Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 477 - Chương 478: Lại Có Nhiệm Vụ

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 478: Lại có nhiệm vụ

"Ngươi trêu đùa ta!" Phụ nữ mang thai nhìn chằm chằm Trần Hạo, vẻ mặt phẫn nộ.

Trần Hạo cười nói: "Chỉ hỏi một chút mà thôi, sao lại thành trêu đùa, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng người chết mà có thể sống lại, nếu là dạng này, Địa Cầu đã sớm nổ tung."

Hồn phách người phụ nữ mang thai giận dữ nói: "Vậy tại sao người chết là ta mà không phải là ngươi, ta còn trẻ như vậy, ta còn có rất nhiều tiền không xài hết, ta không thể chết."

Trần Hạo cười hắc hắc: "Tuổi trẻ? Nhìn ngươi cũng phải ba bốn mươi tuổi rồi, lớn hơn ta cả giáp, trẻ ở đâu? Hơn nữa ngươi có bao nhiêu tiền? Có một tỷ không?"

Hồn phách người phụ nữ mang thai cười lạnh: "Nói như ngươi có một tỷ vậy."

"Ta có." Trần Hạo gật đầu.

Hông phách người phụ nữ mang thai: ". . ."

Nhìn hồn phách người phụ nữ mang thai tỏ vẻ không tin tưởng, Trần Hạo nói: "Nói cái này cũng vô dụng, dù sao ngươi đã chết, ân, còn có việc gì không, không có việc gì ta phải đi."

"Không, ngươi không thể đi, ta cứ thế mà chết đi, ta muốn đòi lại công đạo, ta không thể chết vô ích như thế được." Hồn phách người phụ nữ mang thai vội vàng ngăn Trần Hạo lại.

Mèo đen và gà trống nhìn về phía hồn phách người phụ nữ mang thai, ánh mắt kia, để hồn phách người phụ nữ mang thai phát lạnh, cảm giác rất sợ hãi.

Trần Hạo nói: "Công đạo gì, có yêu tà hại ngươi, hiện tại yêu tà bị ta diệt, ngươi còn muốn tìm ai? Chẳng lẽ ta đem ngươi cứu từ trong tay yêu tà, ngươi còn không hài lòng, muốn lấy oán trả ơn?"

Hồn phách người phụ nữ mang thai e ngại nhìn thoáng qua gà trống và mèo đen, lúc này mới lên tiếng nói: "Vậy ta phải làm sao bây giờ? Ta không thể sống lại, thì có thể đầu thai a?"

Trần Hạo cười nói: "Vậy ngươi đi đầu thai đi, ta cũng không cản ngươi."

Hồn phách người phụ nữ mang thai uất ức nói: "Ta sẽ không đi đầu thai."

Trần Hạo nói: "Có tiếc nuối?"

Hồn phách người phụ nữ mang thai nghĩ ngợi một chút, yếu ớt nói: "Tiền của ta chưa xài hết, có tính không."

Hệ thống: Quỷ Mã Nhã Thanh uổng mạng, âm hồn một ngày, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng một năm đạo hạnh.

Trần Hạo vốn chỉ tùy tiện hỏi một chút, không nghĩ tới thật lại kích phát nhiệm vụ, không khỏi ngẩn ngơ.

Sau đó Trần Hạo lại vui vẻ.

Nhiệm vụ tiêu tiền, việc này dễ, khi còn sống không làm việc thiện, sau khi chết tích chút âm đức cũng không tệ a, mà lại giúp dùng tiền, còn có một năm đạo hạnh ban thưởng! Đắc ý a!

"Chuyện này dễ xử lý, ngươi có bao nhiêu tiền, ta giúp ngươi tiêu." Trần Hạo trả lời.

Hồn phách người phụ nữ mang thai trừng mắt: "Ngươi nghĩ hay lắm, tiền của ta dựa vào cái gì cho ngươi tiêu."

Trần Hạo nói: "Ngươi không phải đã chết sao, cũng không dùng đến tiền, lại nói, ta cũng không cần một phân tiền của ngươi, ta giúp ngươi tán tài, cho những người cần tiền, như thế còn có thể giúp ngươi tichd chút công đức, đến lúc đó đầu thai cũng có thể đầu thai vào gia đình tốt."

Hồn phách người phụ nữ mang thai nghi ngờ nhìn Trần Hạo nói: "Thật hay giả? Không phải là ngươi muốn gạt tiền của ta nên nói thế chứ."

Trần Hạo nói: "Nếu ngươi không tin thì thôi, đây là việc duy nhất ta có thể giúp ngươi, nếu ngươi không thích, vậy không có biện pháp, dù sao tiền của ngươi vẫn ở ngân hàng, không lấy ra ngoài coi như tiện nghi ngân hàng."

Hồn phách người phụ nữ mang thai trầm mặc một lúc, sau đó mới không cam lòng nói: "Vậy được, nhưng ta muốn nhìn ngươi lấy."

Trần Hạo cười cười, quay người rời khỏi biệt thự.

Lái xe rời đi, dưới sự chỉ điểm của hồn phách người phụ nữ mang thai, đi tới nhà nàng.

Phải công nhận,biệt thự của hồn phách người phụ nữ mang thai ở có trang trí rất xa hoa.

Trong phòng ngủ của nó tìm được mấy tấm thẻ, nghe người phụ nữ mang thai nói, Trần Hạo mới biết nó có một người cha không tầm thường, để lại mấy ngàn vạn tiền tiết kiệm cho nó còn có mấy căn nhà.

Trước đó nó có một người chồng, đáng tiếc người chồng này bùn nhão không thể trát tường được, còn vượt quá giới hạn, nên bị người phụ nữ mang thai đá, sau đó nó tìm một tiểu bạch kiểm, cái thai này chính là của tiểu bạch kiểm đó.

Nói đến tiểu bạch kiểm, Trần Hạo nhớ tới, tên này gọi Hoàng Văn , có vẻ như cũng có kiếp nạn trước mắt, không biết hiện tại thế nào.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng mở cửa.

Trần Hạo sững sờ, sau đó hăn nghe được tiếng nói chuyện.

"Chúng ta làm thế này có được hay không a, ta vẫn có chút sợ."

"Sợ cái gì, mụ mập chết bầm kia xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi, ha ha ha, vốn dĩ còn muốn lấy mấy trăm vạn rồi chúng ta cao chạy xa bay, không ngờ nàng đột nhiên lại chết, lần này tốt, ta thế nhưng cùng nàng đăng ký kết hôn, mụ mập chết bầm cũng không còn thân thích, mụ vừa chết, tất cả tài sản đều là ta, lần này ta phát tài rồi."

"Vậy, vậy về sau ta có thể ở lại nơi này sao? Biệt thự xinh đẹp, cảm giác giống như là đang nằm mơ."

"Tiểu bảo bối, ta nói với ngươi rồi đi theo ta, về sau ăn ngon uống sướng, hưởng không hết phúc, hiện tại hài lòng chưa?"

"Ừm ân, rất hài lòng, Văn ca, ngươi thật lợi hại, ta quá sùng bái ngươi."

"Hắc hắc, sùng bái ta thì làm được cái gì, ta muốn hành động thực tế, buổi tối hôm nay, ta muốn mấy tư thế."

"Chán ghét, Văn ca thật là xấu."

. . .

Nghe tiếng nói chuyện này, một nam một nữ, nam chính là Hoàng Văn.

Chỉ là cuộc trò chuyện này. . .

Trần Hạo nhìn về phía hồn phách người phụ nữ mang thai.

Giờ phút này hồn phách người phụ nữ mang thai, sắc mặt đã sớm biến thành âm trầm, ánh mắt băng lãnh, trên thân hội tụ một tia Âm Sát chi khí.

Nó dù sao cũng bị mẹ con âm sát rèn luyện qua, có chút khác biệt so với âm hồn phổ thông, giờ phút này bị kích thích, nó có xu thế chuyển thành lệ quỷ.

"Vương bát đản!" Hồn phách người phụ nữ mang thai gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên xông ra ngoài.

Trần Hạo chặn không kịp, đành phải theo phía sau.

Chờ hắn ra ngoài, liền thấy trong phòng khách ở tầng một, một đôi nam nữ đàn cuốn lấy nhau ngã trên ghế sa lon, quần áo vứt lung tung, tựa hồ không thể chờ đợi.

Trần Hạo nhìn thấy mà im lặng, con hàng này thật sự chết không có gì đáng tiếc.

Mà hồn phách người phụ nữ mang thai lại đi tới bên cạnh đôi nam nữ, cứ như vậy nhìn trừng trừng vào bọn hắn.

Khi đang nồng nhiệt, đột nhiên Hoàng Văn có cảm giác không thích hợp, đột nhiên đứng dậy nhìn lại, sau đó hít một hơi lãnh khí, sợ hãi nói: "Mụ mập chết bầm!"

Nghe được kiểu xưng hô thế này, Âm Sát chi khí trên hồn phách người phụ nữ mang thai trong nháy mắt bộc phát, nhất thời, ánh đèn trong biệt thự trở nên sáng tối chập chờn.

"Hoàng Văn, ngươi rất tốt." Hồn phách người phụ nữ mang thai nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói mang theo nồng đậm hận ý.

Hoàng Văn giật mình một cái hoàn hồn, sắc mặt biến thành trắng bệch, vội vàng đi tới nói: "Thân ái, ngươi nghe ta giải thích, đây đều là hiểu lầm, ta. . ."

Lời còn chưa dứt, tay Hoàng Văn đã xuyên qua thân thể người phụ nữ mang thai, sững sờ ngay tại chỗ.

"Ngươi, ngươi. . ."

Phụ nữ mang thai lạnh lùng nói: "Ngoài ý muốn sao, ta đã chết rồi, hiện tại đã thành quỷ. . ."

Nàng vừa nói xong, bóng đèn trong biệt thự trong nháy mắt bị dập tắt, sau đó cô gái kia rít lên một tiếng, bị dọa đến ngất ngay trên ghế sa lon.

Hoàng Văn thì toàn thân khẽ run rẩy, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Hồn phách người phụ nữ mang thai sao có thể để hắn chạy, thân ảnh vút qua, trực tiếp bám vào trên người hắn.

Lập tức, con mắt Hoàng Văn trừng lớn, cứng đờ tại chỗ, sau một lúc lâu, Hoàng Văn giãy dụa thân thể, xoay người lại, ánh mắt oán độc đi tới trước mặt cô gái đang hôn mê, đưa tay ra.

"Ngươi muốn làm gì."

Lúc này, lại một cái tay bắt lấy tay Hoàng Văn, là Trần Hạo, hắn mỉm cười mở miệng, những ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.

Ở ngay trước mặt ta giết người, không tốt lắm đâu.

Hoàng Văn nhìn chằm chằm Trần Hạo: "Ngươi muốn ngăn ta?"

Trần Hạo nói: "Vậy phải xem ngươi muốn như thế nào, ngươi nếu muốn cùng nàng nắm tay, ta không ngại, đều dùng qua một nam nhân, cũng coi là tương đối thân cận, nhưng muốn giết người, cô gái này tội không đáng chết."

Hoàng Văn nói: "Ta không nói muốn giết nàng."

Trần Hạo sững sờ.

Hoàng Văn dữ tợn nói: "Ta muốn phá nát mặt của nàng, dung mạo xinh đẹp là có thể câu dẫn người sao? Hủy dung mạo của nàng, ta nhìn nàng về sau còn muốn thông đồng ai."

Bình Luận (0)
Comment