ hồn kia là con mồi của tiểu đội chúng ta."
Trần Hạo nhíu mày, cười mà như không cười mà hỏi: "Nếu là con mồi, thì diệt là được, chẳng lẽ ta giúp đỡ các ngươi, còn không được?"
Vương Minh Phong nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là bắt nó."
Trần Hạo híp mắt lại: "Bắt? Ngươi nói như vậy, ta có thể hiểu thành, ta tu hành bị phá hoại, các ngươi cũng có trách nhiệm sao?"
Vương Minh Phong nghẹn lời.
"Trần Hạo đạo hữu, lời này của ngươi có chút quá phận rồi, chúng ta bắt phệ hồn, sao có thể biết nó đụng tới ngươi, đây chính là một chuyện ngoài ý muốn." Mấy cấp dưới của Vương Minh Phong từ trên xe bước xuống, một người trong đó bất mãn phản bác.
Trần Hạo nói: "Coi như là ngoài ý muốn, vậy ta tìm phệ hồn báo thù có lỗi sao? Hay là nói, đồ vật bị các ngươi nhìn trúng, chính là của các ngươi, dù là đồ vật này bốn phía làm bậy, cũng không cho phép người khác đối phó?"
"Đạo hữu, ngươi như thế chính là cưỡng từ đoạt lý!" Vương Minh Phong trầm giọng nói.
Trần Hạo lắc đầu: "Đều là người trưởng thành rồi, cũng đừng giả bộ ngốc, ta mặc kệ phệ hồn này đối với các ngươi có lợi ích gì, nhưng là nó chọc tới ta, chọc tới ta, thì phải phụ trách hậu quả. Tiểu Hắc, tiểu Hoàng, đi chơi chết nó."
"Được Hạo ca." Gà trống hưng phấn kêu lên một tiếng, sau đó mở đôi cánh ra, chạy vội vào tòa nhà cao tầng.
Mèo đen cũng meo ô một tiếng, thân ảnh vào một phát, tốc độ cực nhanh.
"Ngăn bọn chúng lại!" Vương Minh Phong giận dữ, phất tay ra lệnh.