Sau khi rời khỏi Kim Hà thị, Trần Hạo lái xe về hướng nam,một đường tiến lên.
Đến giữa trưa, Trần Hạo đã tới một thành phố nhỏ.
Nơi này rất phồn hoa, đường xá nhộn nhịp, xe cộ tấp nập, hiển nhiên là nới giao thông phát triển.
Lái xe mấy giờ, Trần Hạo cũng đã đói bụng, sau khi đi vào nội thành bèn tìm đến một tiệm cơm.
Trên đường đi đến nhìn thấy một quán ăn rất náo nhiệt, Trần Hạo lái qua đó, đang muốn dừng xe, đột nhiên một chiếc bảo mã đã vượt qua xe hắn, dừng đúng ở chỗ mà hắn muốn đậu xe.
Trần Hạo chút nữa đã bị đụng vào, giật nảy mình.
Trừng to mắt nhìn về phía chiếc bảo mã đoạt chỗ đậu xe kia, thấy một thanh niên bước xuống xe, sau đó giúp đỡ một phụ nữ mập mạp mang thai tuổi không nhỏ từ ghế phó lái xuống, đi vào quán ăn, hoàn toàn không thèm để ý đến việc vừa rồi vừa đoạt chỗ đậu xe.
Trần Hạo kinh ngạc nhìn hai người đi vào quán ăn, đột nhiên nhếch miệng cười.
"Tử khí trước mắt, cung mạng tối tăm, đây là kiếp nạn trước mắt a!"
Khẽ lẩm bẩm một tiếng, Trần Hạo tìm một chỗ đỗ khác, để mèo đen và gà trống ở lại xe, sau đó đi vào quán ăn.
Vừa đi vào trong quán ăn, động tác của Trần Hạo dừng lại, hắn nhìn thấy một đứa bé đang chạy như bay, đột nhiên nhảy ra ngoài, rồi ngã trên mặt đất.
Có lẽ không có ai chú ý, nhưng Trần Hạo rõ ràng nhìn thấy khi đứa bé kia ngã sấp xuống, có một cái chân duỗi ra, làm đứa bé trượt chân.
Đứa bé ngã trên mặt đất, mặt ngơ ngác, sau đó khóc rống lên.
Tiếng khóc của nó khiến người lớn trong nhà của đứa bé chạy tới.
Mà người phụ nữ mập mạp mang thai ngáng chân khiến đứa bé ngã, lại vẫn cùng thanh niên nhàn nhã trò chuyện, giống như việc ngáng chân khiến đứa bé ngã căn bản không phải là nàng làm.
Trong mắt Trần Hạo, khi nàng làm chuyện này, hắc khí trên thân càng nồng đậm, cung tinh tối tăm ảm đạm tới cực điểm, tựa như muốn hình thành tử kiếp!
Trần Hạo nhìn thấy thế khiến lông mày nhíu lại.
Mẹ nó, cặp vợ chồng này đều không phải người tốt!
Trong lòng oán thầm một câu, Trần Hạo cũng không thèm phản ứng đến họ nữa.
Kiếp nạn đến với người, tự có báo ứng, không cần mình làm cái gì.
Tìm một ghế trống ngồi xuống, Trần Hạo gọi vài món thức ăn. Khi hắn đang đợi đồ ăn đưa lên, đột nhiên có mấy người chạy vào, dạo qua một vòng, rồi đi thẳng đến thanh niên cùng phụ nữ mang thai.
Nhìn thấy mấy người này, thanh niên quá sợ hãi, vội vàng đứng dậy, lôi kéo người phụ nữ mang thai muốn chạy.
Nhưng mấy ngườivừa vào kia lại ngăn cản hai người.
"Văn ca, chúng ta tìm ngươi thật không dễ dàng, ồ, còn đến Lai Phúc tinh ăn cơm, có tiền nha, vậy khoản tiền ngươi thiếu của ta có phải cũng nên trả rồi không?" Một người có dáng người rất lớn, trên người xăm một hình xăm đầu lâu đen nhếch miệng cười hỏi, nhưng khi hắn cười lên, lại có vẻ rất lạnh lùng.
Thanh niên kia vội vàng cười khan nói: "Tùng ca, chúng ta ra bên ngoài nói."
"Ra ngoài nói? Tiểu tử ngươi lần trước cũng nói như vậy, nhưng vừa ra ngoài đã chạy không còn bóng dáng, chậc chậc, ta thật sự không phát hiện ngươi có thể chạy như thế, ngươi nói ngươi có thiên phú như vậy, tại sao không đi làm vận động viên, nói không chừng một lần thành danh đấy, năm mươi vạn thiếu ta, chẳng qua chỉ là mây khói mà thôi." Đầu lâu đen nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng vàng khè.
Thanh niên nghẹn lời.
Người phụ nữ mang thai lại trợn mắt nói: "Hoàng văn, ngươi thiếu ai tiền? Còn thiếu đến mấy chục vạn? Tại sao ta không biết?"
"Em dâu à, có thể để cho ngươi biết sao, tiểu tử này chơi bài thua, hắn quỳ xuống cầu xin chúng ta đừng nói, còn nói mười ngày nửa tháng sau sẽ trả, bây giờ đã sắp một tháng, ngay cả bóng dáng của tiền cũng không thấy. Văn ca ngươi cũng đừng nhìn ta, ta mặc dù đòi nợ, nhưng đòi nợ cũng văn minh, ngươi muốn lịch sự, ta cho ngươi lịch sự, nhưng chính ngươi không nể mặt ta, thời gian nói ngươi sẽ trả tiền đều đã lâu gấp đôi rồi, tiền đâu?" Đầu lâu đen nhìn chằm chằm thanh niên.
Người phụ nữ mang thai giận dữ: "Hoàng văn, ngươi lại đi chơi bài! Được lắm, ta nói ngươi đầu tư cái gì mà muốn năm mươi vạn, hóa ra là tiền nợ đánh bạc, tốt, rất tốt."
Nói xong, người phụ nữ mang thai quay người muốn đi.
Đầu lâu đen ngăn nàng đi, cười hắc hắc nói: "Em dâu, đây là muốn dở trò gì đây? Không trả tiền mà muốn đi?"
Người phụ nữ mang thai trừng mắt: "Đó là Hoàng Văn thiếu ngươi tiền, có quan hệ gì với ta, tránh ra."
Đầu lâu đen nói: "Đúng là không quan hệ, nhưng hắn không có tiền, ta cũng nên tìm người có tiền muốn, ngươi nói đúng không?"
Người phụ nữ mang thai nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng cái mẹ nhà ngươi ấy, ai thiếu ngươi thì tìm kẻ đó, ta tuyệt đối sẽ không cho, ngươi dám đụng vào ta một cái thử xem, hiện tại ta đang mang thai, đả thương con của ta, ta muốn ngươi ngồi tù mục xương."
Đầu lâu đen bị dọa, trong lúc nhất thời không dám phản bác.
Sau đó người phụ nữ mang thai hừ lạnh một tiếng, không chút do dự vòng qua hắn rời đi.
Chờ người phụ nữ mang thai kia rời đi, đầu lâu đen lại cười hắc hắc nói: "Văn ca, theo chúng ta đi một chuyến đi, chúng ta cần thương lượng một phen, tiền này sẽ trả như thế nào, ừ, ngươi muốn báo cảnh sát cũng được, giấy trắng mực đen, còn có dấu tay, ta không sợ."
Thanh niên cay đắng cười một tiếng, đi theo một nhóm người đầu lâu đen rời đi.
Sau khi bọn hắn đi, trong quán cơm nổi lên tiếng nghị luận ầm ĩ.
Trần Hạo thì lại cười mà không phải cười, ánh mắt thấy khá thú vị.
Sau đó Trần Hạo cũng rời khỏi quán ăn, nhìn thấy thanh niên kia và nhóm người đầu lâu đen ở cùng một chỗ trong ngõ nhỏ, thoáng có thể nhìn thấy thanh niên kia đang trò chuyện rất vui sướng với đám người đầu lâu đen.
Mà bộ dáng phách lối trước đó của mấy người đầu lâu đen bây giờ hoàn toàn không giống, vẻ mặt cười nịnh nọt, còn nói nhờ thanh niên kia chiếu cố sinh ý.
Sau đó mấy người đầu lâu đen vui vẻ rời đi.
Thanh niên nhìn quanh bốn phía, sửa sang lại quần áo, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi đến một số.
Điện thoại vừa kết nối, thanh niên đã đau khổ cầu khẩn, nhưng đầu điện thoại bên kia tựa hồ nói gì đó không tốt, rồi dập máy. Nhìn điện thoại, thần sắc thanh niên kia vốn từ cầu khẩn lập tức chuyển thành biểu lộ đắc ý. Sau đó hắn quay người, đi tới ven đường, chặn lại một chiếc taxi rời đi.
Trần Hạo nhìn đến trước cửa quán cơm, bảo mã kia đã không thấy, hiển nhiên là bị người phụ nữ mập mạp mang thai lái đi.
Mẹ nó, kiểu lừa đảo này cũng tinh vi đấy!
Nhưng cho dù có tinh vi hơn, cũng không ngăn được kiếp nạn tìm tới người.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, sau đó quay lại quán ăn, tiếp tục ăn cơm.
Nửa giờ sau, Trần Hạo quay lại xe, bắt đầu đi loanh quanh trong thị trấn nhỏ.
Còn chưa đi được mấy vòng, đột nhiên ánh mắt Trần Hạo dừng lại, nhìn về không xa phía trước.
Trần Hạo lái xe tới gần, hắn thấy hóa ra đây là một vụ tai nạn xe cộ.
Một chiếc BMW đâm vào hàng rào ven đường, lúc này có không ít người vây xem.
Nhìn chiếc xe này, chính là chiếc bảo mã lúc trước vừa đoạt chỗ đậu xe.
Xe này bị người phụ nữ mập mạp mang thai lái đi, hay là nói, người xảy ra tai nạn xe cộ chính là nàng!
Quả nhiên là trước mặt tử kiếp, không thể tránh né!
Trần Hạo sau khi dừng lại nghe ngóng một chút, mới biết xe BMW này hơn mười phút trước dường như lái rất nhanh, sau đó trực tiếp đâm vào hàng rào ven đường, người phụ nữ mang thai chảy rất nhiều máu, có lẽ là sảy thai, vừa được xe cứu hộ mang đi không lâu.
Người này đã ứng kiếp, còn người kia!
Trần Hạo khẽ suy nghĩ một chút, sau đó tìm một khách sạn để ở lại.
Người phụ nữ mang thai sợ là khó vượt qua được.
Người thanh niên lừa người phụ nữ mang thai, liền không biết sẽ ứng kiếp như thế nào.
Trần Hạo đoán rằng người phụ nữ mang thai sẽ phát hiện ra, sau đó trả thù.
Nếu như vậy, người phụ nữ mang thai có khả năng sẽ hóa thành lệ quỷ.
Mẹ con cùng chết, hóa thành lệ quỷ khẳng định sẽ hung ác vô cùng, nếu như nó trả thù người thanh niên kia thì không có vấn đề, nhưng nếu nó muốn hại người vô tội thì không được.