Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 472 - Chương 473: Lại Gặp Quỷ Lừa Người

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 473: Lại gặp quỷ lừa người

Ban đêm, đèn hoa rực rỡ, ánh trăng tươi đẹp.

Trần Hạo ra khỏi khách sạn, bắt đầu lái xe quanh thành nhỏ tìm âm hồn.

Một đường từ từ lái xe, Trần Hạo quan sát bốn phía, tìm kiếm nơi âm khí hội tụ.

Đi không được bao lâu, Trần Hạo phát hiện một âm hồn.

Đây là một lão đầu ngồi ở ven đường, đang than thở.

Lão đầu này không phải ác quỷ lệ quỷ gì, nhưng trên thân cũng có chút oán khí. Thoạt nhìn như một lão quỷ lòng mang oán hận.

Trần Hạo dừng xe bên đường rồi bước tới, ngồi xổm bên cạnh lão đầu, lôi thuốc là ra, đốt một điếu, hút một hơi, nhả khói ra ngoài.

Lão đầu vốn chẳng thèm nhìn đến Trần Hạo, dù sao sau khi chết thì không ai có thể nhìn thấy nó, có thể giao lưu cùng nó, nó cũng đã quen.

Nhưng khi hơi khói đến trước mặt, cái mũi của lão giật giật, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Muốn hút sao?"

Hai mắt lão đầu sáng lên: "Ngươi nhìn thấy ta?"

Trần Hạo cười nói: "Đúng vậy, từ nhỏ ta đã có thể nhìn thấy quỷ, nhìn ngươi một mình lẻ loi ngồi ở nơi này, thật lạnh lẽo, nên đến tâm sự."

Lão đầu vui mừng nói: "Thật sự nhìn thấy, tiểu tử người là người tốt, có thể đem thuốc cho ta hút không?"

Trần Hạo đặt điều thuốc trước mặt lão đầu, để lão hít khí thuốc, sau đó mới từ từ hỏi: "Bác chết như thế nào? Tại sao không có đi đầu thai?"

Lão đầu hít mấy hơi thuốc, trên mặt lộ ra dáng vẻ một kẻ nghiện thuốc được hút thuốc.

"Ai, số cảu ta, bị người khác đâm chết, nhưng người đâm chết ta lại không bồi thường tiền, thực sự rất uất ức, nhưng vẫn phải bỏ qua." Lão đầu thở dài một tiếng.

Trần Hạo sững sờ, nhìn lão đầu hỏi: "Bị đâm chết? Sao có thể như thế?"

Lão đầu muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài nói: "Không nói đến nữa, dù sao cũng đều qua rồi, ừ, tiểu tử, có thể để lại cho ta mấy bao thuốc không? Ta ở nơi này lẻ loi hiu quạnh, quá đáng thương."

Trần Hạo cười nói: "Sao chỉ muốn hít hơi thuốc thế, bác thử nói xem bác còn có tâm nguyện gì chưa làm được, ta giúp ngươi đi làm, sau đó đi đầu thai chuyển thế, làm người một lần nữa, không phải sẽ tốt hơn sao?"

Lão đầu sững sờ, kinh ngạc nói: "Ngươi có thể giúp ta đi đầu thai?"

Trần Hạo nói: "Vậy phải xem ngươi còn có tử nguyện gì mà ta có thể làm được thì mới có thể."

Lão đầu vội vàng nói: "Có, ta không phải bị đâm chết sao, ta muốn người đâm chết ta bồi mệnh cho ta, mẹ nó, giết người không đền mạng, thật là không có thiên lý."

Hệ thống: Quỷ Hà Hưng Vượng bị đâm chết, oan hồn một năm bốn tháng, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng một phút đạo hạnh.

Tiếng hệ thống thông báo nhiệm vụ cũng vang lên.

Lúc đầu Trần Hạo còn mỉm cười, nhưng khi nghe thấy thông báo nhiệm vụ, nụ cười trong nháy mắt cứng đờ.

Ngọa tào, một phút đạo hạnh ban thưởng? Cái này mẹ nó. . . Giả a!

Người này không phải bị đâm chết sao? Giết người thì đền mạng, tại sao ban thưởng lại ít như vậy?

Không đúng, bị đâm chết! !

Trần Hạo nhìn về phía lão đầdùng u, ngữ khí cổ quái hỏi: "Ngươi bị đâm chết như thế nào?"

Lão đầu nói: "Ta đang đi đường, một chiếc xe xông đụng phải ta, lúc đầu ta còn chưa chết, nhưng chiếc xe kia lại từ đè qua người ta, trực tiếp đè chết ta, ngươi nói người này có phải là tâm tư ác độc."

Trần Hạo nhíu mày.

Hắn chết như thế sao? Vậy tại sao hệ thống chỉ ban thưởng một phút đạo hạnh? Nhiệm vụ của hệ thống, cơ bản chính là sẽ cấp phần thưởng mang tính chất an ủi.

"Ngươi không gạt ta?" Trần Hạo hỏi lại.

Lão đầu vội vàng nói: "Tiểu tử này, ta lớn tuổi như vậy, lừa ngươi làm gì, ngươi nhìn ta đều đã chết rồi."

Trần Hạo nói: "Được, vậy ta đi tìm hiểu thử, để xem giúp ngươi như thế nào."

Trần Hạo nói đứng lên.

Giúp quỷ có thể, nhưng Trần Hạo không thích giúp quỷ xấu, nhiệm vụ này lại ban thưởng ít như vậy, nhất định phải tìm hiểu rõ tình hình thực tế.

Lão đầu thấy Trần Hạo chuẩn bị bước đi, gấp gáp vội vàng đứng lên kéo Trần Hạo lại nói: "Chớ đi mà tiểu tử, ta còn chưa nói là ai đâm chết ta."

Trần Hạo quay người lại, đang muốn hỏi thăm, lão đầu đột nhiên ai nha một tiếng, ngã xuống mặt đất, sau đó kêu rên nói: "Đụng người, chân của ta gãy mất, ôi, chân của ta à, đụng người nha. . ."

Miệng lão không ngừng là lên, hai tay còn ôm lấy chân, dáng vẻ rất đau đớn cuộn mình.

Trần Hạo: ". . ."

Đang kêu la rất hăng hái, lão đầu đột nhiên phản ứng lại, gượng cười đứng lên: "Thật ngại quá, thói quen nghề nghiệp."

Sắc mặt Trần Hạo biến thành lạnh lùng: "Ngươi như thế này, cũng không phải người khác cố ý đụng ngươi, ngươi là giả vờ bị đụng sau đó bị đè chết."

Lão đầu thấy Trần Hạo nói trắng ra, lập tức mở miệng nói: "Tiểu hỏa tử, ngươi không thể nói như vậy, mặc dù ta giả vờ bị đụng, nhưng ta cũng không lừa nhiều, bồi thường mấy ngàn tiền thì xong việc, cũng có thể để bọn hắn nhớ lâu, đây cũng là sự nghiệp giáo dục của ta. Nhưng có một số người tâm tư ác độc, không muốn bồi thường tiền, còn ác độc đè chết người, ngươi nói đây có phải là súc sinh hay không."

Trần Hạo cười: "Đè chết ngươi có phải là súc sinh hay không thì ta không biết, nhưng người giả bị đụng thì chính là súc sinh, ta rất tán đồng, đừng nói nhảm, nói nhiều một câu sẽ chơi chết ngươi."

Nói rồi Trần Hạo xoay người rời đi.

"Ai. . . Làm sao nói như thế chứ, tiểu tử ngươi. . ." Lão đầu còn chưa nói xong, Trần Hạo đột nhiên quay người, một cỗ pháp lực tụ trong lòng bàn tay, đánh tới bụng lão đầu.

Lão đầu lập tức sửng sốt, nhìn Trần Hạo, lại nhìn nửa người dưới của mình, giật giật, đột nhiên từ phần eo của lão tách rời, nửa người trên rơi trên mặt đất, nửa người dưới vẫn còn đứng.

Trần Hạo lúc này mới nói: "Ngươi nghĩ ta nói đùa sao? Còn tưởng rằng thật sự là một người bị thương, không ngờ lại là cố ý chịu chết, nói một câu không khách khí, ngươi bị đè chết chính là đáng đời, truyền ra ngoài là chuyện đại khoái nhân tâm. Ân, không phải thích lừa người sao, hiện tại ngươi như vậy mới phù hợp với thực tế, cứ ở lại nơi này chậm rãi lừa bịp đi, Chúc ngươi may mắn."

Dứt lời, Trần Hạo quay người rời đi không chút do dự.

Đối loại người lừa bịp bị đè chết này, Trần Hạo thật cảm thấy hắn bị chết là tốt, hơn nữa dạng người như hắn, Trần Hạo cảm thấy không nên xúc động để tiểu Hắc ăn, hắn như thế cũng không đi được, động cũng không thể động, chỉ có thể ở tại chỗ, chậm rãi chờ đợi hồn phi phách tán, đây mới là tốt nhất kết quả.

Nhìn thấy Trần Hạo rời đi, lão đầu hoảng sợ, vội vàng cầu xin tha thứ, nhưng Trần Hạo lại dứt khoát lên xe, nhanh chóng rời đi, để lại một tên quỷ lừa bịp kêu rên tại chỗ, nhưng người đi ngang qua người đều không người nghe được.

Lái xe đi xa, lúc này Trần Hạo mới giảm tốc độ, trong lòng thấy vô cùng phiền muộn.

Nếu không phải kích phát nhiệm vụ, chính mình cũng không biết đã gặp phải một kẻ lừa bịp mình còn lãng phí một điếu thuốc đã khai quang khói cho nó, thật là thua thiệt lớn.

Đúng lúc đang thở dài đâu, đột nhiên Trần Hạo sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phía trước.

Ở ngã ba phía trước, một chiếc xe lao vụt qua.

Đây là một chiếc xe việt dã, nhìn bình thường không có gì lạ.

Nhưng trên mui xe, lại có một nữ quỷ nằm sấp, nữ quỷ này oán khí nồng đậ đạt trình độ gần như lệ quỷ!

Ngọa tào!

Lông mày Trần Hạo nhíu lại, thoáng dừng xe ven đường, rồi lại vội vàng đuổi theo.

Nữ quỷ oán khí nặng như thế, hơn nữa còn đi theo một chiếc xe, đây là muốn trả thù a!

Tăng thêm tốc độ, Trần Hạo rất nhanh đã đuổi kịp xe việt dã.

Khi tới gần, sắc mặt Trần Hạo khẽ thay đổi.

Nữ quỷ kia mặc dù ghé vào trên xe, nhưng không có động tĩnh gì.

Bình Luận (0)
Comment