Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 470 - Chương 471: Thần Quang Hộ Thân

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 471: Thần quang hộ thân

Phệ hồn bí mật?

Nghe được lời Chu Chỉ Hân, ánh mắt Trần Hạo khẽ động, mở miệng nói: "Bây giờ ngươi không cần nói gì, bây giờ ngươi đang ở đâu, ta đến tìm ngươi."

Chu Chỉ Hân dừng một chút, nói: "Ta đang ở khách sạn Thạch Anh."

Trần Hạo nói: "Được, ngươi chờ ta ở cửa khách sạn, bây giờ ta sẽ tới đó, có một số việc, không thích hợp nói qua điện thoại."

Cúp điện thoại, Trần Hạo nói với mèo đen và gà trống một tiếng, rồi rời đi.

Mười mấy phút sau, Trần Hạo đã đến khách sạn Thạch Anh.

Khách sạn này là khách sạn năm sao, nhìn từ bên ngoài rất xa hoa.

Trần Hạo xuống xe, nhìn thấy Chu Chỉ Hân đứng ở cổng khách sạn.

"Phệ hồn kia, rất quan trọng sao? Khi cha ta dặn ta chuyển lời cho ngươi, cũng nói không được cho người ngoài biết được." Nhìn thấy Trần Hạo, Chu Chỉ Hân hỏi.

Trần Hạo nói: "Có quan trọng hay không, thì phải xem cha ngươi muốn nói cho ta biết cái gì."

Chu Chỉ Hân nhìn xung quanh một chút, xác nhận không có người, lúc này mới lên tiếng nói: "Cha ta nói, trong trí nhớ của phệ hồn có mấy hình ảnh, thứ nhất là một tòa núi rất cao, gọi là Phượng Hoàng Sơn. Trên núi có một hang đá, trong hang đã có một bóng màu đỏ, cái bóng màu đỏ này mỗi ngày đều đang kêu rên. Thứ hai là một nữ nhân, nữ nhân này rất trẻ trung xinh đẹp, thích mặc trang phục màu đỏ, mang màu trắng găng tay. Thứ ba là một câu nói, câu nói kia rất đáng sợ, nói con người đều đáng chết."

Lông mày Trần Hạo nhíu lại, như có điều cần suy nghĩ.

Người của ban ngành liên quan truy đuổi phệ hồn, chỉ bắt mà không giết, nói là thứ mà Hồng Vân tiên tử muốn.

Vị Hồng Vân tiên tử này Trần Hạo không biết, nhưng Đạo môn thập cường thì hắn có nghe Cổ Đạo Toàn nói qua, lúc trước Cổ Đạo Toàn để mắt tới Hồng Khánh sơn cũng bởi vì muốn lựa chọn cổ bảo linh kiếm truyền thừa, để xếp vào một trong thập cường.

Từ một điểm này có thể thấy, Đạo môn thập cường thật sự rất lợi hại.

Hồng Vân tiên tử là một trong những thập cường muốn phệ hồn, mà trong trí nhớ phệ hồn lại có những hình ảnh như vậy.

Chẳng lẽ Hồng Vân tiên tử có quan hệ gì với mấy hình ảnh này?

"Trần đại sư, những lời cha ta dặn ta truyền lời lại, chính là những thứ này." Chu Chỉ Hân tiếp tục nói.

Trần Hạo hoàn hồn, cười nói: "Những thứ này là được rồi, đúng rồi, cha ngươi bây giờ đi đâu rồi?"

Chu Chỉ Hân nói: "Cha ta nói hắn không thể ở lại nhân gian, muốn đi Địa Phủ, nếu như muốn gặp lại, có lẽ chỉ chờ đến khi ta chết thì mới gặp được." Nói đến đây sắc mặt Chu Chỉ Hân có chút ảm đạm.

Đang tốt đẹp mà cha lại bị tức chết, âm dương xa cách, mặc dù cha mình nhân họa đắc phúc, đạt được Âm thần chi vị, nhưng đối với Chu Chỉ Hân mà nói, nàng không thể tận hiếu, trong lòng khó tránh khỏi bi ai.

Trần Hạo nói: "Ngươi nên nén bi thương, vạn sự không thể cưỡng cầu, hơn nữa cha ngươi đạt được phúc báo, sau này nhất định cũng có gặp lại ngày, hãy cố gắng sống tốt, không cần để cha ngươi lo lắng cho ngươi."

Chu Chỉ Hân gật đầu: "Đa tạ đại sư, ta hiểu, ân, đại sư ở lại Kim Hà thị bao lâu?"

Trần Hạo cười nói: "Ta hành đạo khắp thiên hạ, không có chỗ ở cố định, có lẽ ngày mai sẽ rời đi, sau này có duyên sẽ gặp lại."

Chu Chỉ Nhược nói: "Vậy ta chúc đại sư thuận buồm xuôi gió."

Nói thêm vài lời, Trần Hạo tạm biệt, lái xe rời đi.

Một đêm vô sự, ngày thứ hai, Kim Hà thị vẫn rất náo nhiệt, Thượng thôn thì ngược lại rơi vào thảm trạng, Ngô Phong bị thương nặng mà chết, việc xảy ra ở bệnh viện có tiếng thét và bóng đèn nổ tung khiến nhiều người chú ý, suy đoán việc này có quan hệ gì với Thượng thôn

Nhưng tất cả những việc này, đều không quan hệ gì với Trần Hạo.

Sáng sớm, thu thập xong, Trần Hạo lái xe mang theo mèo đen và gà trống rời khỏi Kim Hà thị.

Khi Trần Hạo vừa rời đi không lâu, khách sạn Thạch Anh của Kim Hà thị, có mấy người gõ cửa phòng chín lẻ ba, sau đó Chu Chỉ Hân mở ra.

Không đợi Chu Chỉ Hân hỏi gì, hai mắt một cô gái trong mấy người lưu động linh quang, sau đó ánh mắt Chu Chỉ Hân trở nên ngốc trệ, tùy tiện để mấy người đi vào.

Sau khi đi vào, cô gái kia mở miệng hỏi: "Ngươi là Chu Chỉ Hân con gái của Chu Chí Cường?"

Chu Chỉ Hân ngơ ngác gật đầu.

Cô gái tiếp tục hỏi: "Đêm qua, ngươi gọi một cuộc điện thoại, muốn nói cho Trần Hạo biết một chuyện, chuyện kia là cái gì?"

Chu Chỉ Hân đang muốn mở miệng, đột nhiên nhướng mày, ánh mắt khôi phục lại vẻ bình tĩnh , nhìn về phía mấy người kia, mặt biến sắc lui ra phía sau mấy bước mở miệng hỏi: "Các ngươi là ai, muốn làm gì?"

Ồ!

Co gái thấy Chu Chỉ Hân khôi phục lại bình thường, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ánh mắt lại lần nữa lóe linh quang nhìn về phía Chu Chỉ Hân.

Nhưng lần này, cô gái đột nhiên kêu thảm một tiếng, hai tay đưa lên bưng kín mặt.

"Lữ nhu, ngươi sao thế?" Một người đi cùng cô gái đó vội vàng hỏi thăm.

Cô gái kia hoảng sợ nói: "Pháp thuật của ta bị phá, trên người nàng có thần quang hộ thân!"

Thần quang!

Người đi cũng cô gái kia giật mình, nhìn về phía Chu Chỉ Hân, quả nhiên, trên thân Chu Chỉ Hân thấy được một loại quang mang không hiểu, quang mang này mặc dù thưa thớt, nhưng vô cùng cường đại, bảo vệ hồn phách Chu Chỉ Hân.

"Các ngươi rốt cuộc là ai? Không nói ta sẽ báo cảnh sát." Tiếng của Chu Chỉ Nhược mạnh thêm một chút, đồng thời trong lòng nàng khẽ ngưng trọng, nhận thấy mình đã tiếp xúc đến những kẻ rất ghê gớm.

Người đi cũng cô gái nhìn Chu Chỉ Hân chăm chú, mở miệng nói: "Ta xin lỗi vì hành vi vừa rồi, chúng ta chỉ muốn hiểu rõ một chuyện, cũng không muốn phá hư cuộc sống của ngươi."

"A, xin lỗi thì xong rồi? Ngươi đem tự do thân thể thành cái gì rồi? Đem pháp luật thành cái gì rồi? Nếu như vừa rồi các ngươi muốn ta chuyển khoản cho các ngươi, vậy tổn thất của ta phải tìm ai? Ban ngành liên quan thì có thể tùy ý làm bậy như thế sao?" Chu Chỉ Hân không buông tha, phản kích một câu.

Người đi cùng cô gái kia nói: "Chuyện này thì ngươi yên tâm, chúng ta là nhân viên công tác ở ban ngành liên quan, tuyệt sẽ không làm ra loại chuyện như vậy."

"Ta không biết ban ngành liên quan gì cả, hiện tại cũng không muốn nói chuyện cùng các ngươi, mời các ngươi rời đi." Chu Chỉ Hân nói.

Người đi cùng cô gái kia khẽ dừng một chút, sau đó quả quyết kéo cô gái rời đi.

Sau khi Chu Chỉ Hân đóng cửa lại, trong nháy mắt vẻ mặt nghiêm túc của nàng biến mất, trở nên trắng bệch, thậm chí nàng có thể nghe được tiếng tim mình đập rộn lên.

Nàng thực sự không biết ban ngành liên quan, nhưng vừa rồi cô gái sử dụng thần thông, còn có thần quang, nàng cũng hiểu được, hai người kia sợ là cũng giống như Trần đại sư.

Bị dạng người này tìm tới cửa, còn hỏi việc của mình, Chu Chỉ Hân nhớ tới lời nói đêm qua nói với Trần Hạo.

Nhưng đến bây giờ nhớ lại, Chu Chỉ Hân lại sửng sốt.

Nàng đã hoàn toàn quên mình đã cùng Trần Hạo nói chuyện gì, hình như là cha để mình chuyển lời gì đó, mình nhớ rõ ràng là đã nói qua, nhưng giờ hoàn toàn không nhớ ra.

Đây là, cha mình động tay chân sao?

Chu Chỉ Hân chần chờ một chút, lấy điện thoại di động ra, gọi đến một số.

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, sau đó giọng một cô gái vang lên: "Chỉ Hân, sao thế?"

Chu Chỉ Hân nói: "Lan tỷ, hôm nay có người tới tìm ta."

"Tìm ngươi? Là người ở Thượng thôn sao? Ngươi chờ, ta lập tức tới ngay." Co gái kia giật mình.

Chu Chỉ Hân nói: "Không phải, là người khác, họ nói họ là nhân viên công tác của ban ngành liên quan."

Co gái kia lập tức trầm mặc.

Sau một lúc, co gái kia nói: "Chỉ Hân, bọn hắn tìm ngươi để làm gì?"

Chu Chỉ Hân nói: "Ta không biết, họ nói muốn hỏi ta một chuyện, nhưng họ lại dùng thủ đoạn gì đó khiến ta trở nên mơ mơ màng màng, sau đó ta phục hồi tinh thần lại, bọn hắn liền nói xin lỗi, bây giờ đã rời đi."

Giọng nữ kinh ngạc nói: "Ngươi lại có thể tự mình hoàn hồn? Ngươi chờ ta lập tức tới ngay, đến đó rồi lại nói tỉ mỉ với ngươi. Nhưng ta nhắc nhở ngươi một câu, ngươi có thể làm như thế, ban ngành liên quan khẳng định sẽ còn tìm ngươi, nói không chừng sẽ mời chào ngươi."

Bình Luận (0)
Comment