Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 478 - Chương 479: Hoàn Tất

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 479: Hoàn tất

Tê!

Trần Hạo nghe được lời này cũng phải hít một hơi lãnh khí.

Ngọa tào, nữ nhân quả nhiên ác độc a.

Chết, không tính là gì, hủy đi khuôn mặt, mới đáng sợ.

Nhất là nữ nhân xinh đẹp, nếu lập tức biến thành một người xấu xí, quả thực là sống không bằng chết a!

Trần Hạo nói: "Cái này bỏ qua đi, nói một câu công đạo, ta cảm thấy ngươi không nên trách nàng."

Hoàng Văn nhìn về phía Trần Hạo, trong mắt đầy vẻ tức giận: "Cướp nam nhân của ta, ta còn không thể trách nàng?"

Trần Hạo nói: "Đều dựa vào năng lực mà, ngươi nuôi tiểu bạch kiểm dựa vào tiền, người ta câu kẻ ngốc dựa vào mặt, có gì khác nhau sao?"

Hoàng Văn: "..."

"Lại nói, loại nam nhân lừa thân thể ngươi còn lừa tiền của ngươi, cặn bã như thế, ngươi lại vì hắn mà muốn hủy dung một nữ nhân khác? Không cảm thấy ngươi làm thế sẽ để trong lòng nam nhân này đắc ý sao?"

"Đắc ý? Hừ." Hoàng Văn cười lạnh một tiếng, đột nhiên đưa tay xé rách quần, hung ác đem thứ kia của hắn chặt đứt, máu tươi rơi xuống đầy đất.

Trần Hạo: "..."

"Cầm tiền của ta, thì là người của ta, phản bội ta, thì phải trả giá đắt." Hoàng Văn lạnh lùng nói, vẻ mặt tràn đầy khoái ý.

Yết hầu Trần Hạo khẽ động một cái, lúc này mới nói: "Được rồi, nam nhân cặn bã này, ngươi làm gì ta cũng không có ý kiến, bất quá nữ nhân này thì quên đi thôi, đừng vì việc nhỏ mà mất lớn, làm trễ nải ngươi đầu thai."

Hoàng Văn nhìn chằm chằm Trần Hạo: "Có phải nếu ta nhất định phải hủy gương mặt của nữ nhân này, ngươi sẽ không giúp ta nữa?"

Trần Hạo gật đầu: "Không sợ ngươi biết, ta giúp ngươi, không phải bởi vì ta hảo tâm, mà là bởi vì ngươi có tiền, đem tiền của ngươi lấy đi trợ giúp những người cần tiền, chuyện như thế ta cảm thấy rất tốt, nhưng nếu như ngươi nhất định phải đả thương người, vậy thì không cần nói, tiêu diệt ngươi đối với ta mà nói, quá đơn giản."

Hoàng Văn trầm mặc một chút, mở miệng nói: "Vậy thì tốt, ta không động đến nàng, nhưng ta không cho phép loại nữ nhân này chiếm tiện nghi của ta, ta muốn nàng và tên hỗn trướng này không lấy được một phân tiền nào của ta."

Trần Hạo nói: "Việc này không thành vấn đề, ta cũng xem thường loại nữ nhân này, tốt nhất để nàng nhớ lâu một chút, về sau không dám làm loạn."

Nói xong, Trần Hạo tay nắm pháp quyết, ngưng tụ một bóng nước, đập vào trên mặt nữ nhân.

Nữ nhân rên một tiếng, chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt có chút mê mang.

Đột nhiên, đèn trong biệt thự sáng lên, dọa nữ nhân nhảy dựng lên, sau đó nàng liền thấy Trần Hạo cùng Hoàng Văn.

Tựa như nhớ ra cái gì, nữ nhân hoảng sợ quan sát xung quanh.

"Đừng tìm, ta ở đây này." Hoàng Văn thâm trầm mở miệng.

Nữ nhân sững sờ, đột nhiên cuộn người lại, hai tay ôm ngực, cất tiếng the thé nói: "Đừng có giết ta, đừng có giết ta, ta không dám, cũng không dám nữa."

Hoàng Văn cười lạnh: "Sợ chết còn dám câu dẫn nam nhân, ngươi không biết Hoàng Văn cùng ta là vợ chồng hợp pháp sao? Ta muốn giết ngươi."

Nữ nhân khóc cầu xin: "Đừng có giết ta, ta thật sự không dám."

"Không muốn chết, có thể, đem tiền của ngươi giao ra, còn có tiền mà Hoàng Văn lừa gạt ta lấy đi, một phần cũng không được thiếu." Hoàng Văn lạnh lùng mở miệng.

Nữ nhân vội vàng gật đầu: "Ta trả, đều trả cho ngươi, chỉ cần không giết ta."

Hoàng Văn hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Trần Hạo nói: "Ngươi bây giờ hãy giúp ta đem tất cả tiền quyên góp ra ngoài, còn có phòng ở, ta cũng muốn quyên ra ngoài, một phân tiền cũng không để lại."

Trần Hạo cười nói: "Chuyện này dễ nói, ừ, ngươi chờ một chút, ta liên hệ một người bạn hỗ trợ."

Nói xong, Trần Hạo đi tới một bên, lấy điện thoại di động ra gọi tới một số.

Điiẹn thoại rất nhanh được kết nối, đầu điện thoại bên kia tuyền tới một giọng nữ: "Trần đại sư, xin chào." Chủ nhân giọng nói này chính là Chu Chỉ Hân.

Trần Hạo cười nói: "Rất xin lỗi, có chuyện ta muốn làm phiền ngươi."

Chu Chỉ Hân nói: "Trần đại sư khách khí, có chuyện gì ngài cứ việc nói."

Trần Hạo nói: "Là như vậy, ta có một người bạn, nó muốn tan hết gia tài, đi làm chuyện tốt, Chu bác cả đời làm việc thiện, khẳng định có con đường hoàn mỹ, ta hi vọng ngươi giúp một chút."

Chu Chỉ Hân: "..."

"Trần đại sư? Ngươi xác định sao?" Chu Chỉ Hân không tin tưởng hỏi.

Trần Hạo nói: "Yên tâm đi, là thật, nhưng mà phải nhanh một chút, không được kéo dài."

Chu Chỉ Hân nói: "Vậy thì tốt, Trần đại sư nói địa chỉ nói cho ta, ta để cho người của ta đi qua giúp ngươi."

Trần Hạo nói: "Phiền toái rồi."

Chu Chỉ Hân nói: "Việc này không tính là cái gì, ân, Trần đại sư, nếu ngươi không gọi điện thoại cho ta, thì ta cũng muốn gọi cho ngươi, có một chuyện, ta muốn hỏi thăm ý kiến của ngươi."

Trần Hạo nói: "Chuyện gì?"

Chu Chỉ Hân nói: "Sau khi đại sư rời đi, người của ban ngành liên quan tìm đến ta, tựa hồ như muốn hỏi cái gì, nhưng những chuyện ta đã nói cùng ngài, không biết vì cái gì, ta đã hoàn toàn quên mất, người của ban ngành liên quan cũng không tới nữa, có lẽ họ sẽ đi tìm ngươi."

Trần Hạo nhíu mày.

Động tác đúng là rất nhanh, đã tìm đến Chu Chỉ Hân.

Xem ra hình ảnh trong trí nhớ phệ hồn vô cùng trọng yếu.

"Ừm, ta biết, không có vấn đề, việc này không có ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của ngươi chứ?" Trần Hạo hỏi.

Chu Chỉ Hân nói: "Chuyện này thì không có việc gì, Nhưng mà hình như cha ta lưu lại trên người ta cái gì, khiến cho ta có chút năng lực khó lý giải, ta có một người bạn tốt nói, ban ngành liên quan có thể sẽ mời chào ta. Trần đại sư là người theo nghề này, ngài nói, ta có nên đáp ứng hay không?"

Trần Hạo cười: "Chuyện này phải tùy theo lựa chọn của ngươi, nội tính của ban ngành liên quan rất sâu, có tốt có xấu đi. Nhưng ngươi có thể yên tâm, đồ vật trên người ngươi là thần quang cha ngươi cho ngươi, phía trên có khí tức của hắn, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra, sẽ không có người không có mắt gây bất lợi cho ngươi, nếu không sau đó tính sổ sách , người bình thường cũng gánh không nổi."

Chu Chỉ Hân giật mình, chuyển lời nói: "Ta đã biết, tạ ơn Trần đại sư chỉ điểm."

Cúp điện thoại, Trần Hạo nhìn về phía Hoàng Văn nói: "Tốt rồi, hiện tại ta đã sắp xếp ổn thỏa cho ngươi, trong thời gian ngắn nhất sẽ giúp ngươi tán hết gia tài."

Hoàng Văn cười nói: "Vậy thì tốt, bây giờ có thể làm phiền ngươi, giúp ta đem tên vương bát đản này đến bệnh viện sao?"

Trần Hạo sững sờ: "Ngươi không muốn hắn chết?"

Hoàng Văn cười: "Chơi chết?Thế thì lợi cho hắn quá rồi, ta muốn hắn còn sống, sống tốt, hưởng thụ cuộc đời không có em trai suốt quãng đời còn lại."

Trần Hạo nghĩ mà lạnh gáy.

Mẹ nó, nữ nhân này thật sự đủ hung ác a!

Nhưng Hoàng Văn chính xác là một cặn bã, chịu tra tấn cũng là chuyện đương nhiên, thái giám sao? Ha ha, không biết nam nhân này có dũng khí sau này không tiếp tục ba ba ba mà dũng cảm làm một nữ nhân.

Cô gái kia cũng nghe được lời này, toàn thân nổi đày da gà, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Lái xe đưa Hoàng Văn đến bệnh viện, tiếp nhận trị liệu.

Sau khi xác định Hoàng Văn không nguy hiểm đến tính mạng, Trần Hạo rời khỏi bệnh viện.

Sang ngày thứ hai, Trần Hạo gặp được đoàn đội mà Chu Chỉ Hân phái tới. Trần Hạo đem toàn bộ tài sản của Mã Nhã Thanh, bao gồm các loại bất động sản tính qua một lần, thống kê, chừng hơn 30 triệu.

Một khoản tiền này xuất ra, đủ để trợ giúp rất nhiều người khó khăn cần dùng tiền.

Tthấy Trần Hạo làm xong chuyện này, lúc này Mã Nhã Thanh mới an tâm đi đầu thai, để Trần Hạo lại lấy được ban thưởng một năm đạo hạnh.

Đến tận đây, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.

Trở về khách sạn, thu thập một chút, Trần Hạo lái xe rời đi, tiếp tục đi về hướng nam.

Bình Luận (0)
Comment